Tốc độ hành quân của Vân Tranh rất nhanh, Kinh Tây quân thực ra đã thành đội quân một nửa là lừa ngựa, toàn bộ quân nhu cần thiết trong quá trình hành quân đều đặt trên lưng lừa, cho dù là hỏa đầu quân cũng ngồi trên xe lớn hành quân, chỉ cần là chiến binh, dù có biết cưỡi ngựa hay không cũng có gia súc thay chân. Mặc dù hành quân thế này với một số người mà nói còn khổ hơn cả đi bộ, nhưng dưới quân lệnh nghiêm khắc, không ai dám xuống.
Từ Đông Kinh tới Hoài Châu là sáu trăm ba mươi dặm, Vân Tranh chỉ đi mất bốn ngày, đây là tốc độ hành quân chưa từng có ở Đại Tống.
Lan Châu thành không có tin tức truyền về, nhưng không thành vấn đề nữa, chỉ cần khi y tới Nhạn Môn Quan, đại quân của Phú Bật sẽ xuất phát tới Lan Châu, bất kể Hãi Hồ Nhi phản ứng ra sao cũng sẽ bị ba vạn thiết kỵ dẫm nát.
Tên lên dây không thể không bắn, nhưng như thế kế hoạch để Tây Hạ rơi vào nội chiến sẽ thất bại, Vân Tranh vừa phải tấn công Tây Kinh nước Liêu, vừa phải đề phòng uy hiếp của Một Tàng Ngoa Bàng.
Nếu có thể ép cho Hãi Hồ Nhi rời Lan Châu là tốt nhất.
Vân Tranh không hề biết rằng, Xuân Ca Nhi tự cho mình là thông minh đoán được ý đồ của y, lập kế tiêu diệt Hãi Hồ Nhi để giúp Tiểu Man trả nợ ân tình cho Vân gia, cũng không biết rằng Lan Châu đã loạn, lúc này du kỵ Hãi Hồ Nhi phóng qua lại ngoài thành, sau một ngày cho người trong thành bỏ chạy, Hãi Hồ Nhi đã chặn con đường cuối cùng thoát thân.
Vân Tranh không biết Tiểu Man lại có thai để cho Xuân Ca Nhi xử trí tình thế, càng không biết mức độ tà ác của Xuân Ca Nhi, nay hắn đang tạo ra một thảm kịch khiến người ta khiếp hãi.
Bột Bột mang theo hải đông thanh, Vân Nhị mang theo số còn lại, đa phần tuyến đưa thư đã ưu tiên tập trung cho kinh sư, Hà Bắc và Nhạn Môn Quan, vì thế tin tức Lan Châu trở nên chậm trễ hơn.
- Mục tiêu cơ bản đã đạt được, Hãi Hồ Nhi vây thành rồi, giờ chúng sẽ đồ sát theo thói quen, Trần Thụ, nếu như đại soái các ngươi muốn ngươi nghe lời lão bà của ta, như vậy các ngươi phải nghe ta. Xuân Ca Nhi ngồi trên tường thành, thi thoảng nhìn ra ngoài quan sát động tĩnh của du kỵ, hờ hững nói:
Trần Thụ mặt đen xì: - Ngươi cho rằng thứ tự chỉ huy trong quân phân chia theo thân sơ à?
Xuân Ca Nhi cười ha hả: - Ngươi không nghe ta thì cũng thế mà thôi, lão tử đã khơi lên sát tâm của Hãi Hồ Nhi, ngươi ở trong thành, không nghe ta chỉ có một đường chết.
Trần Thụ nhìn Xuân Ca Nhi vênh mặt đắc ý, nếu không phải vì quân lệnh, hắn đã rút đao chém chết tên hề này rồi.
Mặc dù không cách nào tìm hiểu được quá khứ của Xuân Ca Nhi, nhưng từ hành vi của hắn những ngày qua, Trần Thụ nhận định đây là loại người đáng băm vằm.
Giết người cướp của, vu oan giá họa, vì đạt được mục đích bất chấp thủ đoạn, không hề có chút lòng thương xót, không có khái niệm thị phi, biết rõ Hãi Hồ Nhi là đám cuồng sát, vẫn kéo cả vạn người vô tội trong thành chết cùng.
Nhiều năm qua quyền thống trị ở thành Lan Châu không ngừng thanh đổi, người Tây Hạ cướp của người Thổ Phồn rồi người Tống cướp của Tây Hạ, vì thế nơi này có cả người Thổ Phồn, người Tây Hạ, người Tống an cư lập nghiệp.
Người Thổ Phồn đã bị chính đồng tộc ở cao nguyên vứt bỏ, sống thấp thỏm nhất.
Người Tây Hạ và người Tống tuy là kẻ thù sinh tử, nhưng khi sống cùng trong một tòa thành, cả hai bên đều đủ khoan dung, chung sống không tệ. Thế rồi mấy ngày qua liên tục có người Tống chết vô cớ, làm người Tống cực kỳ cảnh giác với người Tây Hạ.
Còn người Hồ lưu lãng từ Tây Vực tới thì là thiểu số không đáng bận tâm.
Trần Thụ đoán được ý đồ của Xuân Ca Nhi, đó là trừ người Tây Hạ ra thì sẽ buộc toàn bộ các tộc người khác vào chiến xa của mình, dựa vào mạng người tiêu hao Hãi Hồ Nhi, cuối cùng dùng đám tinh binh mình, ra đòn cuối cùng.
Kẻ này không thể để sống sót được, không phải bà nương kia nói hắn không phải là người của đại soái sao, thế thì tốt, lúc này mình bị gài vào thế của hắn, không thể không nghe lời, nhưng xong việc rồi, nhất định phải diệt trừ.
Thậm chí Tiểu Man cũng có thể giết, rồi mình tạ tội với đại soái là được.
Nghĩ thông điều này Trần Thụ thoải mái hơn nhiều: - Ta hiểu kế hoạch của ngươi rồi, bọn ta không cần ngươi chỉ huy, ta sẽ tìm thời cơ ra đòn cuối cùng, đánh tan Hãi Hồ Nhi.
Xuân Ca Nhi cười gằn: - Ai muốn các ngươi ra đòn cuối cùng, ta muốn các ngươi chặn được đợt tấn công đầu tiên của Hãi Hồ Nhi, có thế mới cổ vũ được tinh thần người trong thành, có nhiều người tham gia đột ngũ hơn, cuối cùng giết chúng ở đây.
- Ngươi có thể không làm, ta cũng chẳng làm gì, nhân lúc đường hầm vẫn còn, ngươi rời Lan Châu đi Đông Kinh tìm chủ tử của ngươi, ta dẫn lão bà đi tìm nơi an cư lạc nghiệp khác, thế nào?
Trần Trụ không ngờ bị người ta dồn vào góc tường không nhúc nhích được, giờ hắn mà rời đi, người mấy nghìn người Tống trong thành sẽ chết hết là cái chắc, cắn răng nói: - Được, lão tử nghe ngươi điều khiển. Nói xong phất tay bảo Xuân Ca Nhi có thể bắt đầu.
Xuân Ca Nhi cười nhạt, hắn làm sao không nhận ra ác ý của Trần Thụ với mình, vào lúc thích hợp sẽ giết kẻ này rồi mới có thể đi, lúc này không thể thiếu đám chó săn của Vân Tranh được, phất tay một cái, hai chiếc thần tí nỏ được mấy tên mã tặc lặng lẽ đưa lên tường thành.
Nấp ở nơi tường thành tương đối hoàn chỉnh, lặng lẽ đợi du kỵ Hãi Hồ Nhi tới, chỉ cần chúng lọt vào tầm bắn, chiếc nỏ này nhất định khơi lên cơn sóng dữ.
Tri phủ Lưu Văn Xuân không đi được mặc dù tổ chức lượng lớn người phòng thủ trên thành, nhưng ai cũng biết chỉ làm bộ vậy thôi, một khi Hãi Hồ Nhi tấn công, đám người này sẽ tan đàn xẻ nghé, làm vậy để giữ chút tôn nghiêm cuối cùng.
Không sống được rồi, hi vọng triều đình biết mình dũng cảm kháng địch, trung thành tuẫn chức mà phủ tuất cho người nhà.
Trần Thụ thì bố trí bộ hạ ở chỗ khuất của tường thành, đợi tên hề kia châm ngọn lửa chiến tranh cuối cùng.
Hai mươi du kỵ theo thường lệ từ đông thành tới, théo thói quen, đội ngũ kéo rất dài, Lý Thanh lần trước gặp phải thuốc nổ của quân Tống, hắn không sử dụng chiến thật tấn công dày đặc nữa.
Khi một tên Hãi Hồ Nhi vào tầm bắn, hai chiếc thần tí nỏ trên tường thành phát ra tiếng động chói tai.
Lưu Văn Xuân kinh hãi nhìn thấy hai tên Hãi Hồ Nhi từ chiến mã rơi xuống, những tên khác tức thì rút cung phản kích, bọn chúng phản ứng cực nhanh và chính xác, thoáng cái đã có mười mấy dân tráng trúng tên hét lên ngã gục.
Đúng như dự liêu, những người còn lại không chắt lặng thì cũng ôm đầu nằm xuống thậm chí còn hoảng hốt nhảy bừa xuống thành, Lưu Văn Xuân không rảnh tìm ai là người bắt tên, hét lớn: - Địch tập kích! Thủ thành.
Nhưng lời này chỉ có tác dụng đánh thức những dân tráng ngoan như chim cút đang sợ tới đờ người, nhìn đám Hãi Hồ Nhi từ bốn phương tám hướng xông tới, la hét chạy hết sạch.
Hai dân tráng vừa xoay người chạy liền thấy một đại hán cao lớn vung trường đao, hai cái đầu lâu xoay tròn bay lên không, máu từ cổ phọt như suối phun, người vẫn theo đà chạy thêm vài bước mới ngã.
Một lão già người Tống quát: - Hồng Ưng ngươi làm cái gì?
Đám dân tráng kinh hoàng nhìn Hồng Ưng thường ngày hiền lành chất phác thoáng cái giết mấy người, chảy ùa về phía kia tường thành, chỉ đáng tiếc phía bên kia cũng là những kẻ giết người không ghê tay.
Xuân Ca Nhi trà trộn trong đám đông hô hào: - Dù thế nào cũng chết, chúng ta liều với đám man tử Tây Hạ thôi, đám chó má đó muốn giết hết chúng ta.