Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 12 - Chương 31: Hậu quả tai hại của một quan tiền

Biển băng nứt càng lúc càng nhanh, một tiếng nứt gãy chói tai truyền tới như trống trận đánh vào lòng Vân Nhị, chỉ qua một đêm chạy ra bờ biển đã không thấy biển băng thành từng mảng từng mảng lớn nữa, biển đen xì thành màu sắc chủ đạo, có lẽ chỉ mai thôi, toàn bộ băng sẽ biến mất.

Thông biển rồi.

Tả Đại Bằng tìm Vân Nhị xin một số thuốc nổ, bổ xung nỏ tiễn, hắn và đám tàn binh còn lại đợi Tô Lạp Hải Nha lên biển, đây là vụ mua bán cuối cùng của họ trên biển, thù lao là thuốc nổ và vũ khí.

Mé trái đảo Hắc Sơn, một chiếc thuyền lới được bọn họ đưa ra biển, mấy chục chiếc hải thuyền của Vân gia cũng xuất hiện, lúc này mỗi gốc cây ngọn cỏ trên biển đều thuộc về Vân gia, không ai có ý kiến khác.

Quá ít người, đội ngũ thủy thủ chưa tới 150 người, muốn đưa 42 chiếc thuyền đi căn bản là không thể, nhưng đại hỏa kế lại không muốn từ bỏ bất kỳ một cái thuyền nào, vì mỗi một chiếc thuyền đều chở đầy hàng hóa, với thương nhân mà nói, hàng hóa luôn quan trọng hơn tính mạng.

Ba ngày trước khi mặt băng nứt một khe rất to, mười thủy thủ giỏi giất đã điều khiển một chiếc thuyền luồn lách qua những tảng băng rời đảo Hắc Sơn, tìm đội thuyền của Vân gia đóng ở ngoài biển, Vân Nhị tin, bọn họ nhất định đang trong tầm nhìn của đảo Hắc Sơn, đợi tín hiệu pháo hoa trên biển.

- Tô Lạp Hải Nha luôn tới đảo vào ngày đầu tiên khi biển thông hoàn toàn để thu thuế, đó là truyền thống duy trì ba năm rồi. Đại hỏa kế thấy Vân Nhị tựa hồ nôn nóng, lên tiếng trấn an.

- Ta đang lo Tôn chưởng quầy có chuyện!

Đại hỏa kế cười: - Nhị gia yên tâm, Tôn chưởng quầy có biệt hiệu là gian tặc, ông ta sống thành tinh rồi, không thành vấn đề đâu, vả lại ông ta chuẩn bị xin về quê, nói ở quê nhà đã xây gian nhà to, về đó sống an nhàn chờ chết, nên coi tính mạng quan trọng hơn bất kỳ thứ gì khác.

Vân Nhị vẫn không yên tâm hơn, dù sao đây là lần đầu tiên đối diện với trận đánh lớn, nên thấp thỏm.

Băng ở biển đã hoàn toàn không còn nữa, thủy triều lui đi, nhưng cái cọc gỗ tròn lớn chống bến tàu đã nhô lên khỏi mặt nước, nếu Tô Lạp Hải Nha thực sự tới, lần thủy triều lên tiếp theo hắn sẽ xuất hiện trên biển.

Ngoài khơi xuất hiện ba cột khói, trong ngày trời xanh ngắt thế này cột khói màu vàng vô cùng bắt mắt, Vân Nhị hít sâu một hơi, hạ lệnh: - Châm lửa đi.

Nghiêm lão đại châm đuốc vào ba cái nồi sắt lớn, lập tức có ba cột khói tương tự bốc lên, hai thủy thủ phồng má thổi sừng trâu.

Vân Nhị tay nắm chặt đoản mâu tới mức gân nổi chằng chịt, Khúc Chung ở bên cạnh ngồi bên thừng da thấy vậy nói: - Nhị gia, lúc này nên buông lỏng mới đúng.

- Đại ca ta lúc lên trận như thế nào?

- Bất động như núi! Khúc Chung nói với giọng sùng bái rõ ràng: - Thực sự là Thái Sơn sập trước mắt cũng không biến sắc.

Vân Nhị thật không cách nào liên hệ đại ca hiền hòa hóm hỉnh, lười biếng, sợ lão bà với một thống soái vô địch, tưởng tượng thế nào cũng không ra, nếu đổi lại là đại tẩu còn dễ tưởng tượng hơn.

Nghiêm lão đại nhìn chằm chằm ba chiếc thuyền phía trước, thuyền Vân gia ở đằng sau phong tỏa đường lui của hai chiếc phía trước, đám Tả đại bằng ẩn nấp dưới cầu tàu, chỉ cần thuyền cập bến là sẽ tấn công.

Thế nhưng thuyền lớn tới gần cầu tàu rồi mà chưa nhận được tín hiệu của Vân Nhị, Tả Đại Bằng nhìn lên bờ, chỉ thấy Vân Nhị từ sau chỗ ẩn nấp đứng dậy.

Không chỉ hắn, Khúc Chung, Nghiêm lão đại đều rời chỗ nấp, nỏ hạ xuống, tựa hồ không hề chuẩn bị tấn công, Tả Đại Bằng nháy mắt ra hiểu cho bộ hạ, lặng lẽ nấp thật kín, chuẩn bị rời khỏi nơi rất bất lợi cho họ.

Cả một mùa đông không gặp rồi, Tôn chưởng quầy cái ông già gầy gò đó hôm nay mặc một chiếc áo choàng lông cừu dậy tươi cười đưa tay mời một đám lão đầu tử mặc áo da hổ, da gấu hùng tráng lên bờ.

Nhìn cách ăn mặc này thì đoán chừng là tộc Nữ Chân.

Đại hỏa kế chẳng hiểu gì, ngơ ngơ ngác ngác đi tới trước một bước che chắn Vân Nhị, Tôn trưởng quầy nhỏ nhẹ nói: - Hà gia oa tử thu đao lại đi, không cần đánh nhau nữa.

- Tô Lạp Hải Nha đâu? Đại hỏa kế nheo mắt nhìn, Tô chưởng quầy không phải người Giáp Tử doanh, nên hắn không quá tin, khi chưa làm rõ mọi việc sẽ không cho tới gần Nhị gia:

Tôn chưởng quầy không để ý tới sự vô lý của hắn, nói một tràng với mấy lão hán tráng kiện.

Một người đưa hộp trong tay cho đại hỏa kế, đại hỏa kế mở he hé một khe hở, sau đó chạy về báo: - Nhị gia, họ đưa tới đầu của Tô Lạp Hải Nha.

Vân Nhị lấy khăn tay che mũi nhìn đầu người bên trong, đúng là đầu Tô Lạp Hải Nha, đã chết rất lâu, dù là thế đôi mắt xám trắng vẫn mở rất to, xem ra chết không nhắm mắt.

- Phóng khói báo tin, toàn quân lên đảo.

Vân Nhị hạ lệnh xong đi tới hỏi Tôn chưởng quầy: - Thế này là sao, Tô Lạp Hải Nha đã chết từ lâu, nếu hắn chưa kịp làm việc cần làm thì cái chết này không có ý nghĩa gì.

Tôn chưởng quầy lắc đầu: - Hắn là một kẻ chí lớn tài hèn, bị Tôn Tán Tào giết chết quá dễ dàng.

Vân Nhị nóng ruột hỏi gấp: - Là ai làm, thành Tô Châu có sao không?

Tôn chưởng quầy cười khổ: - Nhị gia, thành Tô Châu không sao, người ta chỉ bỏ một quan tiền thuê sát thủ, thế là giữa ban ngày ban mặt, đường hoàng xông vào phủ thành chủ giết chết Tô Lạp Hải Nha, đồng thời chặt mất đầu.

Vân Nhị giật mình, làm sao mà nghe quen quen: - Một quan tiền?

- Đúng, là người Nhị gia từng thuê đó.

Vân Nhị nhớ tới tên điên đi chân đất, vì một quan của Nghiêm lão đại cắn cổ chết kẻ theo dõi mình, khi đó còn tưởng là một dã nhân, không ngờ lại lợi hại như vậy, có thể xông vào phủ thành chủ giết người, đám Nghiêm lão đại có thể làm việc này, nhưng cần kế hoạch tỉ mỉ đột nhập không thể dùng võ lực nghênh ngang giết người.

- Đó là một tên điên, từ lúc giết người được một quan, liền chuyên kinh doanh nghề này, giết ai cũng chỉ lấy một quan. Bố trí của nhà ta ở Liêu Đông bao năm vì kẻ này mà bị phá hoại hết, nay người nắm giữ thành Tô Châu là Tôn Tán Tào, hắn dang đóng chiến thuyền để khống chế đảo Hắc Sơn.

- Mạt Hạt bộ dưới thủ đoạn cứng rắn của Tôn Tán Tào đã tan tác, lão nô đành liên lạc với Nữ Chân, chuẩn bị lập kế hoạch mới, Nhị gia, chuyện đảo Hắc Sơn xem chừng phải tạm gác lại.

Vân Nhị lắc đầu: - Không, vùng Liêu Đông chỉ có thành Tô Châu là có thể tạo ra uy hiếp với chúng ta, nếu cần giết Tôn Tán Tào là được.

- Lão nô cũng e Nhị gia sẽ không chịu nên mới đầu nhân Nữ Chân tới, cùng mưu tính đại kế, nói ra phải cám ơn họ, nếu không nhờ họ giúp đỡ trong lúc nguy nan thì lão nô đã táng thân dưới tay Tôn Tán Tào rồi.

Nếu người ta là ân nhân, cũng là khách Lão Tôn mời tới, Vân Nhị liền đổi sang khuôn mặt tươi cười, nhiệt tình tới chào hỏi, lệnh đại hỏa kế dọn phòng chiêu đãi.

Sau khi toàn bộ đoàn người Lão Tôn rời đi, mặt biển xuất hiện sáu mươi chiếc thuyền lớn, đều là mới đóng, đó là lực lượng dự bị Vân Nhị giữ lại trên biển.

Đám Tả Đại Bằng nấp dưới nước đã lạnh cóng rồi, hắn vốn tưởng lại lần nữa rơi vào cạm bẫy của người ta, đã chuẩn bị cá chết lưới rách, kết quả là hình như tất cả mọi người đều quên mất sự tồn tại của đám người họ.

Vân nhị gia cắm mâu trên bãi biển, chỉ trời mắng đất, mấy người ở bên khuyên can, còn đại hỏa kế dẫn hộ vệ Vân gia về rồi.

Hắn nhìn thấy đội thuyền lớn ngoài biển, nhưng không cho rằng thế trận lớn như thế để đối phó với mình, vì vậy dẫn huynh đệ chui ra, nước biển đầu xuân vẫn lạnh thấu xương, nấp dưới nước một tuần hương toàn thân đã không còn tri giác.

- Nhị gia, rốt cuộc là sao, vì sao không hành động? Tả Đại Bằng đứng bên đống lửa đốt ở bãi biển, vừa sưởi ấm vừa hỏi lớn:

- Tô Lạp Hải Nha bị người ta giết rồi, còn hành động gì nữa.

- Ai giết? Tả Đại Bằng cũng tức giận, chỉ cần hành động một lần là không nợ nần gì Vân gia nữa, sau này dẫn huynh đệ kiếm hải đảo không người an gia, giờ chẳng làm gì hết, tất nhiên nợ vẫn còn.

- Tức nhất là chuyện này đây, kế hoạch ta khổ công gây dựng, bị người ta dùng một quan tiền thuê tên sát thủ điên phá hỏng. Vân Nhị nghiến răng lặp lại: - Một quan tiền!

Thực sự không cam tâm, nếu thua trí người ta mà thất bài còn dễ chấp nhận hơn, Vân Nhị nói một hồi thấy đám Tả Đại Bằng im thin thít ngồi sưởi ấm, không nói nữa, lấy làm lạ: - Sao?

- Đó là tướng quân của bọn ta.

- Cái gì, tên điên đó là Trương Đông Nghiêu? Vân Nhị ngớ người: - Sao các ngươi lại để tướng quân của mình đi lang thang như thế?

- Tướng quân thấy có lỗi với huynh đệ nên mỗi khi nhìn thấy người quen nổi điên, từ đó bỏ đi, mỗi lần bọn ta tìm về là phát điên đánh bị thương mấy huynh đệ, về sau phát hiện chỉ cần không thấy bọn ta nữa thì sẽ tương đối bình thường, nên bọn ta đều né tránh.

Vân Nhị tiếc nuối: - Thật tiếc, một viên tướng dũng mãnh như vậy, có thể xách đao vào phủ thành chủ giết người giữa ban ngày, vậy mà lại bị điên...

Tả Đại Bằng vừa mừng vừa buồn bã: - Tướng quân chiến tử rồi sao?

- Không biết, vừa rồi ta tức giận quá đến quên hết. Vân Nhị rút đoản mâu ra, lau sạch cát, định bỏ đi, cuối cùng quay lại nói: - Thực ra ta rất coi thường các ngươi, đó là nguyên nhân vì sao ta không lên tiếng mời các ngươi vào Vân gia.

Tả Đại Bằng chằng giận mà còn cười: - Vân gia là cao môn quý tộc, đám người ti tiện bọn ta là chó rớt nước, đánh trận thất bại, tự biết thân phận không chuốc nhục nhã.

- Chẳng liên quan gì tới thân phận, huynh đệ ta là cô nhi từ nhỏ, cho nên rất thích thu nạp những người bị bỏ rơi, nha hoàn phó dịch nhà ta rất nhiều người được cứu ra từ ổ cường đạo, thậm chí có cả cường đạo hoàn lương, binh sĩ tàn phế, bởi thế trong nhà lúc nào cũng lộn xộn, không ít lần thành trò cười ở Đông Kinh. Vân Nhị nhún vai: - Nhưng những người đó đều muốn sống, đến muốn đứng thẳng lưng mà sống, còn các ngươi, một đám chấp nhận số mệnh, đó là lý do ta thấy chướng mắt.

HẾT