Thấy anh không giải thích, tôi cười mỉa, bước vội ra ngoài.
Sáng hôm sau, Gianr Khâu tiễn tôi ra sân bay. Trước khi tôi lên máy bay, anh đội cho tôi một cái mũ lưỡi trai màu xanh lá cây. Thấy tôi kháng nghị, anh hung dữ nói:
" Đây là hình phạt cho em khi chúng ta chia tay."
Nghe vậy tôi đành ngậm ngùi đội nó. Kết quả, khi tôi vừa lên máy bay, đỉnh đầu đột nhiên trống không, ai đó đã nhấc cái mũ ra khỏi đầu tôi.
Tôi ngạc nhiên ngẩng lên nhìn thì thấy Giang Chí Đình đang cầm cái mũ, vẻ mặt ghét bỏ.
" Giang Chí Đình, anh đang làm gì vậy?"
" Anh.. muốn theo đuổi em."
Câu trả lời tôi muốn không phải như thế, ok.
Tôi nhìn chiếc mũ trên tay anh, trong đầu bỗng nảy ra một ý.
" Vậy ư? Vậy thì anh hãy đội cái mũ này đi. Tôi sẽ suy nghĩ."
Tôi nhướng mày khiêu khích vì biết chắc anh sẽ không bao giờ làm thế.