Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 11 - Chương 31: Lời chất vấn của Lại Bát

Lại Bát đang hốt hoảng không biết nên trả lời hay quay đầu bỏ chạy thì một võ sĩ đã hét lớn xông lên, xuất phát từ bản năng chiến sĩ, hắn ghét cục diện bị động này, muốn dùng đao trong tay vãn hồi.

Không chỉ có hắn, một thanh trường đao chớp mắt biến thành hai thanh, nhắm vào chân Vân Nhị, mục đích của bọn chúng không phải giết người.

Vân Nhị nhảy ra đằng sau, cùng lúc đó có tiếng mũi tên xé gió bay tới, hai tên võ sĩ Thổ Phồn miễn cưỡng đi được hai bước hai bước, toàn thân đã biến thành nhím.

Ánh đuốc bốn phía bừng sáng như ban ngày.

Lại Bát lúc này mới hoàn hoàn rống lên, ngăn cản những tên khác đang rục rịch muốn liều mạng: - Dừng tay. Đồng thời đao trong tay như rắn độc đâm vào hông Lại Thập Cửu.

Lại Thập Cửu đã đề phòng từ trước, vung đao đón đỡ, hét lên: - Ta không thể nhìn ngươi đẩy người Lại gia vào lò lửa, chúng ta vốn là nông gia, phú quý đã làm ngươi quên đi gốc gác, ngươi gả khuê nữ cho người Thổ Phồn, ngươi muốn làm quốc trượng, lại muốn làm đại tướng quân, cầm binh chém giết. Ngươi không nhìn xem, Lại gia xưa kia giàu có vì ngươi mà phải đào rễ cây mà ăn rồi.

Lại Bát cắn răng không đáp, từng đao từng đao chém xuống càng lúc càng nhanh càng dữ dội, hôm nay không còn hi vọng rồi, hắn chỉ muốn chém chết tên phải bội này, sau đó tự sát tạ tội, nếu không ngoại tôn và nữ nhi mình sẽ chết hết dưới lửa giận của Vân Tranh.

Đám võ sĩ Thổ Phồn không hiểu tiếng Hán, bỗng nhiên thấy người bên mình quay sang đánh nhau thì vô cùng hoang mang không hiểu nguyên do, nhìn nhau không biết phải giúp ai.

Lại Bát nhiều năm qua dẫn quân chinh chiến, kiêu dũng còn hơn xưa, đao dưới ánh đuốc loang loáng làm Thập Cửu chống đỡ vô cùng vất vả, thấy mình không cầm cự được lâu nữa, hét lên với người trong tộc: - Các ngươi đứng đó làm gì, bắt lấy hắn thỉnh tội với Vân hầu, nếu không chúng ta sẽ chết hết.

Không biết từ khi nào xung quanh xuất hiện mấy chục người, bọn họ im lìm chĩa nỏ tiễn lóe hàn quang lạnh buốt trong đêm, trước áp lực vô hình đó người Lại gia không do dự nữa rút đao chĩa vào Lại Bát.

Lại Bát nhìn Lại Thập Cửu tóe lửa, quyết đoán ném đao đi, quỳ xuống nhìn về phía Vân Nhị, giọng bi t hiết: - Nhị công tử, Lại mỗ bị ma quỷ bịt mắt làm chuyện ngu xuẩn này, tất cả vì trong tộc đói quá mới làm liều, không định hại người, chỉ muốn kiếm ít thức ăn vượt qua mùa đông, trăm ngàn cái sai do mỗ, xin chặt đầu Lại Bát cảnh cáo người khác, Nhị công tử, hãy nể tình nghĩa trước kia, tha cho những người còn lại được không?

Hầu Tử từ trên cây nhảy xuống, cười gằn: - Lại Bát, lúc này ngươi còn dám mở mồm nói tới tình nghĩa sao?

- Nếu ngươi vì trong tộc hết cái ăn, tới phủ nhờ cậy lão gia nhà ta một chuyến, lão gia ta nhất định sẽ chu cấp cho các ngươi, nhưng ngươi lại muốn bắt các vị phu nhân uy hiếp lão gia nhà ta. Rõ ràng còn có mưu đồ bất lương, bây giờ thấy kế hoạch không thành lại tính dùng khổ nhục kế hay sao?

Vân Nhị vốn định nương tay, nghe Hầu Tử nói vậy mặt sa sầm, phất tay một cái, những kẻ còn cầm đao tức thì ngã xuống đất la hét liên hồi, tất cả đều bị tên bắn xuyên gối, tiếng kêu như heo bị chọc tiết vang vọng khắp trời đêm.

Xung quanh huyên náo, tiếng nữ nhân la hét gọi nhau rối rít, sau đó Lục Khinh Doanh lên tiếng trấn áp mới dần lắng xuống.

Lại Bát run rẩy nhìn người Thổ Phồn quằn quại trên mặt đất, hết rồi, tất cả hết rồi, không còn võ sĩ, bộ tộc làm sao tồn tại được, tuyệt vọng, bi thương biến thành căm phẫn, hai mắt đỏ ngầu: - Ta vốn là sơn dân, dựa vào làm ruộng săn bắn kiếm sống, là Đại công tử khơi lên dã tâm của ta, khiến ta khao khát phú quý. Rồi chính Đại công tử tước đoạt cuộc sống mới của ta, vì sao cho rồi còn cướp lại? Ta thề với trời, chưa bao giờ có ý phản bội Đại công tử, vì sao?

- Chu Đồng tới không giải thích một lời, hắn cướp hết mọi thứ ta dùng sinh mạng đánh đổi, rồi bảo ta cút xéo. Vì sao chứ? Thương đạo này do chính ta dùng từng bước chân một tạo ra, ta không những phải đối phó với cường đạo Nguyên Sơn, còn cả người Thổ Phồn hung dữ, hẻm Lồng Hấp khi xưa mỗi bước chân đều là máu mồ hôi, ta vì mang được thêm nhiều trâu về cho Đại công tử, mà một ngụm nước cũng không uống, giành cho gia súc.

- Là Đại công tử có lỗi với ta, ta có làm gì sai, muốn muốn lần nữa đoạt lại những thứ của mình mà thôi.

Một đại hán ngang tàng mình cao tám thước khóc lóc chảy nước mắt nước mũi, làm người ta không khỏi bùi ngùi.

Không ngờ chuyện Chu Đồng gây ra năm xưa lại để hậu quả tới ngày nay, Vân Nhị cũng không rõ hết ngọn nguồn chuyện khi đó, đi tới bên cạnh Lại Bát nói: - Khi đó ngươi đem khuê nữ mới mười ba tuổi gả cho Hắc Thủy bộ, ngươi đã không còn ở địa vị công bằng để làm cầu nối giao dịch giữa Đậu Sa quan và thảo nguyên nữa.

- Chu Đồng tuy nói những lời không nên, nhưng hắn chỉ lấy mất quyền khai thác thương đạo của ngươi, không đoạt tài phú của ngươi, năm năm ngươi nắm giữ thương đạo này, đã kiếm được không biết bao nhiêu của cải, cho dù sổ sách của ngươi có vấn đề, đại ca ta cũng không truy cứu.

- Lúc đó bằng vào gia sản của ngươi, đủ phú quý mấy đời, ngươi có thể vào Đậu Sa quan lập hộ tịch, sống sung sướng, nhưng ngươi lại chọn lên thảo nguyên. Nói tới đó bùi ngùi thở dài: - Đi đi Lại Bát, năm xưa ngươi từng bế ta, bắt cho ta những con thú nhỏ, mang về cho ta mật ong rừng ngon nhất, ta không muốn giết ngươi, ngươi đi đi.

Lại Bát lắc đầu: - Hết rồi, mưu kế của Đại công tử đã thành công, năm xưa Đại công tử cho Chu Đồng tới là để đuổi ta lên thảo nguyên, để ta dùng tài phú của mình làm thảo nguyên hỗn loạn, giờ Đại công tử đã toại nguyện. Dũng sĩ cuối cùng của Hắc Thủy bộ đã ngã xuống ở đây, toàn bộ nam đinh của Lại gia cũng tới đây, công tử sao có thể bỏ qua.

- Cái Đại công tử muốn là toàn bộ thảo nguyên giàu có, ta trở về cũng ích gì? Nhị công tử, thảo nguyên là của người Thổ Phồn, là nhà của người Thổ Phồn, ruộng lúa, ruộng dâu sau Nguyên Sơn mới là của người Tống, tại sao các ngươi lại muốn cướp đoạt thứ không thuộc về mình!?

Lời chất vấn của Lại Bát vang vọng đêm khuya, xuyên thấu không gian.

Thảo nguyên Điền Tây tuyết phủ trắng xóa, hèm Lồng Hấp nóng như giữa mùa hè, Bạch Vân Sơn mưa phùn liên miên, một khu vực không quá lớn mà có ba loại thời tiết khác hẳn nhau, khéo thế nào lại đúng với buồn vui mỗi nơi.

Cuộc chiến trên thảo nguyên kết thúc, mùa đông tới rồi, không ai còn tinh thần chém giết thù hận nữa, tất cả chỉ còn ý nghĩ duy nhất, kiếm cái ăn.

Hẻm Lồng Hấp vẫn tiếng oanh yến không ngớt, càng lúc càng có thêm nhiều phụ nhân tới đó, chế tác các loại món ăn ngon lành, thậm chí còn mang theo rượu gạo, cảm thụ cảm giác lâng lâng mà chỉ có nam nhân mới hưởng thụ.

Còn về phần dưới Bạch Vân Sơn, đám hoàng thân gặm thứ quân lương có mùi vị cổ quái, đội mưa hành quân, bọn họ khó khăn lắm mới quen được với cưỡi ngựa, giờ không có ngựa mà cưới ngữa, sơn lộ gập ghềnh của Bành Vân sơn thành ác mộng mỗi ngày của bọn họ.

Hàm Ngưu thích đóng dấu giày của mình lên mông đám người hoàng tộc, điều này làm hắn có sự thỏa mãn gần như biến thái, cho nên hắn đội mưa cùng đám con cháu hoàng tộc chạy lên chạy xuống núi.

Trong lều cỏ bên sườn núi, ở vị trí có thể quan sát toàn bộ quân doanh, có ba người ngồi quây quanh cái bếp ấm áp, Lãng Lý Cách đã là cha của ba đứa con rồi, năm tháng tựa hồ chẳng có chút ảnh hưởng gì với hắn, vẫn cứu dũng mãnh lãnh khốc như xưa.

Tôn Thất Chỉ thì già mất rồi, hắn không thể hiện thù hận dữ dội như Lãng Lý Cách, nhưng sau khi Lý Nguyên Hạo chết, hắn mất đi mục tiêu sống, trừ uống rượu ra thì chẳng còn hứng thú với cuộc sống.