Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 10 - Chương 11: Chiến hỏa lan rộng (1)

Quách Như Tùng nghe Quách Như Hải nói thế thì kinh hãi vạn phần, vừa sợ vừa giận: - Đại ca, chẳng lẽ huynh vì bản thân mà bất chấp sinh tử cả gia tộc sao, chỉ vì nghi ngờ nhi tử không phải của mình? Đại tẩu hiền huệ, không có chỗ nào thất tiết, trước khi huynh tới Thần Vũ thành nhậm chức từng về nhà một lần, khi đó huynh đệ ta còn uống say một chuyến, huynh đi không lâu thì đại tẩu có tin vui, bá phụ vì thế còn uống hết ba vò rượu, nói Quách gia đã có hậu đại, cớ gì đi nghe tin đồn thổi vô cớ, xỉ nhục tẩu tử, xỉ nhục cả Quách gia như vậy?

Quách Như Hải lạnh lùng nói: - Đạo bắt đồng bất tương vi mưu. Nói xong thi lễ bỏ đi, kệ Quách Như Tùng gọi thế nào cũng không quay lại.

Lý Thường vuốt râu nói: - Sứ giả thấy rồi đó, là Quách tướng quân không muốn về, chẳng phải ta cố giữ, chuyện giết bộ hạ, đại soái ta không làm ra được.

Quách Như Tùng trấn tĩnh lại nói: - Không có chuyện gì không làm được, chẳng qua là giá chưa đủ thôi.

- Sứ giả nói đúng lắm, vậy mời sứ giả nói điều kiện, nếu cái giá đủ, dù muốn lấy đầu lão phu cũng có thể thương lượng, Nhị ca ngài sắp tới rồi, chúng lúc đó chúng ta bàn một thể.

Quách Như Sơn nằm trên giá được khiêng tới, toàn thân đang phát sốt, một quân Tống dung mạo đẹp đẽ chiếu cố, có thể nhìn ra hắn được chăm sóc rất tốt, băng bó vải sạch, có mùi kim sang, người kia còn liên tục lấy khăn ướt thấm môi khô nứt nẻ.

Quách Như Tùng nằm lấy cánh tay mềm oặt kia suýt khóc, chỉ có người trải qua huyết chiến mới thương tích thế này, nếu nói nhị ca cũng đầu hàng quân Tống thì không sao tin được: - Giám quân, có thể để Nhị ca ta tỉnh lại chốc lát không? Đã nhìn ra có vẻ chuyện ở trong doanh do vị giám quân này quyết định.

Lý Thường buông một tiếng thở dài, xua xua cái quạt quạt lông ngỗng: - Quách Như Sơn tướng quân sau khi đầu hàng được lão phu ra lệnh cứu chữa, thương thế rất nghiêm trọng cho nên để thoải mái hơn, quân y dùng thuốc an thần, sứ giả muốn ngài ấy tỉnh lại khác nào bắt chịu tội.

Quách Như Tùng chắp tay: - Quách gia không sợ chết, sợ gì chút thương tích.

Lý Thường gật đầu, quân y mặt như xác chết dùng ngân châm dài đâm vào huyệt kiên tỉnh của Quách Như Sơn, hắn tức thì tỉnh lại.

Hoang mang nhìn quanh, thấy Quách Như Tùng, toàn thân kích động tới run rẩy, định nói, nhưng phát hiện tên lột da người kia ở bên cạnh, hi vọng vừa dâng lên đã bị dập tắc, hắn biết mình chưa thoát khỏi ma chưởng của quân Tống.

- Nhị ca làm sao lại ở bên quân Tống? Tại sao không tự sát?

Quách Như Sơn mấp máy môi, cuối cùng cười thảm: - Chết nói thì dễ lắm nhưng làm thì khó. Nói xong nước mắt trào ra, hắn rất muốn chết, chết ngay lập tức, nhưng hiện giờ tứ chi bị phế, muốn chết cũng không được, nghĩ tới tấm da người trong địa lao, thậm chí không cả dám nói ra những điều muốn nói, có những thứ khủng bố hơn cái chết gấp trăm lần.

Quách Như Tùng cay đắng lắc đầu, cố khống ché tâm tình, quay sang Vân Tranh: - Nếu tướng quân đã không chấp nhận thiện ý của tướng quân nhà ta, vậy chúng ta gặp nhau trên chiến trường, điều kiện vừa rồi là cực hạn của Quách gia.

- Vốn như thế, quân nhân rốt cuộc vẫn nên đối diện trên chiến trường, nhờ sứ giả chuyển lời với lão tướng quân, ngàn vạn lần chớ nương tay, Vân mỗ đợi ở Nhạn Môn Quan. Người đâu, tiễn sứ giả. Vân Tranh nói xong liền quay về hậu đường, y không hứng thú can dự vào âm mưu quỷ kế của Tô Thức và Lý Thường, dù thế nào, cuối cùng vẫn phải dùng gươm đao giải quyết thôi.

Quả nhiên khi Vân Tranh ngồi đọc sách trong soái trướng thì Hầu Tử vào bẩm báo Quách Như Hải giết Quách Như Tùng, đối diện với đoàn sứ giả người Liêu ở ngoài quan, Quách Như Sơn tuyên bố mình không muốn trở về.

Vân Tranh hờ hững lắng nghe, chiếc quạt trong tay Cát Thu Yên cũng chẳng hề loạn nhịp, sự chú ý của nàng tập trung hở cái bếp lò nhỏ, phiền não của nàng là quả thông chưa đủ khô chứ không phải là ai chết.

Kết quả này không nằm ngoài dự liệu, Quách Như Tùng đã bước chân vào Nhạn Môn Quan thì không có chuyện quay trở ra, tuy nói hai nước giao chiến không chém sứ giả, nhưng qua chuyện Lý Thường xử trí Trương Trác là hiểu rồi, ông ta không coi những người Hán ở Tây Hạ hay nước Liêu là kẻ địch, mà chẳng qua chỉ là kẻ phản bội mà thôi, xử lý phản đồ thì không từ thủ đoạn.

Nghe Hầu Tử báo cáo xong, Vân Tranh vẫn chẳng bỏ sách xuống, nói: - Truyền lệnh, toàn quân chuẩn bị chiến đấu, Quách Hằng Xuyên hẳn đã phát cuồng rồi, Khả Lam Quân, Hỏa Sơn Quân chi viện cho Thiên Quan và Ninh Vũ Quan, còn Nhạn Môn Quan sẵn sàng tử chiến.

… …

Quách Hằng Xuyên không đợi được thi thể của hai nhi tử, chỉ nhận được đầu lâu của chất tử Quách Như Tùng.

Ông già tội nghiệp trong thời gian ngắn liên tục nhận tin dữ, chống đao ở hoang nguyên gào thết suốt một canh giờ mới bình tĩnh lại, Vân Tranh giết sứ giả làm ông ta mất lý trí, thế dùng đầu lâu của y tế bái cho ba vãn bối Quách gia.

Cái chết của Quách Như Tùng không liên quan tới quân Tống, ít nhất trong thư của Lý Thường giao tùy tùng Quách Như Tùng mang về nói thế, đây chỉ là mâu thuẫn gia tộc bi thảm thôi, là Quách Như Hải giết Quách Như Tùng.

Tiêu Hỏa Nhi nghi hoặc nhìn Quách Hằng Xuyên tích cực xin ra trận, hắn hồ đồ rồi, biểu hiện điên cuồng của Quách Hằng Xuyên thì tựa hồ vô tội, nhưng hai huynh đệ Quách gia đứng trên tường thành giống như mũi kiếm đâm vào tim hắn.

Da Luật Hồng Cơ đánh Hà Gian phủ suốt ba tháng không hạ được đã mất hết kiên nhẫn, cưỡng ép Tiêu Hỏa Nhi phải dùng tốc độ nhanh nhất công chiếm Nhạn Môn Quan, sau đó nam hạ, tiến đánh Đông Kinh.

Hà Gian phủ tập trung hơn trăm vạn quân Tống và Liêu, số quân khổng lồ tụ lại ở vùng đất chật chội chém giết nhau đã không còn bất kỳ chiến thuật nào nữa, chỉ có chiến đấu bằng cách nguyên thủy nhất, mỗi ngày dùng máu tưới ướt mảnh đất này.

Cuộc chiến lần này khác với chiến tranh Tống Liêu trước kia, khơi lên chiến tranh không phải do sự kiện đột phát nào đó, mà là do hoàng đế, cho nên hai quân không nhìn thấy bất kỳ khả năng hòa giải nào, chiến hỏa ở biên cảnh mỗi ngày thêm mãnh liệt.

Địch Thanh đứng trên thành Lâu nhìn về phía quân Liêu đối diện, mùi thối nồng nặc lan khắp chiến trường, những chiếc cầu nổi bị phá nát, trên Tiểu Nam hà rộng không tới năm trượng nổi lềnh phềnh thi thể bụng trương lên.

Bóp tường thành đen xì, trước kia vốn rắn như đá, nay mềm xốp không khác gì đậu hũ, đó là do bị lửa lớn nung mềm ra, Địch Thanh hỏi Vương Thiều, thủ tướng của Tiểu Nam hà: - Tường thành đã không đủ cầm cự nữa, tiếp theo đây làm sao ứng phó với quân Liêu?

Tiểu Nam hà, Điền Gia trại, Bạch Câu dịch là ba yếu địa chiến lược của quân Tống, là nơi chiến sự diễn ra quyết liệt nhất.

Vương Thiều mặt vẫn còn đen nhẻm vì khói, nhìn không rõ tuổi tác: - Không còn tường thành thì đắp tường đất, quân Liêu thế nào cũng phải công đoạt từng đoạn một, nếu không bọn chúng không vào được Bá Châu, hai phía Tiểu Nam Hà đều là đầm lầy, cỏ cây rậm rạp, không thích hợp hành quân, bọn chúng chỉ có cách đánh chính diện thôi.

Hàn Kỳ thở dài: - Đầm lầy ở hai bên đều là do sau khi thái tông binh bại, đề phòng người Liêu xâm phạm mới đào kênh dẫn nước Hoàng Hà nhẫn chìm mà thành, không ngờ tới giờ lại thành lá chắn kiên cố nhất của Đại Tống.

- Tiểu Nam Hà trại chưa tới hai tháng đã mất ba lần, chúng ta phải đoạt lại ba lần, tiếp tục thế này Cao Kế Tuyên rất có khả năng lại đào Hoàng Hà tạo thành đầm lấy mới.

Địch Thanh mời Hàn Kỳ rời khỏi tường thành tàn phá, vừa đi vừa nói: - Thực ra quân tốt ở Hà Gian phủ quá nhiều, đây không phải là chuyện tốt, sáu mươi vạn đại quân, mỗi ngày cung ứng lương thảo thôi đã đủ sứt đầu mẻ trán, còn rảnh đâu mà nghĩ tới đánh trận, binh lực chỉ cần đủ dùng là được.

- Phía Vân Tranh binh lực quá mỏng, vì sao không viện cho bên đó mười vạn? Lão phu dám nói, một khi Vân Tranh có thêm mười vạn quân, y sẽ tiến binh công phá Tây Kinh, ép Da Luật Hồng Cơ phải rút lui.