Trao Quyền Duy Nhất

Chương 18

Lúc Ninh Tiêu Tiêu nhận được điện thoại của Tề Tĩnh là một tuần sau khi xảy ra tai nạn giao thông.

Mặc dù vào ngày đó, vụ tai nạn cũng được phát lên truyền hình nhưng không công bộ danh sách nhân viên bị thương, trên màn ảnh cũng không chiếu rõ hình ảnh của mấy người bọn anh. Dẫu vậy, có vẻ như đàn em vẫn hoàn toàn không hề biết chuyện, vì anh nghe được tiếng rít chót tai từ đầu dây bên kia của cô.

"Anh bị tai nạn giao thông?" Lúc này hẳn là Ninh Tiêu Tiêu còn ở tòa soạn, thế mà chẳng sợ âm thanh như xé vải của mình làm mất hình tượng gái ngoan trước mặt đồng nghiệp.

"Chỉ bị thương nhẹ thôi mà." Gãy xương cũng không tính là thương nặng nhỉ.

Ninh Tiêu Tiêu nghe vậy, tạm thời thở dài một hơi.

Kết quả khi cô tan làm tới bệnh viện thăm anh, vừa bước chân vào phòng bệnh đã hét ầm lên là bị mình bị lừa rồi.

"Đây là bị "thương nhẹ" mà anh nói sao?" Ninh Tiêu Tiêu trừng mắt nhìn một lớp thạch cao dày trên tay Tề Tĩnh, nhiều chỗ trên người còn bị băng gạc trắng quần lại, hai bên trái phải đều có vết máu bầm, thiếu chút nữa khiến cô tức giận tới mức lật tung giường bệnh.

"Không chết chính là bị thương nhẹ." Người bệnh trên giường có sắc mặt vô cùng bình tĩnh, lẳng lặng như một ao nước đọng.

"Đàn anh." Ninh Tiêu Tiêu quan sát anh từ trên xuống dưới kỹ càng một phen, muốn nói lại thôi, "Sắc mặt của anh không được tốt lắm."

Đâu chỉ là không tốt lắm, quả thực có thể nói là tiều tụy.

Lần trước gặp mặt là trước khi anh đi công tác, mới chưa tới nửa tháng, người đã gầy đi vài cân, vẻ ngoài cũng không được chỉn chu, tóc tai rối bời hỗn loạn, râu trên cằm đã mọc dài. Bình thường Tề Tĩnh bôn ba khắp nơi, công việc ngày đêm lẫn lộn, hiện tại được lúc rảnh rỗi nằm trên giường tĩnh dưỡng, thế mà trông còn kém hơn lúc đi làm.

Mặc dù không có vẻ tàn tạ quá mức, nhưng da dẻ tái nhợt, mặt mũi càng trắng bệch hơn.

Rốt cuộc Ninh Tiêu Tiêu cũng nhận ra có điều gì đó không đúng. Từ trước tới nay Tề Tĩnh luôn cười nói, đùa giỡn với cô, trêu chọc không ngừng, nhưng cả ngày hôm nay anh lười mở miệng, nhắm mắt làm ngơ, có tai như điếc.

Ví dụ như cô vừa nói câu kia, anh chẳng có chút phản ứng nào. Cô cắn môi, cất lời: "Đàn anh, sắc mặt của anh không tốt."

Lần này trong giọng nói càng thêm phần khẳng định.

Cuối cùng mí mắt Tề Tĩnh cũng giật giật, ngẩng đầu lên nhìn cô. Biểu tình vẫn bình tĩnh không gì sánh được: "Thế à?"

Nình Tiêu Tiêu dẫm giày cao gót, cộp cộp bước tới, ngồi xuống bên giường bệnh, nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay chọc chọc vào vai anh, cau mày nói: "Đúng thế. Anh xem, chẳng có tí thịt nào, toàn xương."

Lúc này, Tề Tĩnh bỗng nhiên nở nụ cười, cô không kịp đề phòng anh sẽ lộ ra vẻ mặt này, lập tức ngây người.

"Em muốn biết nguyên nhân không?"

"Có chút!" Người ngây thơ vô cùng dễ mắc bẫy.

Trong cái bẫy của Tề Tĩnh có cơm tẻ, rau cải đắng, trứng gà, đậu phụ rán.

Ninh Tiêu Tiêu bỏ miếng đầu tiên vào miệng đã nhíu mày, quai hàm đau nhức vì phần cơm khô khốc khó nuốt trôi, khóe miệng cố gắng nhếch lên: "Thật khó ăn."

Cô không thể nào chấp nhận nổi vẻ mặt thản nhiên của đàn anh ngồi trước mặt, ăn từng miếng từng miếng thức ăn chán ngắt như cô đang ăn đây.

"Ăn mãi cũng thành quen, sẽ thấy cũng được." Tề Tĩnh ung dung dùng bữa. Anh thuận tay phải, tay trái bị thương, không thể nâng cặp lồng lên ăn uống thoải mái, đành phải dùng đũa gắp chầm chậm từng chút một.

"Khó ăn chính là khó ăn!" Ninh Tiêu Tiêu căm giận vỗ cái bàn thép của căn tin bệnh viện, từ chối tiếp thu ý kiến của anh.

"Anh nằm viện mấy ngày, ngày nào cũng ăn bằng cái cặp lồng cơm của bệnh viện, ăn mãi cũng có tình cảm." Tề Tĩnh mỉm cười nhìn bát cơm như chẳng có gì xảy ra, chẳng khác nào đang nhìn người bạn thân thiết. Anh không quan tâm tới vẻ mặt như ăn mướp đắng của đàn em, tiếp tục ăn, ngay cả món trứng gà nửa đời không ăn anh cũng ăn rất vui vẻ.

Ninh Tiêu Tiêu cảm thấy câu nói kia dường như trước đây anh cũng từng nói.

Lúc nào nhỉ?

Dường như là hồi đại học. Có một lần, cô cũng ngồi đối mặt với anh như thế này ở căn tin trường học, nhìn anh ăn một phần cơm cực kì dở tệ, từ từ ăn.

Khi đó, thái độ của Tề Tĩnh cũng cực kỳ kỳ quái, bình tĩnh vô cùng. Có cảm giác như bi quan, chán đời—

Trong lòng cô bỗng nhảy lên một cái, vẻ mặt khẩn trương nhìn chằm chằm vào Tề Tĩnh, không thể đoán được trong đầu anh lúc này đang nghĩ cái gì.

Tránh nhắc tới những chuyện khó nói ngoài đời, cô mau chóng kể lể về chuyện trên mạng, cố gắng dùng giọng điệu đùa giỡn, càng không đứng đắn càng tốt.

"Đúng rồi, hai ngày trước, kỳ một của "Cạm bẫy" mà anh chủ dịch đã được phát hành rồi." Cô đặt phần cơm của mình sang một bên, chạy vài bước ngồi xuống bên người anh, nhướng mày chớp mắt nói: "Đêm đó phát kịch, post kịch lập tức tăng trang, rất náo nhiệt, có người đoán vở kịch này sẽ là ngôi sao sáng của bảng xếp hạng năm nay. Đàn anh, anh sắp nổi tiếng rồi!"

"A, chúc mừng nha." Tề Tĩnh hiển nhiên là muốn chúc mừng tổ kịch, hoàn toàn không chăm chú nghe cô nói hết.

Tốt quá, tốt quá rồi, mấy chuyện bị hãm hại trên mạng cuối cùng cũng được tẩy sạch.

Vì muốn ăn mừng, tâm trạng của Tề Tĩnh không tệ chút nào, ăn hai miếng đậu rán trong hợp cơm. Đây là món ngon nhất trong hộp cơm của anh, bình thường đều để dành tới cuối mới ăn.

Tin tức Ninh Tiêu Tiêu mang tới bây giờ anh mới biết bởi vì mấy ngày trước sau cuộc gọi kia, điện thoại của anh luôn nằm trong trạng thái tắt máy, mỗi ngày trôi qua đều cùng bà lão cùng phòng nói chuyện phiếm. Sáng nay vì định liên lạc với đàn em nên mới mở máy ra, chỉ lo gọi điện thoại, không lên mạng internet.

"Anh vẫn không xuất hiện trong bài post, em cứ tưởng anh lại đi công tác dài ngày. Lúc anh gọi điện cho em thì em mới biết anh bị tai nạn."

"Ngày mai anh có thể xuất viện rồi, về nhà dùng máy tính lên mạng đọc." Tề Tĩnh vừa nói vừa nuốt xuống miếng cơm cuối cùng, vét cạn đáy lòng yên lặng nói một lời cảm ơn, cảm ơn cặp lồng cơm của bệnh viện trong suốt khoảng thời gian này đã chăm sóc cho cái dạ dày của anh. Ngày mai xuất viện rồi, có lẽ sẽ không còn cơ hội gặp lại nó nữa.

Ninh Tiêu Tiêu do dự một chút, ngập ngừng cười nói: "... À này, đàn anh, lúc đọc bài post, nếu như nhìn thấy mấy cái comment mất não thì đừng quá để tâm nhé."

Tề Tĩnh sửng sốt, lập tức cười nhẹ: "Có comment gì? Phê bình anh diễn chán lắm hả?"

Ninh Tiêu Tiêu thấy dường như anh đã khôi phục lại thần thái như xưa, vội vã không ngừng bắt đầu xả giận: "Diễn xuất? Nếu là phê bình diễn xuất thì thôi đi, nhưng có mấy đứa mất não chẳng biết từ đâu tới oán giận kịch đã phát hành được vài ngày rồi, các thành viên chính của tổ kịch cũng đã đến chúc mừng, ngay cả Đồng Tước Đài đại thần cũng đến, nhưng anh thân là chủ dịch lại không chịu xuất hiện. Bọn họ nói anh bình thường hay giả chết, đến lúc phát kịch cũng tự cao tự đại như vậy."

Nói tới đây, cô chột dạ liếc mắt nhìn Tề Tĩnh.

"Em vốn giận đến điên luôn, sau đó nhận được điện thoại của anh, biết được sự thật rồi, vì vậy em đã vô cùng hùng hổ dùng thân phận bạn thân của anh để trả lời bên dưới bài post, nói anh bị tai nạn giao thông. Nào ngờ..."

"Nào ngờ kết quả hoàn toàn ngược lại, khiến em bị đám anti fan ném đá càng hăng say hơn, đúng không?" Tề Tĩnh đoán ra được phần kế tiếp ngay.

"Đàn anh..." Tiếng đàn em gào thét tràn đầy cảm giác tội lỗi, nghe vào rất hay. Mấy ngày qua, đây là lần đầu anh cười vui vẻ tới vậy, thoải mái hưởng thụ hình thức nhận tội của cô, cảm giác như có con thú cưng nhỏ cuộn tròn đuôi xù bông vậy.

"Cũng khó trách. Mấy lời giải thích như "anh ta không đến vì bị tai nạn giao thông" chẳng khác gì mấy đứa học sinh trốn học nói dối thầy cô rằng "em không đi học vì nhà em bị sập". Tề Tĩnh vẩy vẩy tay, tỏ vẻ thấu hiểu. Đối với những bình luận cố tình bôi xấu, anh luôn bình thản ung dung, chẳng hề để tâm đến.

Những lời công kích trên mạng có rất nhiều sơ hở, nhạt nhẽo, thiếu lực sát thương. Đa số chỉ là muốn giải tỏa tâm trạng.

Mà thói quen của anh ngoài đời cho đến giờ vẫn là cười cợt bỏ qua.

Trước khi xuất viện, anh chụp X quang kiểm tra lần cuối, may mắn thay xương cốt dường như không có dấu hiệu bị lệch vị trí sau phẫu thuật. Tuy rằng bác sĩ kiến nghị anh tiếp tục ở lại quan sát thêm, nhưng Tề Tĩnh vẫn kiên trì xuất viện.

Con lười nghe thấy anh muốn ra viện, lập tức xin cơ quan cho mượn một chiếc xe tới đón.

Đã có xe cho đi nhờ, Tề Tĩnh về đơn vị trước, sửa lại một số vấn đề còn sót trong chuyến đi công tác, chủ nhiệm của tổ tin tức nhìn thấy anh treo thạch cao trên tay, trong lòng không nỡ, để anh về nhà làm việc, xử lí một ít hồ sơ đơn giản, hoặc là mấy việc lên mạng tra tư liệu, không cần đánh máy. Về phần sản xuất tin bài, dù thế nào đi chăng nữa cũng phải chờ anh gỡ thạch cao ra đã.

Tề Tĩnh còn phải bó bột khoảng một tháng nữa mới được gỡ bột, vì vậy anh chuẩn bị vừa làm việc vừa nghỉ ngơi trong suốt một tháng ở nhà.

Anh chàng Cháu rùa vốn mừng thầm khi anh xảy ra tai nạn xe cộ, nhưng nghe nói anh được hưởng đãi ngộ như thế, trong lòng ghen ghét đố kị, mắt đỏ lừ hằm hằm nhìn anh đi ra khỏi cửa phòng làm việc. Tề Tĩnh vô cùng phối hợp, quay đầu lại nở nụ cười tươi rói với hắn, khiến hắn tức giận tới đấm ngực, giậm chân.

Nhà trọ của anh và bệnh viện trang trí không giống nhau, màu sắc đa dạng hơn, nhưng đều vắng vẻ, lạnh lùng như nhau.

Tề Tĩnh mở cửa phòng ra, không khí bên trong dười như mỗi khi anh đi công tác dài ngày trở về, nặng nề mà lắng đọng. Sàn nhà gỗ bị phơi nắng đã phai mùi sơn và một lớp bụi mỏng vẫn nằm yên trên đó không nhúc nhích.

Anh im lặng buông đồ trên tay xuống, mở cửa sổ thông gió, để gian phòng này thoáng chốc hiện ra cảm giác có người ở.

Đã lâu không chạm vào máy vi tính, sờ lên bàn phím cũng có bụi bẩn.

Tề Tĩnh nhấn nút nguồn, nhìn chằm chằm vào màn hình khởi động quen thuộc hiện ra trên màn hình, luyện cách dùng một ngón trỏ gõ mật mã để mở máy. Động tác quen thuộc bình thường chỉ cần một giây đồng hồ, bây giờ khiến anh mất năm giây — Thế mới biết sự gian nan khi sử dụng bàn phím trong một tháng sắp của anh.

Đầu tiên là QQ.

Các tin nhắn chắc chắn sẽ thi nhau tới ầm ầm, lần gần nhất anh liên lạc với các tổ kịch đã là chuyện từ nửa tháng trước, có thể đoán được trong vô số tin nhắn sẽ có tin nhắn gửi post phát kịch mà anh không tới ủng hộ của tổ kịch "Cạm bẫy".

Nhưng mà nếu bọn họ có thể phát kịch, chứng tỏ họ có nhận được và sử dụng âm thô của anh.

Chí ít, anh không gây trở ngại tới tiến độ. Tề Tĩnh cảm thấy may mà mình đã đưa ra quyết định sáng suốt, đó là trước khi gặp chuyện không may đã thu âm xong phần phản âm, nếu không thì nhất định không thoát khỏi tội danh làm trễ kỳ hạn phát kịch.

Trong ô mật mã QQ của Tề Tĩnh, chữ viết sắp xếp phức tạp, cực kì gian nan với kỹ năng gõ chữ một ngón của anh.

Khi anh vất vả lắm mới hoàn thành, đăng nhập thành công, chim cánh cụt dưới góc phải quả nhiên vang lên liên tục, nhưng mà trong đó còn có một tiếng ho khan đại diện cho thông báo của hệ thống.

Biểu tượng chiếc loa màu xanh thường nháy lên avatar của người đầu tiên.

Là vị chuẩn bị nào sao?

Hay là lại có một tổ kịch nào đó đá anh ra khỏi nhóm?

Bấy giờ Tề Tĩnh chỉ có thể nghĩ tới hai khả năng như vậy. Anh vừa tính toán xem xác suất bên nào lớn hơn, vừa nhẹ nhàng mở phần thông báo của hệ thống ra xem.

Một cửa sổ thông báo nhảy ra. Không phải thông báo bị trục xuất mà là xin thêm bạn.

Nhưng người kia cũng không phải là chuẩn bị—-

[Nhạn Bắc Hướng xin được thêm bạn làm bạn tốt.]

Hả...

Một cái tên anh chẳng bao giờ ngờ tới lại xuất hiện, không có chút dấu hiệu nào. Trong nháy mắt, hô hấp như ngừng lại.

Cách thức xin thêm bạn mặc định của QQ, phần bổ sung thông tin phía dưới trống rỗng, không viết gì hết.

Nhưng cái ID ba chữ này cũng đủ khiến anh ngây người tròn mười giây, môi khẽ nhếch lên, không nói nên lời, chậm chạp khôi phục lại từ trong khiếp sợ.

Nhạn Bắc Hướng?

Là... Cái người tên Nhạn Bắc Hướng mà anh biết sao?

Tề Tĩnh có chút bối rỗi. Anh chưa từng ngờ rằng là người này — khi anh đã gần như quên đi ID này, lại đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt của anh.

Anh hoài nghi mình gặp phải ảo giác, thân thể vô thức dựa vào phía sau một chút, cho tới khi chạm vào lưng ghế máy tính, không thể tiếp tục lui về sau được nữa.

Đầu tiên là chớp mắt mấy cái, sau đó nheo lại, không thể tin nổi mà nhẹ nhàng lắc đầu. Tề Tĩnh điều chỉnh lại tư thế ngồi lần nữa, tiến gần tới trước màn hình, dùng chuột di tới phía trên ID của người kia, kiểm tra lại từng chữ từng chữ một lần. Ba chữ Nhạn Bắc Huóng không hề sai, vẫn ngoan cố nằm im trong cửa sổ.

Thật sự là Nhạn Bắc Hướng sao?

Thật sự là cái người tên Nhạn Bắc Hướng đã biến mất bấy lâu, lâu tới mức tưởng như đã lui giới kia sao?

"Nhưng, tại sao lại là Nhạn Bắc Hướng?" Tề Tĩnh còn chưa hết bàng hoàng đã rơi vào luẩn quẩn, tự lẩm bẩm, "Làm sao anh ta lại biết số QQ của mình... A, chắc là Múa rối cho anh ta. Không, vấn đề không phải ở đó. Vấn đề là — Sao anh ta lại thêm bạn mình?"

Chẳng lẽ bởi vì tổ kịch "Cạm bẫy" phát kịch?

Chẳng lẽ bởi vì phát hiện ra hiệu quả mình ghi âm kỳ một hoàn toàn khác với khi đối kịch cùng anh ta nên giận rồi?

Nhất thời Tề Tĩnh không dám chấp nhận lời xin thêm bạn kia, hốt hoảng đứng lên, đi lại mấy bước trong phòng. Vừa đi vừa tỉ mỉ nghĩ cẩn thận lại, quả thật có khả năng này, bởi vì tổ kịch nào phát kịch cũng sẽ thông báo cho tất cả mọi người, ngay cả vai phụ cũng không ngoại lệ.

Vậy là anh ta tới để hỏi tội?

Dù sao đối kịch mất hơn hai tiếng, cuối cùng phát ra lại là một phiên bản hoàn toàn khác, chẳng khác nào phủ nhận công sức của anh ta.

Anh liên tưởng sự việc phát triển theo chiều hướng xấu, càng nghĩ càng hỏng bét.

Quá quan tâm sẽ bị loạn.

Hiếm khi gặp được một CV anh vô cùng thích, cũng đã để lại cho đối phương ấn tượng mạnh mẽ tới vậy, khiến cho người ta phải mất bình tĩnh. Cuối cùng Tề Tĩnh vẫn không hạ quyết tâm nhấn xuống nút "chấp nhận" được. Do dự nửa ngày, sắp tới lúc hoàng hôn buông xuống, chuẩn bị ăn cơm tối rồi, anh không còn cách nào khác, đành phải để cái cửa sổ thông báo này nằm lại trên màn hình, xuống lầu tìm chỗ ăn.

Tiệm cơm bên ngoài khu nhà bán cơm ngon gấp vạn lần cơm trong bệnh viện.

Nhưng anh vẫn nuốt không trôi.

Trong lòng thấp thỏm vô cùng, giống như có một cái gai trong lòng, nuốt thức ăn cũng thấy khó chịu. Bữa cơm này ăn một chút cũng không nổi.

Anh dùng một tay chậm rãi gắp thức ăn, xúc cơm, qua một tiếng mới kết thúc bữa tối, trở về nhà.

Trên màn hình vi tính, cửa sổ thông báo kia vẫn lẳng lặng treo ở chỗ cũ.

Còn tiếp tục trốn tránh như vậy cũng không phải cách hay. Tề Tĩnh hít sâu một hơi, dự định sẽ thành khẩn chấp nhận lời phê bình của đối phương, giải thích nguyên nhân vì sao mình thay đổi cách diễn.

Anh nhận chấp nhận lời mời kết bạn.

Ngay lúc đang do dự không biết nên chọn nút "Hoàn thành" hay nút "Bắt đầu trò chuyện", avatar của đối phương đột nhiên xuất hiện dưới góc phải màn hình, nhẹ nhàng nháy.

Avatar là hình một con chim, hơn nữa còn là avatar có sẵn của QQ.

Hình ảnh tầm thường, xa lạ như vậy càng khiến Tề Tĩnh thấy khẩn trương hơn so với lúc hai người đối kịch. Thành thật mà nói, anh không biết phải giải thích thế nào, hơn nữa bản thân anh hiện tại không thể gõ chữ nói chuyện như bình thường.

Hít sâu, hít sâu. Tề Tĩnh yên lặng điều chỉnh tâm tình, mở khung chat.

Trong đó có bốn chữ.

Là bốn chữ hoàn toàn không liên quan tới cảnh phẫn nộ như tưởng tượng—-

"Cậu có khỏe không?"

Người kia hỏi như vậy.