Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 12 - Chương 15: Thí luyện tàn khốc

Thành Mộc Khuê cháy rừng rực trong lửa, tòa thành lớn nhất phủ Kiến Xương đã thành tòa thành chết.

Triệu Phu thở như kéo bễ, mồ hôi chảy ròng ròng xuống cằm, lấy hồ lo nước rưới lên đầu, nước hòa trộn máu và nước mắt chảy xuống ròng ròng, trận này tổn thất quá lớn...

Toàn quân từ hậu cần tới binh chủng phụ trợ cũng đã tham chiến, mượn lực phá hoại cường đại của thuốc nổ phá vỡ được tòa thành không lớn này, nhưng quân binh Đại Lý vẫn ngoan cường xông lên.

Bên chân Triệu Phu là cái đầu chỉ còn một nửa, máu và não lẫn lộn, đó là Triệu Thể thuộc nhánh Thọ Dương công chúa, lúc hắn nhập quân, Thọ Dương công chúa còn viết thư nhờ chiếu cố nhiều hơn.

Nhưng chém giết trong loạn quân làm sao mà chiếu cố được, cho dù nhìn thấy Triệu Thể bị bao vây, Triệu Phu cũng chỉ đủ sức lo cho bản thân.

Mười chàng trai Triệu gia theo bên cạnh hắn giờ chỉ còn ba, số kia gục ngã trong vũng máu chẳng còn thấy chút tôn quý nào.

- Thồi tù và tập hợp.

Nghe thấy mệnh lệnh, Triệu Hạo dùng cánh tay phải còn lành lặn đưa tù và lên thổi, đó là trách nhiệm của phó tướng.

Tiếng tù và trầm trầm vang trên không trung của tỏa thành đổ nát, vô số quân Tống ngã trong vũng máu đẩy xác chên bên cạnh lảo đảo đứng dậy, đi tới nơi tập kết như xác không hồn.

Triệu Triết có lúc tưởng mình đã chết, nhưng cơn đau nhức toàn thần nói lên hắn còn sống, lớp bông lót trong áo giáp đã hút đẫm máu, mặc lên người vô cùng khó chịu, hắn muốn cởi ra cho thoải mái, nhưng hai tay như cái móng gà, chẳng chịu nghe lời.

Hậu quả sử dụng thuốc nổ đoạt thành là tòa thành đó hoàn toàn bị phá hủy, Triệu Duyên Niên nhìn đống đổ nát xung quanh: - Nơi này không cách nào phòng thủ được nữa, chúng ta phải mau chóng rời đi thôi.

Triệu Phu gật đầu: - Đại quân chỉnh đốn xong sẽ lui về Tây Lâm Sơn, ở đó có một cái trại nghỉ chân lâm thời do thương cổ xây dựng.

Đại quân tập hợp lại ai cũng phát hiện ra những khoảng trống rất rõ ràng.

Lúc này nhìn thấy thương cổ đám Triệu Hạo đã không còn xem nhẹ người ta, không dám dùng tâm thái hoàng tộc đối xử với người ta nữa.

Tôn chưởng quầy trời sinh khuôn mặt tươi cười lúc này âm trầm, đưa cho quân tốt thu gom xác chết từng cái vò trống.

- Có thư cần ta chuyển về không?

Triệu Hạo lắc đầu, hắn không còn tâm tình kể về cuộc chiến nữa, lấy trong lòng ra một cái ngọc bội đã có vết nứt, đưa cho Tôn chưởng quầy: - Nói với người nhà, ta còn sống.

Lại có một nhóm thương binh được thương cổ đưa đi, chỉ là số lượng quá nhiều, hơn trăm cái xe lớn chở thương binh cót két men theo sơn lộ đi về phía đông.

- Mẹ nó, nếu không phải vì thể diện, lão tử cũng muốn chém mình một đao, vậy là có thể về nhà rồi. Triệu Dĩnh thất thần lẩm bẩm.

Triệu Triết thì thầm: - Chúng ta chỉ còn lại ba nghìn huynh đệ, tổn thất đã quá nửa, đáng lẽ ra phải rút lui thôi, vì sao chủ tướng còn chưa ra lệnh.

Triệu Hạo lắc đầu tỏ ý không hiểu, hắn chỉ biết Triệu Phu nhận mật lệnh từ hoàng đế, trận chiến này sớm không còn lấy lý lẽ bình thường suy luận nữa, nghe huynh đệ xung quanh bàn tán, đành thở dài đi lên bắt kịp Triệu Phu hỏi: - Tướng quân, thuốc nổ hiện tiêu hao rất nhiều, cả cung tiễn cũng thế, nếu không được bổ xung thì chúng ta bỏ mạng hết ở nơi này mất.

Triệu Phu gằn giọng nói: - Yên tâm, rồi sẽ có.

Triệu Hạo cũng hiểu thương cổ chính là hậu cần của bọn họ, chỉ kiếm đề tài mà nói thôi: - Tướng quân, chúng ta đã tử thương quá lớn, thế này không giống thông lệ chiến trường.

Triệu Phu dừng lại lạnh lùng hỏi: - Ngươi họ gì?

- Họ Triệu!

- Thiên hạ này họ gì?

- Họ Triệu!

- Nếu vậy ngươi không liều mạng vì giang sơn này còn mong người khác liều mạng thay người sao?

Thấy Triệu Hạo cúi đầu không nói nữa, Triệu Phu vỗ vai hắn trấn an: - Yên tâm, sau này chúng ta không phải đối diện với trận khó nhằn nào như công phá Mộc Khuê Thành đâu, từ nay chúng ta chuyển sang du kích, đánh được thì đánh, không đánh được thì chạy, tuyệt đối không luyến chiến nữa.

Sau đại chiến sinh tử lại phải hành quân gian khổ, giờ trong quân chỉ còn lại chưa tới trăm con gia súc, bọn chúng phải chợ nỏ tám trâu và nỏ pháo, nên dù là chủ tướng như Triệu Phu và Triệu Duyên Niên cũng phải đi bộ.

Khi mặt trời lặn đội quân kiệt quệ vội vàng ăn một bữa cơm, mọi người dùng thời gian ngắn nhất tìm vị trí của mình trong doanh trại, sau đó là tiếng ngáy như sấm truyền khắp nơi.

Triệu Hạo mệt lắm rồi nhưng không dám chợp mắt, chiến đấu giờ thành nỗi ám ảnh, luôn cảm thấy có kẻ địch truy đuổi cách đó không xa, muốn hét lên, nhưng kịp tỉnh lại vội bịt mồm mình, đây là tình huống tệ nhất, nếu mình hét một tiếng, bạo loạn sẽ giáng xuống doanh trại.



Nghiêm lão đại đi theo Vân Nhị trở lại phòng, còn bốn người Tinh Mộc Ngạn, Dực Hỏa Xà, Tất Nguyệt Ô, Tham Thủy Viên thủ ở bốn phía căn phòng, sẵn sàng ứng phó với bất trắc.

Có tiếng xột xoạt truyền tới, mọi người dựng tai lên nghe ngóng, đột nhiên Nghiêm lão đại đá vào cái giường Khúc Chung đang ngủ, cái giường gỗ nặng nề bị ông ta đá xoay đi, đúng lúc một mũi nhọn lóe hàn quang từ dưới đất đâm lên.

Tinh Mộc Ngạn rống lớn tóm lấy trường thương ấn xuống, chỉ nghe rắc, cán thương gãy lìa, trảm mã đao của Tham Thủy Viên bổ xuống mặt đất, cú bổ như sấm sét làm mặt đất vỡ vụn, nỏ tiễn của Hỏa Dực Xà bắn vào lỗ trống, phối hợp vô cùng kín kẽ.

Dưới lầu có tiếng hự đau đớn.

- Hắn bị thương rồi. Nghiêm lão đại tung người xô văng cửa sổ làm bằng da trâu, mang theo cửa sổ nát cùng rơi xuống lầu.

Tinh Mộc Ngạn cầm nửa mũi trường thương đuổi theo.

Tham Thủy Viên chém thêm một đao nữa, châm tạc đạn ném xuống, bất cần biết ở dưới là ai, Vân Nhị được Dực Hỏa Xà hộ vệ lùi ra, liền nghe uỳnh một tiếng, khói đen từ lỗ thủng bốc lên.

Dực Hỏa Xà nhảy xuống hố tức thì, chưa đứng vững đã có trường đao chém tới, thất kinh, không hiểu vì sao tạc đạn không giết được kẻ này, chân đập vào cái cột gãy, người bay ngang sang, tránh được một đao ngặt ngoèo.

Khói tan dần, cảnh tượng trong phòng rõ ràng hơn, lộ ra ba tên bạch y nhân mình đầy thương tích.

- Các ngươi không thoát được đâu. Dực Hỏa Xà làm vài động tác khởi động chân, sở trường của hắn là cước pháp:

Một tên bạch y nhân cười khùng khục: - Lão tử vốn là ma, sống hay chết cũng thế, nanh vuốt của cẩu quan, chết đi.

Ba tên đồng loạt lao vào Dực Hỏa Xà, xem chừng muốn giết hắn trước mới đối phó với Nghiêm lão đại và Tinh Mộc Ngạn.

Nghiêm lão đại phất tay, mười châm gỗ vun vút bay đi, đám bạch y nhân không kịp đề phòng, gối trúng thương ngã xuống, Dực Hỏa Xà không chút chậm trễ chân tung cước liên hồi, ba tên bạch y nhân trúng chỗ hiểm cong người như tôm nằm dưới đất rên rỉ.

- Các ngươi là ai, nói ra gia gia sẽ cho các ngươi chết thống khoái.

- Các gia gia đây là ma. Tên cầm đầu vẫn cười được, giọng điệu ác độc làm người ta sởn gai ốc, sau đó đâm thẳng dao nhọn vào ngực đồng bạn, tên đối diện cũng làm tương tự.

Tinh Mộc Ngạn dùng trường thương định gạt chúng ra nhưng đã quá muộn, cả ba đều bị đồng bọn đâm xuyên ngực, cực kỳ kiên quyết.

Loại tử sĩ này vô cùng đáng sợ, sau khi thất bại, lập tức nghĩ tới tự sát, không chút do dự.

Vân Nhị nghe thấy Nghiêm lão đại phát tín hiệu bình an mới đu lỗ hổng nhảy xuống, nhìn thấy ba cỗ thi thể trên mặt đất, trên tường cũng có hai thi thể nữa, đó là chủ và hỏa kế khách sạn, mỗi người bị một chiếc chùy thủ đâm xuyên yết hầu ra sau đầu, ghim vào tường.

- Nhị gia, chúng ta gặp phiền toái rồi, nhóm này hẳn không chỉ có ba người, ta phát hiện sáu dấu chân ngoài sân, trong đó ba đi ra ngoài.

Vân Nhị bảo Dực Hỏa Xà bỏ khăn che mặt một tên tử sĩ ra, con ngươi tức thì co lại, trán thi thể có một mảng cháy xém lớn, mở khăn che hai tên khác cũng tương tự.

Vết cháy rất rộng, không nhìn thấy được gì nữa.