Ngay từ đầu, Phúc Lưu Ninh đã biết mình bị con nhóc kia chơi xỏ. Giống như là anh ta đang biến thành một tên trai bao không hơn không kém. Sau khi làm xong, con nhóc kia đã nhanh chóng rời khỏi. Đã đi thì thôi, còn đặt trên đầu giường một xấp tiền là ý gì?
Khốn kiếp! Phúc Lưu Ninh tức giận ném mạnh chiếc gối xuống giường. Anh ta lấy điện thoại, nhanh chóng kết nối một cuộc gọi.
Không lâu sau, đầu dây bên kia đã kết nối, “Chuyện gì?” Giọng nói nam tính truyền đến, ẩn sâu trong cái mập mèm ngái ngủ là sự khó chịu không dễ phát hiện.
“Mẹ kiếp, Gia Hữu Phong, tớ cần cậu giúp...”
***
Cuộc gọi kết thúc, Gia Hữu Phong lười biếng liếc nhìn cô gái nằm bên cạnh mình.
Anh ta xoay người, toàn thân như dán chặt vào cơ thể mềm mại ấm áp của cô gái. Một tay anh ta chống đầu, một tay anh ta đưa vào trong chăn, nhẹ nhàng lần mò đến bộ ngực đầy đặn cương cao.
“Bảo bối, đêm hôm qua em đã đi đâu?” Gia Hữu Phong nhẹ giọng hỏi. Hơi thở của người con gái nhẹ tênh, đôi quạt xòe ra phủ trên đôi mắt xinh đẹp, cái mím môi nũng nịu của cô khiến cho anh ta khó thở.
“Ư... Hải Lưu.” Hệt như là giọng nói được phát ra từ lỗ mũi. Giọng điệu mềm mại hệt như con người của Thác Nhiệt Tâm.
Hải Lưu là tên chuỗi khách sạn mà Gia Hữu Phong kinh doanh. Đêm qua cô ở Hải Lưu, đồng nghĩa với việc cô đã ở chung với Phúc Lưu Ninh. Mà sở dĩ anh ta hỏi cô chuyện này, cũng bởi vì khi nghe Phúc Lưu Ninh nói sơ qua việc của anh ta, Gia Hữu Phong đã đoán được mấy phần người con gái trong lời bạn mình đã kể.
Cả cái Gangnam này, sợ chỉ có một mình cô là người làm như thế được thôi.
Gia Hữu Phong trầm ngâm mấy giây, sau đó anh ta khẽ cười thành tiếng. Cái chân dài của anh ta luồng vào giữa hai chân cô. Đầu gối mạnh bạo ấn vào vị trí nhạy cảm phía dưới của cô.
Thác Nhiệt Tâm bị đau mà rên lên. Đôi mắt cô vẫn nhắm chặt như vậy, cơ thể trắng ngần để mặc cho những cái hành hạ vừa đau đớn vừa sung sướng của Gia Hữu Phong giày vò.
“Bảo bối, sau này không được như vậy nữa!” Đầu gối Gia Hữu Phong liên tục ma sát nơi tư mật cô, phần thịt trên bị anh ta làm cho đỏ ửng, nhồi lên nhồi xuống điên cuồng.
Gia Hữu Phong lật chân lên, anh ta tát một cái vào bên ngực đẫy đà của cô, đôi môi ép chặt xuống môi cô. Lưỡi anh ta cuốn sâu vào bên trong, đầu lưỡi quét sạch khoang miệng cô, môi anh ta đưa vào trong, nhanh chóng mút lấy cái lưỡi thơm tho của cô, âm thanh vang lên chùn chụt không ngừng.
Ngón tay Gia Hữu Phong vẽ một vòng trong ở ngực cô, sau đó lại kéo xuống vuốt ve rốn cô. Lòng bàn tay anh ta phủ xuống, không khách khí đè mạnh xuống bụng cô, khiến cho cô khó chịu thóp bụng, đồng thời cũng khiến cho nơi tư mật ưỡn lên, đầu gối Gia Hữu Phong nhanh chóng bị ấn xuống dưới, dễ dàng cọ sát cái mép huyệt nhô cao.
Môi Gia Hữu Phong tách ra, hạ xuống cần cổ trắng cao, anh ta mút liếm, hôn lên đó điên cuồng. Sau đó lại kéo xuống hành hạ cái xương quai xanh, mắt anh ta nhắm lại, răng môi liên tục hoạt động, trong lòng anh ta thầm tự nhủ bản thân, những dấu vết hoan ái trên người cô chỉ có thể là của anh ta.
Gia Hữu Phong nhích người, cơ thể áp lên trên Thác Nhiệt Tâm. Anh tay nắm lấy chân cô đặt lên eo mình, đôi môi anh ta hạ xuống ngực cô, chiếc lưỡi anh ta đưa ra, liên tục liếm láp điểm phấn hồng trên đó.
Hơi thở Thác Nhiệt Tâm nặng nề, cô ưỡn người thật cao, dâng bộ ngực căng đầy của mình vào miệng Gia Hữu Phong. Phía dưới hoa huy*t của cô là cự vật to lớn của người đàn ông. Quy đầu chống giữa cửa huyệt, nó không ngừng ma sát lên xuống khiến cho khoái cảm của cô tăng lên, dòng nhiệt trong người chảy xuống, tử cung tiết ra những dòng chất nhờn mê người.
Ngón tay Gia Hữu Phong xoa xoa vuốt ve điểm đỏ ở giữa hoa huy*t. Dòng dịch chảy ra ồ ạt, khoái cảm của Thác Nhiệt Tâm dồn dập kéo đến, điểm giữa cũng chậm rãi phát ra tia nước mỏng.
Môi lưỡi Gia Hữu Phong mút liếm bên ngực thỏa thích, anh ta thở dốc, đỉnh đầu cự vật chen lấn bắt đầu tách hai bên hoa huy*t ra, “Bảo bối, em phải biết nghe lời...” Anh ta nói rồi, trong nháy mắt thô lỗ đâm cự vật thật mạnh vào trong.
“A.”
hoa huy*t nhỏ bé siết chặt, cự vật to lớn thô kệch không chút lưu tình càn quét bên trong, khiến cho hoa huy*t cô vừa đạt đến khoái cảm sung sướng, vừa bị trướng mà ẩn đau.
“A a... ưm...” Đôi môi hai người quấn quýt nhau liên tục, dòng nước từ miệng truyền qua nhau, lưỡi Gia Hữu Phong cuốn chặt lấy lưỡi cô, ép buộc cô phải nuốt hết những gì mà anh ta trao.
Ngực cô bị bóp nắn đến đỏ ửng, dấu môi hôn thâm tím hiện lên đầy mình. hoa huy*t cô siết chặt lấy cự vật. Những thớ thịt sâu bên trong không ngừng co rút cắn nuốt cự vật to lớn.
Tiếng nước nhóp nhép, da thịt va chậm phanh phách, những dòng nước bị cự vật cuốn ra ngoài rồi lại đẩy vào trong tạo nên một bức tranh dâm mĩ mê người.
Thác Nhiệt Tâm hé mắt, khóe môi nhếch lên một đường cong đẹp đẽ. Hai chân cô quấn chặt lấy eo Gia Hữu Phong, mu trên hoa huy*t bị hành động thô bạo của anh ta mà va chạm mạnh mẽ vào bụng dưới của anh ta.
Thân thể cô giật nảy, quyến rũ uốn lượn theo từng động tác đung đưa của Gia Hữu Phong. Tay cô vòng lên cổ anh ta, hai chân co lại, thân thể cô ưỡn lên như muốn dán chặt lên người anh ta.
Gia Hữu Phong chống tay xuống giường, anh ta đẩy mông lại đâm mạnh cự vật vào hoa huy*t. Hơi thở nóng rực của cô phả lên cổ anh ta, chiếc lưỡi mềm mại liếm nhẹ lên yết hầu. Cảm nhận được cự vật bên trong đang lớn lên từng chút một, sức co rút công phá hoa huy*t càng tăng cao, Thác Nhiệt Tâm thở gấp cười một tiếng.
Đôi đồng tử đen đặc sáng lên, cả người cô như một con rắn nước, mềm mại không xương quấn chặt lấy Gia Hữu Phong. Bộ ngực cô cọ mạnh lên ngực anh ta, theo từng cái đâm xuyên cơ thể mạnh mẽ của Gia Hữu Phong mà nhảy nhót điên cuồng.
“Hữu Phong...” Thác Nhiệt Tâm liếm láp vành tai của anh ta, tay cô vuốt ve bờ vai rộng rãi cao lớn, “Đâm chết em đi... Hữu Phong... a.”
Cả ngày hôm đó, Gia Hữu Phong không biết là đâm cô bao nhiêu cái, không rõ là phóng vào cô bao nhiêu lần. Thác Nhiệt Tâm chỉ biết, hoa huy*t nhỏ hẹp của cô bị anh ta làm cho rộng rãi, mu trên sưng tấy, những dấu hôn trên cơ thể gần như là lấp kín hết người.
Đến khi cô thiếp đi vì mệt, tử cung bị bắn đến trướng ra, Gia Hữu Phong vẫn tiếp tục xuyên xỏ cô. Anh ta hung hăng cắm cái thứ to dài kia vào cô, đủ mọi tư thế, từ nằm thẳng, cho đến nửa giường, rồi phòng tắm, sau đó lại là giường...
***
Khi trở về căn biệt thự riêng của mình, Thác Nhiệt Tâm yếu ớt ngã lưng xuống ghế sofa. Cô mở điện thoại, trong lịch sử là mấy cuộc gọi nhỡ.
Nhìn vào tên người gọi, trong lòng Thác Nhiệt Tâm không khỏi có cảm giác mơ hồ. À, Giang Thế Lâm là thầy giáo cũ khiêm “người tình” của cô.
Nhưng mà Giang Thế Lâm này như thế nào nhỉ? Cô chẳng thể nhớ nỗi ngoại hình, khuôn mặt anh ta ra sao nữa.
Chà... Dạo gần đây trí nhớ đột nhiên kém quá, chắc là cô nên thường xuyên gặp gỡ “những người bạn” này rồi.
Ngón tay cô chậm rãi lướt thoát lịch sử, tìm kiếm trong danh bạ số điện thoại mà hiện giờ mình đang cần. Nhấn nút gọi, không đến ba nốt nhạc vang lên, đầu dây bên kia đã có người kết nối.
“Thác tiểu thư.” Giọng nói mềm mại của người con gái truyền đến, nũng nịu mềm mại như chảy ra nước.
Thác Nhiệt Tâm giống như đã quá quen thuộc, cô bật cười nói: “Hôm nay như thế nào?”
“Rất tốt.” Tiếng ồn ào từ đầu dây bên kia vang đến, lại nghe cô gái nói: “Bao giờ em lại đến chỗ chị? Chị nhớ em chết mất...”
“Ừm... có thể là tối nay, được chứ?”
Vừa nghe câu nói này của cô, cô gái ở đầu dây bên kia đã vui mừng reo lên một tiếng, “Được được. Vậy chị sẽ chuẩn bị trước cho em, nhớ đến sớm nhé, Thác tiểu thư.”
“Tạm biệt.” Dứt khoát tắt máy, Thác Nhiệt Tâm ném điện thoại sang một bên. Cô rút một điếu thuốc lá trên bàn trà, nhanh chóng châm mồi, Thác Nhiệt Tâm thả lỏng toàn thân dựa ra sau ghế.
Căn biệt thự rộng lớn, bài bố nội thất sang trọng, những món đồ trang trí bên trong vô cùng xa xỉ. Trước mặt cô là một cái màn hình ti vi kích thước khổng lồ, màn hình sáng lên từ sớm đến giờ.
Hiện giờ đang là giờ chiếu phim truyền hình, bên trong bộ phim đang chiếu đến cảnh người đàn ông từ trong phòng bếp đi ra. Cùng lúc này, từ trên tầng lầu cao của căn biệt thự, một bóng dáng cao lớn trong bộ tây trang lịch lãm xuất hiện.
Người đàn ông chậm rãi bước xuống, khuôn mặt lạnh nhạt không chút huyết sắc. Bộ tây trang sáng màu sang trọng, đôi mắt anh ta đen láy, một mực nhìn chằm chằm cô gái đang nằm trên ghế sofa phía dưới.
Trên tay anh ta nắm chặt điện thoại, từng đường gân xanh nổi lên mồn một. Bước chân anh ta hạ xuống bậc thềm cao nhất, người đàn ông đứng đó, gương mặt tái trắng không cảm xúc nhìn cô.
Thác Nhiệt Tâm không quay đầu, cô nâng điếu thuốc trong tay lên, vẫy vẫy với người đàn ông sau lưng mình mấy cái, “Một ngày tốt lành, em yêu anh, Lộ Tận Nhân.” Giọng điệu ngả ngớn, cử chỉ phóng đãng cởi áo.
Lộ Tận Nhân đứng đó nhìn gáy cô, mắt anh tối lại, bàn tay anh siết chặt cứng nhắc bỏ điện thoại lại vào túi, “Thác Nhiệt Tâm, xin em đừng đi đâu nữa.”