Nhưng Vân Tranh chẳng có gì khác thường, tuy nay Kinh Tây quân của y chỉ còn chưa tới ba vạn người, chiến tướng chỉ còn gia tướng trong nhà, y vẫn chỉ ngày ngày chạy ra chạy vào chăm sóc tiểu thiếp, chẳng ý kiến gì với việc tái bố trí quân đội.
Vân Tranh ngoan ngoãn tiếp nhận vận mệnh, cho nên y không bị chửi, vì thế Cát Thu Yên biến thành hồ ly tinh trong truyền thuyết, vì nàng mê hoặc Vân Tranh, khiến y quên đi gốc lập thân của tướng quân.
Cát Thu Yên soi gương, mặt vẫn còm bầm tím, thở dài: - Hồ ly tinh mà có cái mặt thế này thật là mất mặt cả họ hồ ly tinh.
Vân Tranh lười nhác trở mình, ôm lấy chăn tơ mềm mại: - Kệ bọn chúng nói gì thì nói, đám quan văn đó chưa từng một ngày lên chiến trường, dựa vào suy nghĩ chủ quan của mình, nghĩ rằng điều đám Khương Triết, Lang Thản ra khỏi Kinh Tây quân, không thuộc quyền quản hạt của ta nữa là có thể phân hóa lực lượng của ta, thật nực cười.
- Điều năm người Khương Triết đi các nơi, giờ một Vân Tranh biến thành năm Vân Tranh rồi, điều quân các nơi gài vào Kinh Tây quân, khiến giảm ảnh hưởng của ta với quân đội à, ngu xuẩn, trừ khi bọn chúng phải là đội cường quân khác có ý chí mạnh mẽ hơn quân của ta, nếu không sẽ bị đồng hóa cả thôi.
Cát Thu Yên nghi ngờ: - Chưa chắc, ví dụ như Chu Đồng, chẳng phải bây giờ đã thoát ly chàng rồi sao?
- Nàng nghĩ giờ ta ra lệnh cho Chu Đồng, hắn sẽ không chút động lòng?
Cát Thu Yên sáng mắt sán tới thì thầm hỏi nhỏ: - Chẳng lẽ Chu Đồng là quân cờ của chàng gài vào đám quan văn?
Vân Tranh đưa tay nhéo mũi nàng một cái: - Không phải như thế, Chu Đồng chủ động theo đuổi quan chức, mới đầu vì lung lạc hắn, đám quan văn mang ra rất nhiều mồi nhử, mới đầu Chu Đồng có chút thuận lợi, song bọn chúng không thể quên Chu Đồng mang dấu ấn của ta, điều này cản trở sự tiến bộ của hắn, bao năm rồi vẫn chỉ là thủ lĩnh quân tuần phô, cả ngày cầm cái bóng đái lợn đi chữa cháy, trong khi nhìn xem, Khương Triết, Lang Thản đều đã làm chủ một quân, có địa bàn của mình. Chu Đồng là tấm gương cho người khác nhìn vào, một khi không có ta, bọn họ sẽ chẳng có tiền đồ nào hết.
Đám quan văn không chỉ một lần phân hóa bộ hạ của Vân Tranh, điên cuồng chia cắt, kết quả là bộ hạ Vân Tranh đã phân bố khắp nam bắc.
Chỉ cần Vân Tranh sừng sững đứng đó, những người kia muốn nhận làm bộ hạ của y còn chẳng được, làm gì có chuyện tránh xa y.
Thế nên Vân Tranh dửng dưng.
Bình Hình lĩnh hiện trở thành nơi an toàn nhất thiên hạ, quân tinh nhuệ nhất của hai nước thủ vệ nơi này tới con ruồi cũng không thể lọt qua, Vân Tranh là một trong số điều kiện của cuộc đàm phán này, cho nên y không thể nắm quân nữa, quyền chỉ huy của Vân Tranh bị chuyển giao cho Hàn Kỳ.
Hàn Kỳ mượn uy thế Kinh Tây quân khống chế Phủng Nhật quân, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất trọng tổ, Thạch Trung Tín không sao tin nổi, thoáng cái mình chỉ còn chỉ huy tám nghìn quân, trong đó còn bao gồm một nghìn thân vệ gia nô.
Phủng Nhật quân trước kia lên tới năm vạn.
Thế Thạch Trung Tín kéo Vân Tranh đi uống rượu, ông ta cho rằng hiện chỉ có Vân Tranh đồng bệnh tương lân với mình.
Vân Tranh uống ba chén rượu rồi mà vẫn không thấy Thạch Trung Tín nói gì, ông ta vẫn ngồi ngây ra đó, hai mắt không hề có tiêu cự.
Đẩy nhẹ một cái, Lão Thạch như cái cây mất gốc đổ xuống, sau đó lại lật đật bò dậy, cứ ôm vò rượu uống, nhưng không oán trách ai, không chửi rủa ai, miệng rất kín, từ góc độ này mà nói, Thạch Trung Tín là quân tử.
Cứ cắm đầu uống rượu như thế, tất nhiên Thạch Trung Tín chẳng mấy chốc đã như lợn chết, Vân Tranh thì vẫn còn tửu hứng, đành đi tìm bạn rượu khác, nhớ ra Da Luật Tín là bạn rượu tốt, nhắm rượu với hắn ít nhất không lo bị cướp mồi, thế là cứ vậy nghênh ngang ôm vò rượu vào doanh trại quân Liêu.
Vì Vân Tranh không còn nắm binh quyền nữa, cuộc nói chuyện thoải mái hơn nhiều, hôm nay chủ đề của bọn họ là man tộc ở phương bắc.
- Hộ bộ Đại Liêu ta cứ ba năm một lần thống kê số lượng man tộc, kết quả phát hiện luôn có bộ tộc nhỏ biến mất, đồng thời một số bộ tộc lớn tan ra, tạo thành các bộ tộc mới, mạnh mẽ hơn, khó đối phó hơn.
Vân Tranh lau rượu bên mép: - Đây mới là cách nuôi cổ đích thực, các vị cẩn thận, tiếp tục thế này bọn chúng sẽ xuất hiện độc trùng biến dị.
Tiêu Hồng Châu chẳng biết có phải nghe tin Vân Tranh lại tới không, thế là tới lều Da Luật Tín, tích cực tham gia cuộc đàm thoại của hai người.
Mỹ nhân rót rượu dễ làm người ta ngây ngất, huống hồ tâm tình Vân Tranh không tốt.
- Người Khiết Đan các vị sở dĩ mạnh mãnh hùng tráng, tính cách dũng cảm kiên cường, đó là nhờ gió tuyết của thảo nguyên, một khi xua ngựa tiến quan, hà, ta dám nói đó là ngày tận thế của các vị, không còn con ngựa nào xuất quan nữa đâu. Vân Tranh ngà ngà say nói:
- Nếu như bây giờ hạ độc chết ngươi, người Khiết Đan có thể tiến quan rồi? Tiêu Hồng Châu tay cầm chén rượu nghiến răng nói:
Da Luật Tín coi như cũng hiểu phần nào tính cách Vân Tranh, biết y không phải loại phù phiếm thích khoe khoang như thế, xua tay: - Ý Vân huynh không phải là tiêu diệt về võ lực.
- Quả nhiên là nam nhân đàm thoại mới hiểu nhau, nữ nhân chỉ suy nghĩ luôn nông cạn, ví như cô..
Tiêu Hồng Châu gạt tay Vân Tranh ra: - Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?
Vân Tranh kệ cô ta, chỉ nói với Da Luật Tín: - Da Luật huynh nhìn xem, thực ra chúng ta rất giống nhau, đều là tóc đen, con ngươi đen, da vàng, trừ để kiểu tóc khác nhau ra, thì không có mấy khác biệt, có thể nói huyết thống chúng ta rất gần nhau, vậy vì sao có khác biệt lớn về tố chất, tính cách như thế? Đó là do thói quen và phương thức sinh hoạt.
- Những năm qua Đại Liêu các vị cũng đang học theo cách thức hành vi của Đại Tống, từ thể chế triều đình tới thói quen sinh hoạt đều thay đổi. Ta hỏi huynh đại tự của Khiết Đan còn có bao nhiêu người dùng, chắc chỉ còn hạn chế ở huân quý Khiết Đan và hàn lâm học sĩ đúng không?
- Ta không hề biết ngôn ngữ Khiết Đan, nhưng chúng ta giao lưu không có gì cản trở, vì Da Luật huynh sử dụng ngôn ngữ Hán gia vô cùng thuần thục rồi, bất kể cách phát âm, hay trích dẫn thành ngữ, điển cố khi nói chuyện, chẳng hề khác người Hán.
- Người Hán không chiếm ưu thế về tố chất sức khỏe, nhưng có ưu thế hơn vì trí tuệ, khéo léo một khi các vị nhập quan, thành người thống trị, sống trong thành trì, ở nhà cao, phương nam ruộng tốt vạn khoảnh, khí hậu dễ chịu hơn các vị có muốn quanh năm du mục không, rồi tiếp tục chăn thả gia súc hay đi trồng lúa? Trồng lúa thì cưỡi ngựa hay đi bộ đánh trâu? Vậy thì trăm năm sau, còn bao nhiêu người có thể cưỡi ngựa, bao nhiêu người nói được tiếng Khiết Đan?
- Khi đó các vị còn lại gì của người Khiết Đan? Chẳng lẽ cách tết tóc? Bởi lẽ rõ ràng áo da trâu không thể mặc ở phương nam nóng bực hơn, không thoải mái bằng tơ lụa.
- Thế nên mới nói người Khiết Đan sẽ thành người Hán, chủng tộc các vị sẽ biến mất trong dòng sông dài lịch sử. Rồi nghĩ xa hơn, tất nhiên vẫn sẽ còn người du mục sống ở phương bắc thiếu thốn hơn, sẽ lại có chuyện phương bắc cướp bóc phương nam trù phú, người thống trị sẽ phải đưa quân tiêu diệt, một vòng tròn sẽ lặp lại...
Vân Tranh nói tới đó thì lăn quay ra đất, Hàm Ngưu liền tới cõng lão gia trở về.
Tiêu Hồng Châu và Da Luật Tín ngồi ngây ra đó, mất một lúc sau Tiêu Hồng Châu mới hỏi: - Tín ca ca, tên đó chỉ nói linh tinh thôi phải không?
Da Luật Tín thở dài: - Không hề, chuyện này có lịch sử ghi chép, Bắc Ngụy hoàng đế Thác Bạt Hoành dời đô từ Bình Thành tới Lạc Dương, sau đó đổi họ từ ngôn ngữ Tiên Ti sang tiếng Hán, thay đổi phong tục, ngôn ngữ, trang phục Tiên Ti.
- Ngoài ra cổ vũ Tiên Ti và Hán tộc thông hôn, tăng cường sự liên hợp thống trị của quý tộc Tiên Ti và sĩ tộc người Hán, tham chiếu chế độ Nam Triều, chế định nghi lễ triều đình.
- Bắc Ngụy thống trị phương bắc hơn trăm năm, sử sách của người Hán cũng ghi nhận sự thống trị của Bắc Ngụy, chủng tộc ngàn năm chỉ mấy chục năm biến mất không còn tung tích, chúng ta đang đi vào con đường của Thác Bạt Hoành.
Tiêu Hồng Châu run run: - Không tới mức thế chứ? Tên đó chỉ dọa chúng ta thôi.
- Muội có biết Thác Bạt Nguyên Hạo không?
Tiêu Hồng Châu nhíu mày chốc lát, một lúc sau nghĩ ra điều gì, giật mình hỏi lại: - Phải chăng chính là Lý Nguyên Hạo của Tây Hạ?