Rầm một tiếng, những chiếc khiến kia không chỉ có tác dụng che chắn, lúc này còn thành cầu nối với tường thành, vách đằng sau xe hạ xuống, tức thì tạo thành một cái thang chắc chắn.
Ngô Kiệt mừng rỡ, quát lớn thúc ngựa xông tới, trường đào trong tay lia ra, chặt liền ba cái đầu lâu chắn đường, chiến mã không nghỉ, men theo tường thành củng cố trận địa cho kỵ binh phía sau xông lên.
Tường thành rộng tới ba trượng, quân Liêu trên đó đã bị đạn thuốc nổ oanh tạc cho tan tác, vốn chẳng còn bao nhiêu, khi kỵ binh quân tống dẫm lên cầu do chiến xa dựng lên xông tới tường thành tức thì sĩ khí sụp đổ, bị chiến mã hùng tráng xô khỏi tường thành.
Tên tướng quân rậm râu vẫn đang hô hào dùng chiến đao chém giết, nhưng quân Tống giảo hoạt không ai đơn đấu với hắn, tránh được là tránh, đi truy kích tiểu binh.
Chợt Ngô Kiệt phát hiện leo lên tường thành trước tiên không phải bộ hạ của mình, mà một đám người vác những cái túi da dê cắm ông trúc, đang phun chất lỏng vào thành, như tưới nước cho hoa màu.
Tên tướng quân người Liêu chùi dầu phun vào mặt, không biết đám người kia định làm gì, nhưng Ngô Kiệt thì hồn xiêu phách lạc, lớn tiếng thúc giục bộ hạ rút khỏi chiến trường.
Quân lệnh ba ngày không phong đao, tức là có thể làm bất kỳ chuyện gì, cướp bóc gian dâm là điều được cho phép, muốn chinh phục một tòa thành thì đây là thủ đoạn cần thiết, điều này được nghiệm chứng qua nghìn năm, Vân Tranh không cho rằng dựa vào nhân nghĩa có thể khiến dân tâm bình tĩnh lại, trong quân của y chỉ cấm gian dâm thôi, còn thứ khác không cấm kỵ.
Trong ba ngày, tiếng chém giết trong thành không ngớt.
- Nam man tử, có gan thì giết ta đi, gia phụ nhất định báo thù cho ta. Một tráng hán râu rịa bị thiếu trụi khi đưa tới trước lều soái của Vân Tranh vẫn lớn tiếng quát tháo, điệu bộ hùng hổ, hắn là Quách Như Hải nhi tử của Quách Hằng Xuyên:
Tô Thức vừa thương hại nói với tên này: - Ngươi đừng la hét nữa, ngươi chết chắc rồi, đại soái không đùa đâu, từ lúc ngươi tuyên bố không đầu hàng là không còn đường sống nữa, tiết kiệm sức lực để ăn đao còn hơn.
- Cẩu tặc, chết thì chết, Quách gia ta một lòng trung thành với Đại Liêu, các ngươi đừng hòng lung lạc được, khỏi dọa dẫm vô ích, giỏi thì chặt đầu đi, lão từ mà nhíu mày một cái thì không phải hảo hán.
Lúc này có một người mặt mày âm u như xác chết đi tới bên cạnh Tô Thức thì thầm, không biết nói gì mà mắt hắn sáng lên từng chút một, đầu gật gù liên hồi, sau đó hớn hở chạy tới bên cạnh Vân Tranh ghé tai thì thầm một hồi, Vân Tranh nhíu mày, rốt cuộc vẫn đồng ý giao Quách Như Hải cho Tô Thức, thế là Quách Như Hải bị đám người quái dị đưa đi, Quách Như Hải có linh cảm không lành, liên tục la hét đòi chết, nhưng chẳng ai thèm để ý tới hắn.
Ba ngày sau quân Tống nghe thấy hiệu lệnh tập hợp cười hỉ hả lùi khỏi thành Thần Vũ, sau đó tập hợp đội ngũ ở bình nguyên ngoài thành, từ khuôn mặt thỏa mãn của họ thì biết, trong thành rất thảm.
Quân pháp cuối cùng vẫn đánh lên mông Khả Lam quân, từ tướng chủ cho tới ngu hầu, rồi quan doanh, không có một viên quan nào thoát được, từ doanh trại Khả Lam quân tới Thần Vũ thành chỉ chưa tới ba trăm dặm, vậy mà bọn chúng hành quân tận mười ngày, mỗi ngày hành quân ba mươi dặm, căn bản không thể chấp nhận được.
- Đại soái, lâm trận sỉ nhục tướng lĩnh không phải điều trí giả nên làm. Tôn Đại Chí nhìn đám tướng tá mông trắng hếu nằm dưới mặt trời ăn đòn, nhỏ giọng khuyên can Vân Tranh:
Vân Tranh thở dài: - Khả Lam quân đã hết rồi, đội quân trú đóng yếu địa viên quan mà thà ăn đòn chứ không tác chiến với người Liêu, ngươi nghe đi, bọn chúng la hét đắc ý chưa, vì bọn chúng biết ta không giết được chúng, cho nên ăn trận đòn này là khỏi phải lên chiến trường, vụ mua bán này lãi quá còn gì.
- Quân đội Đại Tống ta nhiều như thế, đại soái cần gì tới chúng, chỉ cần chúng giữ được Thần Vũ thành, còn chúng đánh trận, dù sao chúng ta cũng không thích thủ thành.
Đám tướng tá kia ăn đòn xong dìu đỡ nhau về doanh trại, bộ dạng không hề tỏ ra có chút hổ thẹn nào, ngược lại còn như trút được gánh nặng.
- Không được, từ mai trở đi, đám người này làm tiền quân đi đầu tác chiến, cho dù chúng là dê thì ta cũng khiến chúng phải mọc ra sừng.
Tôn Đại Chí vội nói: - Vậy thì ai thủ thành?
- Nơi này căn bản không cần thủ vệ, dù sao cũng không phải là người của chúng ta, đại quân ở phía trước Thiên Quan ở cánh trái, quân Liêu sẽ không thể chiếm lại được, cứ để cho các thế lực trong tòa thành hỗn loạn này đánh nhau, đợi tới khi chúng ta trở về ắt có người tới quy thuận, tới lúc ấy Thần Vũ thành mới thực sự là của chúng ta.
Lữ Thanh Thần tướng chủ của Khả Lam quân có nằm mơ cũng không ngờ rằng Khả Lam quân của mình có một ngày trở thành tiên phong mở đường cho đại quân.
Hưng Hóa quân, Bạch Mã quân, Quang Hóa quân đều là cường binh có hạng của Đại Tống, bất kỳ quân nào cũng thừa sức đảm nhận tiên phong cho đại quân tiến về Sóc châu, đại soái biết quân của mình yếu nhất, lại bắt đi gặm xương cứng nhất.
" Gặp phải quân Liêu, các ngươi phải cầm cự được ba canh giờ, vì đại quân cần chừng đó thời gian mới tới được chiến trường, cho nên các ngươi tốt nhất có đủ chiến lực ba canh giờ, nếu không các ngươi chỉ còn một con đường chết."
Lời nói lạnh lùng của Vân Tranh vẫn còn vang vang bên tai, Lữ Thanh Thần không dám hoài nghi một câu nào hết.
Đại quân nhổ trại lên đường, thời gian tấn công tốt nhất đã bị Khả Lam quân làm lỡ rồi, quân Tống hiện không còn tính bất ngờ nữa, dọc đường kỵ binh trinh sát của người Liêu bám lấy như âm hồn, không chịu rời đi giây nào.
Nhưng đại quân đi chưa được bao xa thì thám báo truyền tin về đại quân của Tiêu Hỏa Nhi đã tới thành Sóc Châu, Vân Tranh còn chưa tự luyến tới mức mình dùng ba vạn người có thể khiêu chiến với ba mươi vạn người, cho nên quyết đoán hạ lệnh lui quân, Thần Vũ thành là một tòa cô thành, còn bị phá tan hoàng, không thể cố thủ, nên quân Tống bỏ luôn, lui một cánh chóng vánh về thẳng Nhạn Môn Quan.
Lữ Thanh Thần nằm sấp trên xe ngựa về Khả Lam châu, hộc tốc hành quân, tới nơi ăn một trận đòn, sau đó lại hộc tốc rút quân về, cứ như gọi mình tới chỉ để đành thôi vậy, muốn chơi người ta cũng không thể làm như thế, nghe nói tiếng chửi bới của hắn vang vọng trong sơn cốc rất lâu.
Tiêu Hỏa Nhi tới nơi thu phục lại Thần Vũ thành, có điều lại chẳng hề có bất kỳ hành động nào cho thấy hắn có ý báo thù, yên tĩnh như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Thế nhưng trạng thái này không duy trì lâu, không ngừng có thám báo phát hiện ra tung tích của Quách Như Hải, tên này chỉ cần quân người Hán là khuyên bọn họ đầu hàng Vân Tranh, còn nói dưới sự thống trị của người Liêu, người Hán không bằng chó lợn ra sao.
Còn có một số tù binh người Hán nước Liêu sau khi được Quách Như Hải khuyên nhủ rồi thả về, đồng loạt tố cáo Quách Như Hải đã đầu hàng nước Tống.
Mới đầu bất kể là Tiêu Hỏa Nhi hay Quách Hằng Xuyên đều không tin, một mãnh tướng nhiều năm vì Đại Liêu tắm máu chiến đấu, không thể vứt bỏ quốc gia của mình, nên đây chỉ có thể là kế ly gián của Vân Tranh.
Tiêu Hỏa Nhi ra lệnh chặt đầu những kẻ đặt điều đó để xoa dịu lửa giận của Quách Hằng Xuyên.
Quân ngũ của nước Liêu do bốn bộ phận tạo thành: Cung trướng quân, bộ tộc quân, kinh châu quân, chúc quân.
Cung trướng quân là thân quân của của hoàng đế, còn quân đội của các thủ lĩnh bộ tộc là bộ tộc quân, còn kinh châu quân là một loại vũ trang quân sự mang tính địa phương, chức trách chủ yếu là bảo vệ địa phương, binh lực khả quan, ước chừng hơn 100 vạn.
Còn chúc quân thì căn bản không có nhiều ý nghĩa trong hàng ngũ quân sự nước Liêu, vì nước Liêu không cho nước phụ thuộc sở hữu quá nhiều quân đội.
Trong 7 huyện, 17 quân dưới quyền quản hạt của phủ Đại Đồng, có hai mươi ba vạn quân là kinh quân nằm dưới quyền của Quách Hằng Xuyên, cho nên Tiêu Hỏa Nhi dù là thống soái cũng phải nể mặt người ta.