Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 13 - Chương 44: Phu thê đấu pháp (1)

Xuân Ca Nhi nỗ lực dấu lạc đà khách vừa bị mình giết chết ra sau lưng, cười với đại nhi tử chạy tới: - Nhi tử, con thích cưỡi lạc đà không?

Nhi tử ngoạc miệng cười, ôm tay phụ thân làm nũng: - Con thích nhất cưỡi lạc đà, nhưng mẹ không cho.

- Sau này mẹ sẽ không nói con nữa, chỉ cần con thích là cứ cưỡi, phải rồi sao con không ở nhà Hoa Đại Nương đợi cha? Cho bàn tay nhỏ của nhi tử chạm vào lạc đà quỳ dưới mặt đất, Xuân Ca Nhi cẩn thận hỏi:

- Tiểu đệ đệ khóc, Hoa Đại Nương bảo con tìm cha.

Xuân Ca Nhi mắt lóe hàn quang, bế nhi tử lên, nhấc chân đá đằng sau, nghe thấy tiếng thi thể rơi xuống hố mới yên tâm.

Rảo bước đi về phía gian nhà đất, dây cương hai con lạc đà buộc vào hông hắn, dây kéo căng, lạc đà bị buộc mũi đành ngoan ngoãn đi theo Xuân Ca Nhi.

Một phụ nhân trung niên phốp pháp đen đúa bế tiểu nhi tử của Xuân Ca Nhi đang khóc không ngừng: - Ngươi đi đâu thế, sao mà lâu vậy, đứa bé đói rồi, không biết nương tử nhà các ngươi cho đứa bé này ăn cái gì, cháo gạo nó cũng không ăn.

Xuân Ca Nhi cười: - Nó uống sữa bò, làm phiền đại nương đun lên, ta có mang theo cả đường.

Hoa Đại Nương nhận lấy sữa bò, vừa đi vừa nói: - Đúng là trẻ nhà có tiền, ăn sang, đại ngưu nhà ta cho bát cháo gạo là ăn ngon lành.

Xuân Ca Nhi thò đầu nhìn Nhị nhi tử nằm trên giường, dẫn đại nhi tử xem xét hai con lạc đà vừa có được.

Hoa Đại Nương là người quen của hắn và Tiểu Man, đại bộ phận đậu mua về hiệu là từ nhà họ, hôm nay trượng phu và nhi tử Hoa Đại Nương vào thành bán hoa quả, trong nhà chỉ có Hoa Đại Nương cùng tiểu nhi tử và con chó đen hung hãn.

Sau khi từ hầm chạy ra, Xuân Ca Nhi gần như không dừng lại một khắc, Hãi Hồ Nhi đã tới thành Lan Châu, trời mới biết bọn chúng sẽ làm gì, trong khi đường lui mình khổ công gây dựng giờ lại thành đại bản doanh của Vân gia.

Vân gia và Hãi Hồ Nhi va chạm, Lan Châu thế nào cũng bị hủy diệt, nghĩ tới Tiểu Man, tim Xuân Ca Nhi như bị dao đâm, nhưng vì ba đứa nhi tử, chẳng còn tâm tình gì nhớ lão bà nữa, tranh thủ rời vùng đất nguy hiểm này là hơn.

Thế nên hắn đánh xe trâu trong nhà chạy ra ngoài thành, đi liền mười dặm mới nghỉ chân ở nhà Hoa Đại Nương ở dưới Ngũ Tuyền Sơn, người lớn không sao, trẻ con thì đói rồi.

Xuân Ca Nhi bịa bừa một cái cớ nhờ Hoa Đại Nương cho con ăn, hắn ra quan đạo kiếm vài con lạc đà chuẩn bị đi xa.

Tuy bốn năm năm không giết người, nhưng tâm lý Xuân Ca Nhi vẫn cường đại, nhờ phúc lão bà xinh đẹp, lạc đà khách ở Cam Lương đạo không ai không biết hắn, tìm một lạc đà khách lẻ, hàn huyên vài câu, mời người ta uống rượu độc, thế là có hai con lạc đà chở đầy hàng hóa.

Xuân Ca Nhi không biết bộ hạ của Hồng Ưng có thấy ký hiệu mình để lại ở Lan Châu không, giờ hắn không chỉ phải nhanh chóng rời khỏi vùng đất thị phi này, mà còn phải đề phòng nanh vuốt Vân gia lẫn phòng bị lão bà.

Từ khi Tiểu Man bố trí nơi ẩn thân cho Vân gia ở sát cái hầm giữ mạng của nhà mình, Xuân Ca Nhi cho rằng Tiểu Man không còn tư cách làm mẹ nữa, một nữ nhân làm mật thám cho người ta có tư cách gì làm mẹ của con mình? Nàng chỉ mang tới tai họa cho con. Hắn biết tính khí Tiểu Man, thế nào cũng cướp lại ba đứa con.

Hầm ngầm không giữ được họ lâu, đường này không thông, bọn họ sẽ đi đường của họ, tuy không biết lối ra ở đâu, Xuân Ca Nhi cho rằng không quá xa.

Trên lưng lạc đà chở hơn trăm cân nghiên mực, một đống bản khắc tranh vẽ thời Ngụy Tấn, thứ bản khắc này dù là văn sĩ Đại Tống hay Tây Hạ đều cực tốt, có thể coi là hàng tốt.

Ráng chiều phủ khắp nơi, Xuân Ca Nhi lòng nặng nề, tối nay phải tá túc ở nhà Hoa Đại Nương rồi, có điều phải giết mẹ con Hoa Đại Nương, để xe trâu mang thi thể rời đi, men theo quan đạo không người đi về phía tây để thu hút truy binh, khi đám Tiểu Man phát hiện mình đi tới Tây Hạ, bất kể là có tin hay không, bọn họ đều phải truy cản, hơn bốn năm đủ để Xuân Ca Nhi nắm rõ bố trí ngầm của Vân gia ở tây bắc.

Còn mình và đám con ở lại lều của Hoa gia đợi truy binh đi rồi mới cưỡi lạc đà đi về phía nam, hội tụ với Hồng Ưng ở giữa đường rồi tới Tần Châu, trốn ở đó một hai năm, thiên hạ rộng lớn đi đâu chả được.

Kế hoạch lập xong, Xuân Ca Nhi phát hiện khâu đơn giản nhất có vấn đề, vú nông phụ bốn mươi tuổi tất nhiên chẳng có gì đáng xem, mà nông phụ như Hoa Đại Nương cũng chẳng ngại vạch vú đen xì trước mặt Xuân Ca Nhi cho Tiểu Lâm Tử bú.

Trẻ con nông gia bú tới năm ba tuổi, sở dĩ làm thế là vì tiết kiệm lương thực, thêm nữa bọn họ cho rằng như thế tốt cho trẻ nhỏ.

Tiểu Lâm Tử bú vô cùng bá đạo, nhìn nhi tử bú mà Xuân Ca Nhi thấy đau lòng, từ nay trở đi đứa bé này muốn bú mẹ đã thành giấc mộng.

Nhi tử bú sữa của người ta, Hoa Đại Nương thì ngồi ăn cơm, lúc này bất kể thế nào Xuân Ca Nhi đều không dám cho độc vào bát, ngược lại còn gắp món ăn tốt nhất cho bà ta.

Trời sắp tới hẳn, Xuân Ca Nhi không tìm được bất kỳ cơ hội nào hạ độc, Hoa Đại Nương bế ba đứa nhỏ Lâm gia cùng nhi tử của mình sang gian phòng khác, ba đứa nhỏ không hiểu chuyện tranh cướp hai bầu vú, Xuân Ca Nhi nghe rất rõ.

Xuân Ca Nhi thở dài, sau đó chất hai tảng đá lên xe trâu, nhìn con chó mình vừa cho ăn, đã không giết chủ, vậy thì chó cũng bỏ qua vậy.

Lấy một thanh trúc từ sọt trúc, buộc chặt lên càng xe, chỉ cần chân trâu động đậy, mảnh trúc này sẽ đập vào mông trâu, như thế nó sẽ liên tục đánh vào chân trâu thúc nó tiến lên.

Tiểu Man không biết nhà Hoa Đại Nương, mua đậu đều là do Xuân Ca Nhi đi lấy, trước kia vì giảm bớt khách qua lại, bọn họ cố ý không tiếp xúc nhiều với những hương nông, lần nào cũng là Xuân Ca Nhi tới nhà Hoa Đại Nương.

Cho nên chỉ cần xe trâu đi rồi, Tiểu Man sẽ không cách nào tìm được mình.



Sắc trời đầu thu rất đẹp, trời trong vắt thêm vào một vầng trăng cong cong, sao thưa lấp lánh hiện ra ngay trước mắt.

Tòa thành nhỏ Lan Châu mấy chục năm qua bị thế lực địa phương tranh giành đã tiêu điều khiến người ta thương tâm.

Lan Châu thành đã không còn bất kỳ công năng phòng ngự nào nữa, chỉ có thể miễn cương coi là cái chợ lớn, tòa thành này nay hoàn toàn mở cửa, không có quân thủ bị, chỉ có pháp luật đơn giản nhất, giống như khi Hán Cao Tổ tiến vào Quan Trung tuyên bố luật pháp, giết người và trộm cắp đền tội.

Nói cách khác ở nơi này giết người sẽ bị chặt đầu đền mạng, nếu ngươi chém người khác bị thương, người ta dựa theo thương tích nặng nhẹ để chém lại, còn về phần trộm cắp, trừ chặt chân chặt tay ra không có phương thức trừng phạt nào khác.

Khi xưa đuổi Một Tàng Ngoa Bàng đi, Vân Tranh từng ra sức khuyên can Bàng Tịch, loạn thế phải dùng hình phạt nghiêm khắc, nhưng đám sĩ đại phu cho rằng làm thế sẽ khiến bách tính xa rời, không có lợi cho sự thống trị của Đại Tống.

Đại đa số cho rằng chỉ cần tuyên bố chủ quyền ở Lan Châu là được, không thể cũng không cần đem tòa thành này nạp vào hệ thống thống trị của Đại Tống.

Vì thế uy nghiêm của tri phủ Lan Châu chỉ vẻn vẹn ở trong thành Lan Châu, hay nói cách khác là ở phủ nha Lan Châu, còn người có tiếng nói thực sự vẫn là cường hào địa phương.

Sau hiệp ước Bình Hình đài, Đại Tống bắt đầu mưu cầu hòa bình, minh ước với Tây Hạ là không thể thiếu, vì thế Lan Châu thành quân bài nhượng bộ, một tòa thành thương nghiệp thuần túy xuất hiện ở Lan Châu.

Đợi thương thành đất Thục bỏ lượng vốn đổ vào Lan Châu, Vân Tranh mới phát hiện tòa thành này đã bị thương đội quan quý Đại Tống lấp đầy rồi, chẳng trách người ta không muốn dùng luật pháp cai trị mảnh đất này, tất cả chỉ vì tiện kiếm chác thôi.

Vân gia mặc dù cả khi rút thế lực khỏi Thục, vẫn không bỏ vùng đất Lan Châu nhỏ xíu này.