Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 13 - Chương 50: Sự cố chấp của Vương An Thạch

Trong gió thu tiêu điều, Vân Tranh sau khi nhận lệnh phù và ý chỉ điều binh, tới hoàng cung muốn cận kiến hoàng đế, nhưng bị khéo léo từ chối, từ khuôn mặt bi thương của Trâu Đồng Minh, Vân Tranh hiểu ra, sức khỏe Triệu Trinh không tốt.

Định cáo từ về nhà thì Trâu Đồng Minh kín đáo đưa một hộp dùng si dán chặt cho Vân Tranh: - Khi không biết làm sao thì mở hộp ra xem!

- Bệ hạ còn bao nhiêu thời gian? Vân Tranh hỏi nhỏ:

- Đây là điều ngài không nên hỏi, từ khi ngài nhận quân phù thì không nên hỏi tới chính sự lẫn việc nhà nữa. Trâu Đồng Minh cho hai tay vào ống tay áo, mặt lạnh tanh đáp:

Vân Tranh không nói nữa, lần này từ biệt chẳng biết ngày tháng năm nào mới gặp lại, áo nhét ba chiếu thư làm phồng lên, một là do tể tướng đóng dấu, trung xu phát ra, một là quân lệnh điều binh do xu mật viện phát, cuối cùng là lệnh bổ nhiệm của hoàng đế, ba thứ này chỉ thiếu một thứ là không thể nắm giữ quân đội, đây gọi là tam tài thiên địa nhân chế ước

Vân Tranh trở về nhà, đến tối ngủ chỉ có hai lão bà vẫn ở bên cạnh, Hoa Nương và Tiếu Lâm tới dẫn ba đứa con tới phòng họ chơi rồi, chỉ có Vân Chương chưa cai sữa là buổi tối ngủ cùng cha mẹ.

Lục Khinh Doanh thấy trượng phu ngồi ngây ra nhìn nhi tử bú, bực mình nói: - Cẩn thận, chảy nước dãi ra rồi kìa, tiểu lão bà của chàng nhiều sữa, một mình Chương Nhi bú không hết, nếu thích thì chàng có thể tới bú.

Vân Tranh thẹn đỏ mặt, lau miệng: - Ta không vô sỉ như thế.

Lục Khinh Doanh cười khanh khách: - Thôi khỏi giả vờ chính nhân quân tử, chuyện đó chàng làm còn ít à?

Vân Tranh hừ một tiếng, ra vẻ ta đây không thèm tranh luận với phụ nhân con nít, trong lòng vừa rồi quả thật có tâm sự, không phải muốn tranh sữa của con.

Biến pháp đã thất bại, Vương An Thạch liền học ở Lữ Bất Vi ra chỗ đông người đem chủ trương biến pháp viết lên bảng, dựng ở mảnh đất trống trước Phàn Lâu, trưng cầu người thiên hạ chỉ ra chỗ thiếu xót của biến pháp, còn nói nếu mình có chỗ nào làm trái đạo đức, ai ai cũng có thể thóa mạ, vì biểu lộ sự công tâm của mình, ông ta bất chấp rồi.

Quân báo xem đã quá nhiều, ngày nào cũng như nhau, đều nói tình hình biên cảnh khẩn trương, hôm nay ta giết của nước ngươi một con lừa, mai nước ngươi cướp của ta một con dê, xung đột kiểu đó diễn ra không dứt.

Nên Vân Tranh không xem quân báo nữa, biến hóa lớn chỉ có thể xảy ra khi mình tới Nhạn Môn Quan.

Cho nên y đem ánh mắt chuyện sang chuyện thú vị ở kinh thành.

Vương An Thạch đang tự tìm cái chết, trời mới biết vì sao ông ta dùng cách tự biện hộ này, hiện giờ ông ta bị chụp cho cái mũ Vương tặc, đám thuộc hạ Đặng Oản đều bị đầy tha hương, tới mức này ông ta còn vùng vẫy, chẳng biết cái tự tin to lớn của ở đâu ra.

Đặng Oản vỗ mông nói Vương An Thạch là nhân vật giống như Khổng Tử và Phật Đà, lúc biến pháp ở thời đỉnh thịnh, không ngờ ông ta tin lời ma quỷ đó. Chưa nói cái khác, riêng điều này ông ta đã bị người ta chỉ trích tơi bời, càng không nói ông ta có kẻ thù khắp thiên hạ, mà người chịu thiệt không lên tiếng như Vân Tranh không phải số ít.

Đợi ngày mai nhìn thảm cảnh của Vương An Thạch, cho nên Vân Tranh cả đêm không ngủ ngon, rõ ràng chẳng làm gì, sáng dậy vác hai cái mắt thâm quầng.

Hoa Nương trông bộ dạng Vân Tranh như thế thì phì một tiếng, giọng ngọt nhạt: - Vân hầu, ngài sắp xuất chinh rồi, giờ phải dưỡng sức mới phải.

Vân Tranh húp một hơi hết bát cháo: - Chẳng qua là nóng ruột xem Vương An Thạch gặp xui xẻo nên mới cả đêm không ngủ, ăn sáng xong đệ sẽ đi xem náo nhiệt, ai đi không, đệ đã sai Lão Liêu đặt phòng bao ở Phàn Lâu rồi.

Tiếu Lâm nhíu mày: - Nếu ngài không thích Vương An Thạch thì cứ dâng tấu đàn hặc, sao lại nấp trong chỗ tối nhìn người ta bêu xấu, đồng liêu với nhau nên giữ chút tình nghĩa chứ?

Vân Tranh cười: - Lời này sai rồi, càng là người quyền cao chức trọng càng thích ngồi nhìn lầu cao dựng lên, lầu cao sụp đổ, đây là thứ cảnh giới mà viên tiểu lại hoàng gia như ông không hiểu nổi đâu.

- Hôm qua Lão Liêu đi đặt phòng thiếu chút nữa không đặt được, phòng bao bị người ta đặt cả rồi, có Bàng gia, Hàn gia nữa, người đợi xem trò hay không phải mỗi mình ta.

Vương An Thạch gần như đã cùng đường, không có hoàng đế ủng hộ, đội ngũ ông ta khó khăn lắm mới tổ chức được, chớp mắt đã tan nát.

Là người đời sau, khi học lịch sử, biến pháp Vương An Thạch luôn là nội dung chắc chắn sẽ thi, bởi thế Vân Tranh rất tò mò về Vương An Thạch, nay có cơ hội nhìn Vương An Thạch vật lộn bên cạnh, bất kể thế nào y cũng phải xem hết vở kịch hay này.

Vương An Thạch sở dĩ bị hoàng đế vứt bỏ, nguyên nhân vì ông ta thi hành miễn hành pháp khiến hoàng tộc, hậu tộc và tập đoàn quyền quý bị tổn hại lợi ích.

Trước khi biến pháp, mọi thứ mua sắm của hoàng cung và quyền quý, nhất là ở Đông Kinh không phải trả tiền, các thương hành phải dâng lên vô điều kiện những thương pháp quan phủ và quyền quý cần, không chỉ thế, quan phủ và quyền quý còn ra sức bóc lột thương hành cung cấp thương phẩm vượt quá nhu cầu.

Nếu không vừa ý, dùng quyền trừng trị, như tam ti phó sứ Đinh Độ vì mua giày không tốt, xử trí hai mươi người ngoa hành. Thương hành vì kiện cáo tổn thất lớn, nhiều tiểu thương phải thất nguyệt.

Tháng tư, đám người buôn thịt Từ Trung Chính thỉnh cầu không phải cung cấp thịt cho quan phủ và quyền quý nữa, học theo cách đóng tiền miễn chấp dịch, nộp tiền miễn hành.

Hoàng đế chiếu lệnh thị dịch vụ và lục ti Khai Phong phủ cân nhắc thiệt hơn.

Tháng tám, thị dịch vụ định ra "miễn hành điều quán", thực thi ở Đông Kinh, các thương hành dựa theo mức độ lợi nhuận nộp tiền miễn hành, miễn trừ cung ứng với quan phủ. Nói cách khác thương hộ nộp miễn hành thế xong không phải cung cấp cho quan phủ và quyền quý bất kỳ cái gì nữa.

Thế là chọc vào tổ ong rồi, Vân gia sở dĩ được láng giềng yêu quý đa phần vì Vân gia chẳng bao giờ ép mua ép bán, chỉ cần mua cái gì là trả tiền, đó là chuyện thiên kinh địa nghĩa.

Nhưng trong mắt hoàng tộc, hậu tộc và huân quý không coi như vậy, đám người này ùa nhau phản đối.

Vương An Thạch ngàn vạn lần không nên vào lúc dầu sôi lửa bỏng đem chuyện người nhà Tào hoàng hậu mua nợ cây cối không trả tiền, còn giả danh nội thần, cáo trạng với hoàng đế đang nằm liệt giường.

Càng không nên nói trước mặt Trâu Đồng Minh: Sĩ đại phu bất mãn triều chính, hoạn quan câu kết, bệ hạ chỉ cần nhìn quan viên lớn nhỏ trong triều không mấy ai không tránh hoạn quan là biết hoạn quan hại triều chính.

Chính câu đó làm Trâu Đồng Minh quỳ xống đất khấu đầu như giã tỏi, quên cả chức trách phiên dịch cho hoàng đế.

Thế là Vương An Thạch đã thành công đắc tội với cả thiên hạ, vốn người không phản đối biến pháp, thấy ông ta không cho người khác đường sống, giờ bắt đầu phản đối mạnh mẽ, ví như Trâu Đồng Minh, biến pháp vốn chẳng liên quan gì tới hắn, giờ hắn không ngồi yên.

Đã đắc tội với cả thái giám thân cận nhất của hoàng đế thì biết ngày tháng của ông ta không còn nhiều.

Khắp nơi phản đối biến pháp, Vương An Thạch cô độc cáo bệnh, lại thêm nhi tử qua đời, làm ông ta suy sụp, liên tiếp dâng ba tấu từ chức, hoàng đế giữ lại không được, đành đồng ý.

Nhưng người ngoài không định bỏ qua cho ông ta, bọn họ muốn triệt để lật nhào biến pháp của Vương An Thạch, để Đại Tống quay về trạng thái trước kia.

Đây là điều Vương An Thạch không chấp nhận được, vì thế lòng đầy bi phẫn Vương An Thạch mang phướn trắng, ngồi ở ngoài Phàn Lâu, cầu viện bách tính Đông Kinh, hi vọng cho dù biến pháp của mình không được huân quý ủng hộ, ít nhất được bách tính hưởng lợi nói vài câu công bằng.

Vân Tranh nhìn Vương An Thạch ngoài Phàn Lâu thở dài cúi đầu xuống.

Lúc này ông ta thảm vô cùng.

Đầu toàn là lá rau nát trông khôi hài vô cùng, trường sam thì bị hất máu chó, đôi giày đen dẫm lên nước phân, nhưng vẫn cao ngạo đứng đó, ngẩng đầu nhìn đám huân quý ở Phàn Lâu, phẫn nộ rống lên: - Trời cao biết Vương An Thạch ta làm gì, trời cao biết Vương An Thạch ta không thẹn với lương tâm, trời cao biết thiên hạ này chỉ có tiếp tục biến pháp mới có công bằng thực sự.

Hầu Thản Chi dựa vào lan can cười: - Ông muốn dân tâm, ông đã có dân tâm, lúc này đã hài lòng chưa?

Vương An Thạch nhìn bách tính reo hò theo, thống khổ nói: - Bách tính vô tri cần dẫn dắt, Hầu Thản Chi, ngươi ngồi ở ghế cao, cưỡi tuấn mã, hưởng thụ mồ hôi xương máu của dân, nhưng lại bóc lộ bách tính, thân là môn hạ thánh nhân, ngươi không thấy hổ thẹn à?

Hầu Thản Chi cười lớn: - Môn hạ Đặng Oản của ông có nói một câu, lão phu thấy rất hợp đó là "cười mắng tùy ngươi, quan không thiếu ta được."

Sắc mặt Vương An Thạch biến đổi mấy lần, há miệng nôn ra ngụm máu đen: - Tống khoái, thống khoái, uất ức nhiều ngày không ngờ hôm nay tan sạch, xem ra ông trời không cho Vương An Thạch ta chết sớm, các ngươi chờ đấy, lão phu còn quay lại.

Bị xỉ nhục nghiêm trọng ấy vậy mà Vương An Thạch lại cười vang, nhận lấy phướn trắng từ tay gia nhân, sải bước rời đi.

Hầu Chi Thản đứng dậy, đủ các lời lẽ ô uế thao thao bất tuyệt từ mồm viên quan lớn tam phẩm phun ra không hết.

Vân Tranh cười với Bàng Tịch: - Đúng là vở kịch hay, chỉ là ít máu quá làm người ta không đủ thống khoái, xin Bàng tướng cho ta trợ hứng một chút.

Cơ mặt Bàng Tịch co giật: - Không được quá đáng.

Vân Tranh thấy Bàng Tịch đồng ý, cười gian đứng dậy, đi ra sau lưng Hầu Thản Chi, đá thật mạnh vào cái mông to bự.

Vì ra tay khi tức giận, cú này lực đạo không khỏi hơi mạnh một chút, Hầu Thản Chi khua chân múa tay từ tầng hai rơi xuống, rơi bịch đúng chỗ Vương An Thạch vừa đứng, hét chói tai.

Bàng Tịch nhìn đám người trong phòng bao náo động chuẩn bị đứng dậy, trầm giọng nói: - Bắc phạt mới là chuyện trọng yếu, thứ khác chỉ là chuyện vụn vặt, chỉ cần bắc phạt chiến thắng, Đại Tống ta sẽ có một thời huy hoàng mới, chiếu rọi thiên thu không phải khó. Các vị, chúng ta đồng tâm hiệp lực lập nên đại nghiệp, bắc phạt đại thắng là lúc chúng ta lưu danh sử sách.

Mọi người đồng loạt khom người: - Tuân lệnh.

Vân Tranh quay về chắp tay: - Mùng năm tháng mười là ngày Vân mỗ bái tướng, mời chứ vị tới xem lễ.

Bàng Tịch cười: - Đó là điều hiển nhiên, đám lão phu nhất định sẽ tới.

HẾT!