Con báo nhìn đôi mắt rực lửa của Vân Tranh liền vòng đi, không dám va chạm chính diện, định nhào vào cắn trộm thì thì đột nhiên ngẩng đầu lên, sau đó chui vào bụi có biến mất.
Vân Tranh tay vẫn lăm lăm dao chẻ củi, mắt gườm gườm nhìn quanh cảnh giác, không thấy con báo chui ra nữa thì bật cười, cười thế nào mà nước mắt chảy ròng rọng, súc sinh vậy là tao thắng nhé, nhũn người ngồi phịch xuống đất, trận chiến diễn ra trong tích tắc làm y kiệt sức.
– Không cần khóc, đấu với dã thú quan trọng nhất là khí thế, vừa rồi ngươi làm rất tốt.
Có bóng người xuất hiện bên cạnh, cách ăn mặc thì đúng là người trong trại, nhưng ống quần thùng thình được hắn dùng thừng buộc gọn, hôn cài dao, lưng đeo tên, người không cao lớn, nhưng cảm giác tràn trề sức lực, cứ tưởng mình đánh đuổi con báo, té ra là người này.
– Nó chạy thoát rồi.
Một người nữa từ trong rừng đi ra, tướng mạo có bảy phần giống người kia, nhìn Vân Đại một lượt, nói:
– Con súc sinh đó từng vào thôn ăn thịt một đứa bé, thế là quen mui hay lảng vảng chỗ này, nó rất khôn, mấy lần thoát khỏi tay huynh đệ bọn ta rồi. Lần sau đừng tới đây lấy cúi nữa.
Nói xong hất đầu một cái, cùng người kia đi mất.
Vân Tranh nhớ rồi, bọn họ là huynh đệ Thương Báo, thợ săn giỏi nhất trại, nghe nói có tài dạ tiễn rất lợi hại, họ không thích gần gũi người khác, quanh năm sống trong rừng núi, thi thoảng mới trở về trại, coi như thành nửa sơn dân rồi.
Thấy dơi đã bắt đầu bắt ra ngoài bắt côn trùng thì lau vội lau vàng nước mắt đi, đứng dậy, tìm kiếm bó củi mình vất vả lắm mới chẻ được, đi nhanh về nhà, hôm nay may mắn thoát nạn, thầm trách bản thân quá lơ là, đáng lẽ phải về ngay mới đúng.
Đã sắp tới trại, dừng ở con sông trước trại rửa mặt, chỉnh trang lại y phục, trong trại không biết hôm nay nhà ai nấu thịt khô, mùi thơm truyền đi thật xa …
Quần áo bị rách hai mảng lớn, chắc là bị báo cào trúng, toát mồ hôi lạnh, thiếu chút nữa là không về được, nhìn thấy thôn dân, Vân Tranh toét miệng cười khoe cái răng thỏ và má lúm đồng tiền, như không hề xảy ra chuyện gì, dọc đường vừa chào hỏi vừa vào trại.
Vân Nhị bế Vân Tam nóng lòng đợi y, nhìn đôi chân toàn bùn đất của nó là biết đã chạy ra cổng thôn nhìn nhiều lần lắm rồi.
– Đại ca, sao giờ mới về?
– À, kiếm được cây chá lớn, mãi mới chặt hết nên về muộn, đói chưa, ca làm cơm ngay đây, hôm nay chúng ta có món ngon đấy.
Vân Tranh xoa xoa đầu Vân Nhị, Vân Tam, đeo bó củi lớn đặt ở mái hiên, chỗ này đủ đun ba ngày.
– Áo huynh bị rách kìa.
Vân Nhị chỉ lưng Đại ca nói:
– Chắc là cành cây móc vào ấy mà, đây là quần áo làm việc, vá lại là tốt thôi.
Vân Tranh lấy gạo cho vào hũ, rồi mở cái bọc lá ra, bên trong có miếng thịt hun khói đen xì.
– Lưu đô đầu hôm nay không tìm huynh kiểm tra à?
Vân Nhị ngồi bên bếp lửa hỏi:
– Có chứ, hôm nay ông ta kiểm tra ta bảng cửu chương, còn muốn ta tìm ra quy luật mà không ai phát hiện.
Vân Nhị gãi đầu:
– Cái này khó, đệ chẳng biết bảng cửu chương còn có quy luật gì nữa.
– Đệ đọc từ một lần một là chín tới chín lần chín tám một xem xem có quy luật gì, cho đệ biết, vị ra đề hôm nay chính là đại gia học vấn, cái kiểu học ăn sống nuốt tươi, trong bụng toàn thứ hổ lốn của đệ, đương nhiên là không biết, học mà không hiểu nguyên lý thì mãi mãi chỉ chạm tới cái vỏ ngoài của kiến thức, không vận dụng được.
Bệnh giáo viên tái phát, Vân Đại nghiêm túc răn dạy Vân Nhị:
– Tự mình suy nghĩ, nếu ngay cả người sống cách nghìn năm mà còn không bằng thì xem ta xử lý đệ ra sao.
Miệng nói tay làm, Vân Tranh vớt thịt ra khỏi nước sôi, thái thành từng miếng vuông vức, đợi nồi nước sôi thêm 5 phút thì cho thịt vào, thái thêm củ cải, hôm nay làm món thịt hầm củ cải.
– Đệ biết rồi, phép nhân từ một tới chín cho kết quả có số cuối là từ chín tới một, hay thật đấy.
Vân Nhị vỗ tay reo lên.
Phần thưởng là được Vân Tranh xoa đầu một cái nữa.
Mặc dù điều kiện gian khổ thiếu thốn, nhưng Vân Tranh không bao giờ cho phép mình nấu ăn quá khó nuốt, cuộc sống vốn chẳng có gì rồi, nếu ngay cả ăn uống còn qua loa tạm bợ nữa thì sống để làm gì? Còn ý nghĩ gì nữa? Cái thói ăn uống cầu kỳ này của Vân Tranh không phải sinh ra là có, mà là y cố tình rèn nên cho mình một sở thích, để cuộc sống bớt tẻ nhạt, con người sống trên đời này đa phần không biết mình sống vì cái gì, nếu không có sở thích đam mê gì nữa thì chết được rồi, vì thế tạo cho mình một sở thích, đầu tư công sức cho nó là điều nên làm.
Hành thái thật nhỏ, gừng sắt lát mỏng, lấy ít hoa tiêu xào qua mỡ heo, gừng hành vừa mới bốc mùi thơm là cho thịt vào, trong gian nhà trúc tồi tàn tức thì bị hương thơm ngào ngạt lấp kín.
Vân Tam chạy vòng tròn vẫy đuôi rối rít, cho dù bị Vân Đại đuổi đi bao nhiêu lần nó vẫn bất khuất sán tới. Cơm canh đã chín, Vân Đại múc thịt chất đầy bát Vân Nhị, bát mình chỉ có vài miếng mỏng, Vân Tam còn có nhiều thịt hơn y.
Ngoài kia gió núi thổi như ma đòi mạng, nhưng tới căn nhà nhỏ này là biến mất, bếp lửa bập bùng, tiếng cười nói vui vẻ chứa đầy tình cảm nhân gian.
Hai người một chó ăn cơm ngon lành, Vân Nhị đem nồi đi rửa, đột nhiên chẳng hiểu sao òa khóc, nhào vào lòng Đại ca:
– Huynh gặp phải dã thú đúng không, đệ thấy lưng huynh có máu. Đại ca, chúng ta không sống ở đây nữa, tới thành phố lớn đi.
– Tiểu tử, không khóc nữa, nghe đây, sau này chuyện xui xẻo còn nhiều, nhiều tới mức chúng ta không dự liệu hết được. Đúng, chúng ta nếu vào thành sống sẽ tốt hơn ở đây chục lần, trăm lần, nhưng đó là hành vi trốn tránh, trốn tránh là gian lận, đại ca dạy học, ghét nhất là gian lận, cuộc sống gian khổ không nhất định là thống khổ, nói không chừng còn là tài phú.
Vân Tranh nghiêm nghị nói:
Vân Nhị ngẩng đầu rống lên:
– Huynh nói tiếng người có được không? Đệ không dễ bị lừa đâu, hôm nay huynh suýt chết đấy.
Vân Tranh thở dài:
– Hôm nay ta gặp phải một con báo, may mắn gặp được huynh đệ Thương Báo nên thoát nạn, nhưng vừa rồi ca ca không phải định đánh trống lảng. Vân Nhị, nghe kỹ, lần này chúng ta phải sống cho ra sống, sống thật oanh liệt để cười vào mặt ông trời, trước kia kiếm bạn gái xấu chút thôi còn bị học sinh chê bai, lần này ca ca phải cưới về một mỹ nhân, mà tâm tình không tốt, mỹ nhân có dâng tới tận cửa cũng chẳng thèm.
– Ta vốn nghĩ triều Tống là xã hội thương nghiệp, ai nấy đều rất tự do, nhưng mấy tháng tìm hiểu thì không phải, muốn cuộc sống như thế, ở cái thời đại này chỉ có con đường khoa cử, nếu không dù chúng ta giàu ú ụ thì người ta cũng chỉ coi như lợn béo chờ xẻo thịt thôi. Bất kể thế nào cũng phải vào giai tầng sĩ đại phu, thế nên gian khổ bây giờ là vốn liếng cho sau này, không được phép làm chuyện gì làm hỏng tương lai, hiểu chưa?
Còn tưởng Đại ca không màng danh lợi, hóa ra đã thầm tính toàn hết, Vân Nhị gật đầu tựa hiểu tựa không:
– Lưng huynh có đau không?
Bị phát hiện rồi Vân Tranh không lịch sự nữa khỏ đầu Vân Nhị một cái:
– Nói nhảm, người ta là xương thịt có phải gỗ quái đâu mà không đau, mau mau xem vết thương có nặng không?
– Còn tưởng huynh giờ là tướng công đọc sách, kim cương bất hoại rồi, không biết đau là gì nữa, hừ …
Vân Nhị lấy khăn sạch lau máu trên lưng Vân Tranh còn không ngừng châm chọc y:
– Vết thương không sâu, không chảy máu nữa, năm sáu ngày là khỏe thôi, hừ hừ, biết thế không thèm hỏi, mặc xác huynh đêm lọ mọ thức dậy, xem một mình huynh kiểm tra thương tích ra sao …!
Vân Tranh vá áo xong thì trăng đã lên đỉnh đầu, Vân Nhị đã ngủ say, còn cho tay vào mồm mút, y cũng ngáp một cái chui vào chăn, chăn ấm áp, cơn buồn ngủ ập tới như thủy triều nhấn chìm y.