- Có biết tại sao trước kia Đại Tống ta đánh trận luôn thua không, chính nhờ loại thái giám ngu xuẩn và quan văn dốt nát các ngươi tự ý xen vào việc quân đấy! Vân Tranh mặc kệ hai bộ mặt đen xì phẫn nộ trở về đại trướng, thấy Tô Tuân đang uống trà, rót một chén lớn uống hết luôn:
Tô Tuân thong thả đợi cho Vân Tranh bình tĩnh lại mới cười nói: - Đại soái nhìn ra vấn đề rồi à?
Vân Tranh gật đầu thương cảm nói: - Lý Đông Sở muốt thoát khỏi khống chế của ta chỉ cần nói một tiếng là được, đâu cần diễn cái trò này, vừa rồi ta còn nghĩ làm sao giao cho hắn một nhiệm vụ chết chắc.
- Lý Đông Sở mà chết, đại soái sẽ thấy Khương Triết sẽ không đáng tin nữa, đại soái so với việc Lý Đông Sở quay lưng, chẳng phải dễ tiếp nhận hơn Khương Triết sao, vì sao không thản nhiên mà chấp nhận.
- Đại soái nếu như đem an nguy của mình gửi gắm vào người khác thì ngài nên tranh thủ sớm ngày giương buồm mà đi đi, ít nhất để phu nhân và các con ngài có cái nhà hoàn chỉnh.
Vân Tranh hiểu điều này, hoàng đế tất nhiên có thể đưa ra cái giá cao hơn y nhiều, con người sở dĩ trung thành vì cái giá phản bội quá cao thôi, nếu như có người hạ thấp giá phản bội, phản bội xong lại không có nguy hiểm, số người có thể giữ vững được bản tâm như sừng lân lông phượng.
- Tiên sinh giúp ta coi chừng Vương An Thạch và Trần Lâm, hai tên này tới đây không phải giúp ta, mà là kiềm chế ta. Trước kia ta còn cười Một Táng Ngoa Bàng làm cái việc khiến người thân đau lòng, kẻ thù khoan khoái, giờ mới thấy, đôi khi người thân còn đáng hận hơn cả kẻ thù.
Tô Tuân bỏ chén trà xuống: - Lý Đông Sở đã kiếm được cái cớ thoát ly, sau này đại soái dùng ai, ngài dùng người nào người đó tương lai sẽ gặp họa, chủ yếu ngài ra biển thanh nhàn rồi, bọn họ muốn đi không dễ, ai cũng quan cao tước dày, gia nghiệp lớn, có cả đám người dựa vào ăn cơm. Thế nên có thể nói chiêu ra biển của đại soái cũng có tác dụng phụ.
Từ khi Vân Tranh về Đông Kinh, hai năm liền Tô Tuân dâng thiếp bái phỏng chẳng được gặp, đến tận nhà y cũng lấy lý do bị bệnh không tiếp, ông ta cũng hiểu Vân Tranh ở đầu sóng ngọn gió, Vân Tranh mấy năm qua cố tình xa lánh Tô gia, dù Tô Thức, Tô Triết mỗi năm chẳng gặp được vài lần, là nghĩ cho bọn họ, nên lễ tết tối đa chỉ phái gia quyết tới một chuyến.
Chuyện tới mức này chẳng còn gì để nói, trà không đã, gọi Hầu Tử vào bảo nhà bếp chuẩn bị rượu thịt, hôm nay say một bữa.
Khi trời sáng Vân Tranh chạy ù vào nhà xí, những món ngon nhắm rượu hôm qua đều quay về với đất, ngoài ra còn tặng thêm một số thứ mùi khó ngửi.
Hạ lệnh một tiếng, vẫn cứ gõ trống thăng trướng, cần nhanh chóng tiến vào trạng thái thời chiến, đây là điều vô cùng quan trọng, người Khiết Đan đã sẵn sàng ba năm trước, người Tây Hạ thì quanh năm đánh trận.
Tín sứ phóng ngựa đi khắp nơi, toàn bộ Nhạn Môn Quan tức thì trở nên khẩn trương, Thần Vũ quan, Hà Khúc quan, Tây Hình quan, Lân Châu, Hồ Cổ trại toàn bộ đóng cửa, đoạn tuyệt giao thông nam bắc.
Kinh Tây quân, Bạch Mã quân, Hùng Dũng quân, Khả Lam quân, Hỏa Sơn quân, Bảo Đức quân bắt đầu di chuyển tới mục tiêu.
- Tây Hạ lão tướng Đạt Lỗ Hổ thống ngự Tả Sương thần dũng quân trú ở Du Lâm nhiều năm, ép biên tướng Đại Tống ta gần như thở không ra hơi, một khi Đạt Lỗ Hổ nam hạ, mạt tướng cho rằng biên quân Phong Châu, Lân Châu không ngăn cản được bọn họ. Khương Triết đã được xác lập thân phận phó tướng, khi Vân Tranh nói toàn bộ chiến lược ra, hắn liền phát biểu ý kiến về những chỗ mình thấy không hợp lý.
Vương An Thạch thong thả phát biểu: - Quân đội Chủng Ngạc vẫn ở Hoàn Châu, bọn họ sẽ xuất quân muộn hơn chúng ta một năm, cho nên trong thời gian ngắn không cần lo tới Tây Hạ.
Lang Thản lên tiếng: - Chủng Ngạc sở dĩ áp chế được Tây Hạ là nhờ Phú Bật gây sức ép ở Thanh Đường, một khi ba vạn thiết kỵ của Phú Bật rời đi, Cam Túc quân ti của bọn chúng sẽ thoát kiềm chế, đó là đội quân hung hãn, có chúng ở sau lưng, mạt tướng thấy không yên tâm
- Trao đổi thôi, nếu dùng hoang mạc tây bắc đổi lấy Yến Vân thì rất đáng, uy hiếp của Đại Tống ta luôn tới từ phương bắc chứ không phải phía tây. Lý Đông Sở ngồi dưới Khương Triết nói vào:
- Quân lược đã định ra, được triều đình chấp nhận, đại quân của Địch soái đang ở một dải Tang Can hà tranh phong với nươc Liêu, giờ nói gì cũng đã muộn, điều chúng ta phải làm là dựa theo kế hạch xuất phát từ Sóc Châu đánh lên phía bắc, triệt để cắt nước Liêu làm hai.
- Lang Thản, ngươi làm tiên phong đi trước, quân ngươi ở biên quan lâu, am hiểu địa hình nhất, trọng trách này giao cho ngươi. Vân Tranh vừa nói vừa giao quân lệnh cho Lang Thản:
- Nhưng còn đại quân của Ủy Ca Ninh Lệnh...
Trần Lâm cắt ngang lời Lang Thản: - Kẻ này không đáng nói, tướng quân đi rồi Vĩnh Hưng quân sẽ tiếp nhận nhiệm vụ phòng ngự, sẽ không có vấn đề gì, tướng quân cứ yên tâm tác chiến.
Lang Thản nheo mắt nhìn Vân Tranh, cúi đầu nói: - Mạt tướng tuân lệnh!
Nhạn Môn quan nhưng không thấy chim nhạn, chỉ có gió bắc thét gào.
Cỏ đã tàn, nhưng tuyết còn chưa xuống.
Lý Đông Sở mấy ngày qua rất muốn kiếm thời gian thích hợp để nói chuyện với Vân Tranh, nhưng Vân Tranh không cho hắn cơ hội, nay mỗi người giữ đúng vị trí của mình, một thống soái, một tướng quân, hai người bọn họ trên chiến trường có thể xem là chiến hữu, nhưng rời chiến trường, Lý Đông Sở cho rằng Vân Tranh sẽ coi mình như người qua đường.
Hôm nay khả năng là cơ hội cuối cùng, vì thế cho dù gió bắc thổi ù ù, hắn vẫn đứng ở dưới tường thành, chờ đợi đại soái hoài niệm quá khứ xa xăm đi xuống.
- Ta biết Nhạn Môn Quan khi còn rất nhỏ, chỉ nhớ đó là một hùng quan, ngoài ra ấn tượng về nó là lạnh lẽo và binh tai. Cho tới sau này ta học tới ( Sử ký, Tấn thế gia) mới đọc được chút ôn nhu trong đó, có được nhận thức hoàn chỉnh về Nhạn Môn Quan.
Hàm Ngưu chẳng hiểu Vân Tranh đang nói gì với mình, nhưng hắn vẫn giương tai lên nghe, thi thoảng gật gù, tránh lão gia một mình nói chuyện với gió, như thế thì ngu lắm, ngu hơn mình.
- Khi đó tình thế trong nước Tấn với Công tử Trọng Nhĩ mà nói vô cùng hiềm ác, vì thế hắn từ đây chạy tới nước Địch trốn trách huynh đệ giết mình.
- Hắn ở chỗ quân Địch cô đơn, vì thế cưới Thư Hòe làm thê tử, sống với nhau mười hai năm, cho tới một ngày Trọng Nhĩ buồn chán cuộc sống ở nơi này, chuẩn bị đi tới nước Tề tìm cơ hội về nước, nhưng hắn không muốn đem Thư Hòe đi cùng.
Hàm Ngưu rất tán đồng: - Đại trượng phu đi làm việc, mang theo bà nương không thích hợp.
Vân Tranh cười: - Đúng là như thế, Thư Hòe cũng thông cảm cho Trọng Nhĩ, nói Trọng Nhĩ cứ đi. Nhưng Trọng Nhĩ một mặt muốn đi, một mặt lại muốn giữ chỗ nương thân ở Tề, vì thế nói với Thư Hòe, nếu đợi hắn ta hai mươi lăm năm mà không thấy về thì cứ cải giá.
Hàm Ngưu trừng mắt lên: - Muốn nữ nhân đó làm góa phụ à, chẳng bằng bỏ người ta cho rồi.
Vân Tranh vươn tay từ áo choàng lông ra vỗ vai Hàm Ngưu: - Ngươi là hảo hán, nam tử đại tượng phu không nên làm chuyện hạ lưu như vậy, hai lăm năm sau, thiếu phụ tuổi hoa đã thành bà già rồi.
- Thư Hòe nên nhổ nước bọt vào mặt tên Trọng Nhĩ đó.
Vân Tranh lắc đầu cười: - Thư Hòe không làm thế, mà nàng trả lời, hai mươi lăm năm thì liễu trên mộ nàng đã thành đại thụ, dù thế vẫn đợi Trọng Nhĩ trở về.
Hàm Ngưu cười lớn vỗ tay: - Thư Hòe nói đúng lắm, phải lừa hắn như vậy mới đáng đời.
- Thư Hòe không lừa Trọng Nhĩ, khi đó người ta chú trọng một lời đáng giá nghìn vàng, Thư Hòe đúng là đợi hai mươi lăm năm.
Hàm Ngưu nghiến răng: - Đồ phụ lòng khốn kiếp, Lão Ngưu chỉ cần rời nhà chiến đấu là dặn lão bà, đợi nuôi con lớn tùy nàng cải giá, lão gia, cái tên Trọng Nhĩ đó rốt cuộc là ai?
- Tấn Văn Công, cũng chính là vua nước Tấn.
Hàm Ngưu khinh bỉ phì một cái: - Thì ra là hoàng đế, chẳng trách.
Vân Tranh thấy Hàm Ngưu đã lĩnh ngộ được câu chuyện, mỉm cười nhìn rừng liễu đằng xa, muốn tìm trong rừng liễu kia bóng dáng nữ tử thẳng thắn giữ chữ tín.
Chỉ tiếc nơi đó chỉ có cát vàng mù trời và gió bắt thê lương.
Khi bọn họ xuống chân thành thì Lý Đông Sở đã đi, vừa rồi hắn cũng nghe thấy, giữa trời lạnh nhưng mặt hắn đỏ rực, Tấn Văn Công không quay về, nhưng Vân Tranh quay về, khi Vân Tranh quay về thì Lý Đông Sở đã gả cho người khác.