Trong quân không được phép có hai tiếng nói, Trần Lâm dù đại biểu cho hoàng đế tới giám quân cũng không có nghĩa ông ta có thể thay thế đưa ra mệnh lệnh hoặc quyết định, ở đây lời Vân Tranh là tối thượng, y không cho phép quân sĩ có ý kiến của bản thân ở hành động quân sự, cho dù ý kiến họ có chính xác, nếu bản thân không sai lầm quá mức, y không cho quân sĩ thay đổi mệnh lệnh của mình, trừ khi y tự sửa.
Không nghe chỉ huy, không có cái nhìn toàn cục, tự ý hành động, sẽ có hậu quả không đáng như ở thành Lan Châu.
Đại pháo đã vận chuyển tới, thế là lòng Vân Tranh yên tâm, đây là thứ đảm bảo công thành vô địch, ngáp một cái vẫy tay với Tôn Tiết, cho ông ta đưa pháo vào quân doanh nghỉ ngơi, hỏa đầu quân đã bắc bếp nấu cơm rồi, một canh giờ nữa đại quân sẽ ăn sáng, sau đó nhổ trại lên đường, trạm tiếp theo là Đại Huyện Nhạn Môn Quan.
Còn ngủ một canh giờ nữa, Vân Tranh tất nhiên đi về ngủ, năm năm sống an nhàn sung sướng làm cơ thể y suy nhược, cưỡi đại thanh mã đi trăm dặm, toàn thân như muốn rời ra, phải tranh thủ bất kỳ cơ hội nào để nghỉ ngơi.
- Đại soái, mấy cái cục sắt đó làm gì?
- Đại soái, rốt cuộc cái ống đồng dùng làm gì? Hàm Ngưu nói là để trừ tà, tiểu nhân nói không phải, hắn cứ cãi...
- Cút xéo!
Bị quấy nhiễu tới không chịu nổi, Vân Tranh nổi điên đuổi đám nhiễu sự.
Quân sĩ rời giường còn muộn hơn cả tiếng gõ mõ trong chùa, Vân Tranh nghe mõ chìm vào giấc ngủ, không hiểu sao cuối cùng tiếng mõ lại biến thành tiếng mưa rơi.
Ngủ dậy mới biết là mưa thật, mưa không to, Vân Tranh nhìn bầu trời âm u, rốt cuộc không hạ lệnh nghỉ ngơi mà vẫn theo kế hoạch an bài trước, tiếp tục hành quân, những con ngựa khỏe nhất, tướng sĩ khỏe nhất phụ trách kéo ba cục sắt, đường đi sắp tới toàn là núi non, cực kỳ gian nan.
Mưa cuối thu mang theo hơi lạnh, lại thêm gió núi làm quân sĩ phải kéo chặt áo mưa, dắt lừa ngựa hành quân, thi thoảng lại có người lẩm bẩm chửi, lừa ngựa cũng khốn khổ, chỉ có lá phong được mưa làm cho thêm rực rỡ.
Vân Tranh rất hài lòng với đội quân này, người Tống chất phác, nghe lệnh chỉ biết phục tùng theo thói quen, con đường quanh núi, đội quân như con giao long, cái đầu đã chui vào trong mây.
Đại thanh mã theo Vân Tranh hơn mười năm, giờ đã già thành tinh, tuy yếu hơn nhưng vẫn chở Vân Tranh đi đường núi như trên đất bằng, sáng nay Vân Tranh theo kiến nghị của Trần Lâm muốn y cưỡi một con ngựa khác, sợ con ngựa già này có gì sơ xuất thì ảnh hưởng không tưởng tượng được tới cuộc bắc chinh, kết quả là Vân Tranh vừa cưỡi lên lưng con bạch mã năm tuổi đang độ tráng kiện thì đại thanh mã chạy tới hết cắn lại đá, thái độ hung hãn.
Thế là Vân Tranh vẫn cưỡi đại thanh mã, chẳng phải nó biết hay không, thi thoảng lại quay đầu nhìn Trần Lâm phì một cái, cái mặt khinh bỉ rất “ngựa”.
Mưa suốt, chẳng thấy dấu hiệu gì là sẽ tạnh, nước mưa làm ướt áo choàng của Vân Tranh, men theo rìa chảy vào áo giáp, lạnh tới thấu xương.
Tới trưa, quân hầu xin lệnh cho toàn quân nghỉ ngơi, ăn chút đồ nóng, nếu cứ tiếp tục đi trong mưa lạnh thế này hành quân tiếp người và gia súc sẽ sinh bệnh.
Vân Tranh cho phép, quân hầu hô toàn quân nghỉ ngơi, tức thì những chiếc trường mâu cắm xuống đất, buộc vài cái áo mưa bằng vải dầu lên thành từng cái lều nhỏ, hỏa đầu quân bận rộn đốt lửa đun nước.
Bữa trưa hôm nay là bột mì rang, đây là thứ quân lương rất thuận tiện, chỉ cần đun nồi nước lớn, quân sĩ thích húp nước sền sệt cho ít bột mì rang vào, uống bát nóng hôi hổi là ấm người, nếu còn đói ăn thêm cái bánh khô, thể là xong.
Trần Lâm không quen, lần đầu tiên ông ta ăn thứ quân lương hành quân này, trước đó đi tới đâu cũng có quan địa phương tiếp ứng nên đồ ăn thức uống đầy đủ, nay quân đi vào núi, đành tự dựa vào mình.
Vương An Thạch thì thản nhiên, cái loại người mà thức ăn cho cá còn ăn ngon lành tất nhiên là bê bát lớn húp ngon lành, thân là quan đốc lương, mấy ngày qua ông ta luôn đi cùng đội quân nhu, đây là lần đầu tới ăn cơm cùng quân, bình thường ông ta trốn ru rú trong lều không ra.
Hầu Tử bê tới một bát mỳ bốc hơi nghi ngút, trên còn có mấy cọng hành hoa trang trí trông rất đẹp mắt, đưa cho Trần Lâm. Trần Lâm đang ngồi ôm cái bát hồ bột mỳ tới ngẩn người tức thì tỉnh lại, nhíu mày nhìn bát mý thơm ngào ngạt: - Lão phu thân là giám quân, phải đồng kham cộng khổ với tướng sĩ.
Vân Tranh bực mình: - Không cần sĩ diện, ăn mau đi, đồng cam cộng khổ với tướng sĩ là trách nhiệm của ta, ông là giám quân chỉ cần ăn uống cho béo trắng theo sau là được.
Cái mặt già của Trần Lâm sa sầm: - Chẳng lẽ giám quân trong mắt ngài đều vô dụng thế sao?
- Có một đạo lý, giám quân càng vô dụng càng tốt, Lý Thường khi làm giám quân của ta, không bao giờ lắm lời chuyện quân trận, nhưng trong chức trách của mình thì không nhân nhượng, cho nên với ta mà nói ông ta là giám quân tốt nhất.
Trần Lâm hừ một tiếng: - Chớ mơ lão phu sẽ cẩu thả như Lý Thường. Nói thì kiên quyết lắm nhưng mà vẫn cầm lấy bát mỳ ăn.
Khi Trần Lâm tới chỗ Vân Tranh không mang theo tùy tòng mà mang theo ba trăm thị vệ hoàng cung và hoạn quan, Vương An Thạch chỉ mang theo hai phó dịch một giả một trẻ.
Vân Tranh rất muốn tránh xa hai tên quái nhân này, rõ ràng họ được cử tới không phải là để cho Vân Tranh được thoải mái, ý tứ kiềm chế giám thị quá rõ ràng, nhưng mà ba người bọn họ là cua một xâu rồi, tránh mặt nhau là rất khó, nhất là Trần Lâm, ông ta không bao giờ muốn Vân Tranh thoát khỏi tầm mắt của mình.
Ăn xong nghỉ ngơi nửa canh giờ lại tiếp tục hành quân, mưa lác đác, người cũng đã tới đỉnh núi, Ngũ Đài sơn bao phủ trong sương khói mờ mờ, giống như một bức tranh thủy mặc, chỉ là có thêm lá đỏ ở chân núi phá ý cảnh. Đại thanh mã hình như rất thích cảnh trí này, bất giác dừng chân.
Vương An Thạch thấy Vân Tranh tựa hồ đang suy tư, liền cười nói: - Vân hầu là đại gia thi phú của Đại Tống, nay trước cảnh đẹp này, chẳng lẽ không làm một bài?
Vân Tranh thoáng suy nghĩ rồi đọc: - Núi! Ngựa khoẻ dồn roi chót vụt qua Sực nhìn lại: Cách trời ba thước ba
- Núi! Biển lật sông nhào, cuốn sóng phăng Tung vó gấp Vạn ngựa phóng đang hăng
Vương An Thạch gật gù tán thưởng: - Ba bài thơ mười sáu chữ này có chú ý tứ, phù hợp với cảnh trí, chỉ là Vân hầu là cột trụ của Đại Tống ta, cũng không cần phải nói ra chứ.
- Cột trụ mà ta nói là bách tính Đại Tống, mấy ngăm qua dựa núi núi đổ, dựa người người đi, chẳng có gì đáng dựa vào, cho nên làm gì dựa vào mình thì hơn.
- Vân hầu nói đúng lắm, lão phu khi đứng dưới Phàn lâu, trứng thối quả nát ném vào người, đúng là chỉ dựa vào mình mới đứng vứng, nếu không bị người ta đánh ngã rồi. Vương An Thạch đồng cảm: - Hôm đó chỉ có Vân hầu trượng nghĩa tương trợ, ân tình một cước đó, Vương An Thạch sẽ hậu báo.
Vân Tranh xua tay: - Hôm đó nghe ông rống dưới Phàn lâu đúng là khiến ta chua xót, có điều biến pháp của ông khiến ta nổi giận, vì thế khi ông bị người ta ném trứng thối vào mặt ta mừng lắm.
- Nếu không phải tên vô dụng kia nói lời ngu xuẩn, hôm đó tâm tình ta rất tốt.
Vương An Thạch không giận mà còn cười: - Vân hầu đã quyết ý ra ngoài đảo xa thì lão phu biến pháp hay không liên quan gì tới ngài, chẳng lẽ vài đĩnh bạc lại làm ngài tức giận, hay Vân hầu đổi ý không đi nữa.
Vân Tranh cười lớn chỉ lên trời: - Ở đây nói chuyện cẩn thận một chút!