Minh nhắm chặt mắt, người gồng lên để cố gắng thoát ra khỏi đôi bàn tay gầy gò nhưng khỏe như gọng kìm của tên sát nhân. Quả này Minh chết chắc...Những khoảnh khắc tươi đẹp từ bé tới giờ chạy xoẹt qua đầu Minh như một thước phim. Trải nghiệm cận tử chưa bao giờ chân thực đến thế. Phần bụng của Minh nhột rồi quặn thắt lại khi con dao đang nhăm nhe nhắm tới.
Con dao gần chạm đến bụng Minh thì dừng lại. Tên sát nhân ngã nhào xuống đất.
Minh bang hoàng mở mắt ra, người run lẩy bẩy.
Là anh Khải. Anh Khải vừa giáng một cú đấm trời giáng xuống tên sát nhân khiến hắn ngã ra. Anh Khải dùng chân đá vào bàn tay đang nắm lấy cán dao của hắn khiến con dao văng ra xa. Hắn ta loạng choạng đứng dậy rồi bỏ chạy.
Anh Khải ngay lập tức đuổi theo. Minh cũng vội vàng đứng dậy rồi chạy theo phía sau.
Hắn chạy không nhanh, chẳng mấy chốc đã bị anh Khải đuổi theo rồi đánh một cú trời giáng khiến hắn ngã xuống. Hắn ta quay ngửa ra rồi ngồi lùi lại. Anh Khải đè hắn xuống rồi lấy chiếc còng số 8 từ đằng sau thắt lưng ra còng vào tay hắn. Chiếc mũ lưỡi trai đã rơi xuống trong lúc hắn chạy và chiếc mũ của áo khoác giúp hắn che kín đầu cũng tuột xuống. Anh Khải giật phăng chiếc khẩu trang của hắn xuống. Phát hiện của anh khiến chân anh không còn đứng vững nữa...
"Yu...Yumi...Sao lại là em....?"
Yumi ngước lên nhìn anh Khải bằng ánh mắt trắng dã và đầy thách thức. Miệng cô ta nở lên một đường cong nhẹ tựa như nụ cười. Khuôn mặt cô ta dưới ánh đèn vàng vọt khiến Minh đứng chứng kiến cũng phải gai người.
Trông khuôn mặt của Yumi chẳng có chút tương thích với dáng người phía dưới. Cô ta đi đôi ủng màu xanh mới cóng. Vừa nãy khi nhìn, anh Khải còn thấy hung thủ cao gần bằng mình, tức là phải tầm m7, Yumi đâu có cao đến như vậy?
"Cô...cô có phải Yumi không...hay là chị em sinh đôi...?" Anh lắp bắp.
Minh đứng phía sau trong bóng tối. Minh chẳng còn bất ngờ khi cô ta bị lột mặt nạ. Ngay từ lúc ở nhà Hà về, Minh đã biết được đáp án.
"Chính là cô ta đấy anh..." Minh nói. Đoạn cậu lại gần chỗ Yumi, kéo phăng đôi ủng màu xanh cô ta đang đi ra.
Đôi chân của Yumi đang đi một đôi giày cao gót màu đỏ kiều diễm, guốc tầm 5 phân. Hóa ra cô ta đi đôi ủng màu xanh ở ngoài để che giấu bí mật thật bên trong. Và điều đó cũng lí giải lí do vì sao hung thủ không thể đi nhanh hay chạy nhanh được. Cô ta thật liều lĩnh. Đế đôi giày cao gót đã để lại trong đôi ủng xanh của hung thủ hai vết lõm nhẹ mà cảnh sát chưa khẳng định được nó hình thành bởi thứ gì.
Anh Khải ngỡ ngàng, vẫn không tin vào sự thật. Lúc anh ngồi chờ Toshiro trong bóng tối, lòng anh cảm thấy bất an. Chẳng nhẽ anh đã sai rồi? Tên nghi phạm mãi không thấy rời khỏi nhà. Chính vì vậy anh đã bỏ vị trí, chạy tới khu Asakusa để tìm Minh. Rất may là anh đã đến kịp. Anh Khải ngồi xuống bần thần, vò đầu bứt tai vì mình đã đi lệch hướng. Minh vỗ vai anh an ủi, đồng thời bảo anh hãy bình tĩnh để giải cô ta về sở cảnh sát.
Bất chợt, lợi dụng lúc anh Khải còn đang mất tinh thần, Yumi bèn đứng bật dậy, húc mạnh đầu vào đầu anh Khải khiến anh bật ngửa ra sau, máu mũi tuôn ra. Sau đó cô ta đá tung đôi giày đỏ rồi chạy chân trần đi mất. Minh vội vàng đuổi theo. Khi không mang đôi ủng giày, cô ta chạy nhanh khủng khiếp khiến Minh đuổi mãi không kịp.
Yumi nấp trong một con ngõ tối, cúi đầu hất chiếc mũ trùm đầu lên. Đoạn cô ta lại gần đường ống nước ở gần đó, gò thật mạnh chiếc còng số 8 ở sau lưng. Kinh nghiệm mấy năm trong nghề đủ để cô ta biết làm thế nào để thoát ra khỏi chiếc còng số 8 này. Dồn vào điểm yếu giữa các dây xích, cô ta dồn lực, chiếc còng bật tung ra, cổ tay cô ta rướm máu. Cô ta nhanh chóng lại gần một chiếc xe bên đường, lôi trong túi ra chiếc chìa khóa vạn năng mở cửa xe. Yumi lôi trong người ra những túi độn khiến cho cơ thế cô ta to hơn thường ngày. Một lát sau, chiếc xe biên mất trong làn mưa.
Anh Khải ngay lập tức đứng dậy sau cơn choáng váng, đuổi theo Minh và Yumi nhưng khi chạy ra khỏi con ngõ, sau đoạn rẽ khuất, anh đã lạc mất họ. Anh Khải chạy theo một hướng nhưng nhìn mãi không thấy bóng dáng hai người đâu. Anh đứng giữa cơn mưa trong bất lực, chỉ muốn hét lên khi để con cá vọt lưới trong một phút bất cẩn. Dù sao Yumi cũng là cảnh sát giỏi, đai đen Karate, thân thủ nhanh nhẹn. Anh vẫn không hiểu vì lí do gì mà cô ấy lại làm như vậy. Lồng ngực anh đau nhói. Vậy mà trước đây, anh đã thích cô ấy.
Anh và Minh quay trở về ngay sở cảnh sát để xin lệnh khám xét nhà cũng như lệnh truy nã khẩn cấp đối tượng Yumi Kagano. Sáng hôm sau họp văn phòng, anh Khải cầu khẩn sự giúp đỡ của mọi người để tóm gọn Yumi. Khi đã xác định được đúng hung thủ, câu chuyện trở nên rõ ràng hơn. Minh được đặc cách có mặt trong buổi họp để đóng góp thêm chi tiết.
Minh tưởng thuật lại phát hiện của mình trong vụ án thứ nhất, cậu đã phát hiện ra cách mà Yumi đã làm để tạo không gian kín. Cô ta sống ở gần đấy, chắc chắn đã tiếp xúc hoặc gặp gỡ, thậm chí mua hàng ở cửa hàng quần áo của nạn nhân đầu tiên. Higo phỏng đoán rằng khả năng cao cô ta đã nhìn thấy bằng chứng ngoại tình của người vợ cùng đặc điểm nổi bật kích thích lòng hận thù của cô ta nên cô ta đã lên kế hoạch giết chết nạn nhân đầu tiên và dàn dựng đó là một vụ tử tự. Dấu vân tay hay tin nhắn đều có thể dễ dàng dàn dựng được. Sau vụ án đầu tiên trôi qua trót lọt, trong lòng cô ta nổi lên dã tâm và nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ bị bắt với một thân phận hoàn hảo và trong sạch như vậy. Từ sau đó cô ta điên cuồng tàn sát những người có điểm chung giống như nạn nhân đầu.
Yadashi đã điều tra tài khoản ngân hàng cá nhân của cô ta. Yumi sử dụng rất nhiều tài khoản ngân hàng ở khắp nơi trong thành phố Tokyo, tuy nhiên có một số tài khoản đã lâu rồi không có lịch sử giao dịch. Trong đó, có một tài khoản được lập ở chi nhánh ngân hàng nơi nạn nhân thứ hai bị giết. Xem lại lịch làm, vào đêm nạn nhân thứ hai bị đẩy xuống đường tàu, Yumi có đi tuần tra ở khu vực cạnh đó. Chẳng có gì khó khăn khi Yumi đậu xe ở khu phố gần nhất rồi đi bộ xuống ga từ sớm, đợi nạn nhân đến rồi hành động. Như vậy camera hành trình cũng không tiết lộ được rằng liệu Yumi có ở trong xe hay không. Chắc chắn Yumi đã dành thời gian theo dõi nạn nhân được một thời gian để nắm bắt được thói quen cũng như giờ giấc của cô ta. Nắm rõ được thông tin rằng cô ta có nhân tình, Yumi đã đe dọa cô gái làm theo yêu cầu của mình rồi nhẫn tâm đẩy cô xuống đường ray. Sau đó, dù có người đuổi theo nhưng không ai có thể bắt được cô ta cũng bởi vì họ đuổi theo một người đàn ông chứ không phải một người phụ nữ. Yumi có thể đường hoàng thay quần áo ở một góc khuất cam nào đó trong sân ga vắng vẻ rồi ung dung đi về, miễn là che kín mặt mũi.
Những ngày sau đó, cảnh sát nhanh chóng đi thu thập thêm chứng cứ. Có thêm lệnh khám xét căn nhà, cảnh sát đã tới căn phòng Yumi từng ở để tìm thêm chứng cứ. Anh Khải đích thân đi giám sát. Mở cửa vào, mọi người bàng hoàng nhận thấy mọi thứ trong căn phòng đều sạch sẽ như lau li, đồ đạc sắp xếp không lệch một li. Bình thường ở văn phòng, bàn làm việc của Yumi cũng luôn sạch sẽ như vậy nhưng mọi người chẳng hề lưu tâm bởi vì ai cũng nghĩ Yumi ngăn nắp và gọn gàng, có đôi phần hơi kĩ tính. Không ngờ chính đặc điểm ấy lại biến cô ta thành một tên sát nhân xuất quỷ nhập thần. Điều khiến anh Khải bàng hoàng nhất chính là căn phòng ngủ một màu đỏ rực của cô ta. Ở trong nhà cô ta có rất nhiều vật dụng màu đỏ. Dường như cô ta bị ám ảnh bởi màu đỏ. Rèm, ga trải giường, tường đều sơn màu đỏ với nhiều sắc độ khác nhau. Cảnh sát lục soát kĩ mà không tìm được gì trong nhà cô ta. Có vẻ như cô ta đã thủ tiêu mọi bằng chứng chống lại mình. Trong ngăn kéo bàn làm việc của cô ta có giữ khá nhiều bức tranh nghuệch ngoạc như của một đứa trẻ. Điều này làm anh Khải sững lại mất vài giây....
Ngày hôm sau khi tin tức đã lan rộng được vài ngày, ông bà Kagano, bố mẹ hiện giờ của Yumi đã được mời đến. Khi đến sở cảnh sát, họ xấu hổ cúi gằm mặt, không dám nhìn ai. Có lẽ tới giờ, họ vẫn không tin cô con gái mình lại có thể làm nên chuyên tày trời đến như thế...
Ông bà Kagano có một công ty chuyên cung cấp thực phẩm có tiếng, cuộc sống cũng thịnh vượng khá giả nhưng lại hiếm muộn đường con cái. Hai ông bà thú nhận rằng cách đây 20 năm có đăng kí xin nhận con nuôi ở thành phố Kyoto, nơi ông bà có dịp ghé qua vào chuyến du lịch kỉ niệm ngày cưới. 1 năm sau họ làm thủ tục nhận cô bé gày gò mới tầm 4 tuổi làm con nuôi và hết mực yêu thương cô bé, đặt tên là Yumi. Sau đó ông bà chuyển nơi ở tới thành phố Osaka, không để quá nhiều người biết Yumi chỉ là con nuôi, tránh để cô bé tủi thân. Yumi lớn lên êm đềm trong nhung lụa, gia thế vững mạnh, trong sạch, lại được bố mẹ đầu tư, học hành giỏi giang đỗ đạt, chẳng thiếu thứ gì. Đến khi đỗ đại học trên Tokyo, cô lên thành phố để học rồi làm việc tại đó, lâu lâu mới về thăm bố mẹ một lần. Sống trong tình yêu thương ấy vậy nhưng phần kí ức 4 năm trước đó từ lâu đã ăn vào máu cô bé khiến tâm hồn cô ta mục ruỗng theo tháng năm. Bố mẹ Yumi đều khẳng định rằng từ bé cô bé rất ngoan ngoãn lễ phép, không nghịch ngợm hay vi phạm gì bao giờ, vì vậy chuyện cô bé là một kẻ giết người là không thể.
Một số người liên quan được mời tới ngay lập tức để lấy lời khai. Trong số đó có những nhân viên bảo vệ, an ninh của các sở cảnh sát nhỏ trong khu vực hay của một công ty an ninh, vệ sĩ đã nhận lời thực hiện bảo mật trong show biểu diễn của cô ca sĩ Tatsuya Mara. Một người vệ sĩ có khai nhận rằng hôm đó, Yumi có chuẩn bị một số cafe và bánh ngọt cho các anh em vệ sĩ xung quanh để lấy tinh thần làm việc. Sau khi ăn xong được nửa tiếng, tự nhiên anh ta đau bụng và phải đi vào nhà vệ sinh suốt. Anh ta nhận nhiệm vụ canh gác cửa ra vào phòng thay đồ. Tuy nhiên anh ta không khai báo vào hôm đó là bởi một phần sợ bị quở trách không làm tròn nhiệm vụ, sẽ bị đuổi việc, hai là vì chẳng ai có triệu chứng giống anh ta, kể cả người đứng bên cạnh nên anh nghĩ chỉ có anh ta mới gặp phải vấn đề về đường ruột. Vì vậy nên hôm đó anh ta đã khai báo rằng anh ta đứng từ đầu đến cuối mà không để ý thấy một ai. Trong khoảng thời gian anh đi, người còn lại có lẽ đã lơ là để hung thủ lẻn vào theo đường thang thoát hiểm mà ai cũng nghĩ rằng nó đã bị khóa rồi trốn đi mất. Hóa ra Yumi đã chuẩn bị sẵn sàng, tính toán từ trước. Lúc đầu, tổng thanh tra sẽ đi kiểm tra toàn bộ các lối ra vào, tổng duyệt trước chương trình để đảm bảo tính an toàn. Lúc đó cánh cửa vẫn khóa. Tuy nhiên là một phần của bộ phận người giám sát bảo vệ, Yumi hoàn toàn có thể đánh cắp chìa khóa để mở cánh cửa ra sẵn vào lúc cô ta tới thăm cô ca sĩ. Anh Khải nhớ tới lúc Yumi hăng hái đăng kí tham gia vào đội ngũ giám sát này, anh chỉ đơn giản nghĩ rằng Yumi tò mò muốn gặp Tatsuya mà thôi. Chuyện đời tư lùm xùm của Tatsuya trên mặt báo làm gì có ai không biết. Chắc Yumi đã nhắm vào cô ca sĩ này từ lâu. Cửa mở xong, Yumi có thể đi xuống tầng dưới, thay quần áo và leo lên tầng trên theo lối cầu thang bộ, đâm cô ca sĩ rồi lại theo đường cũ lẻn xuống. Khóa cửa cẩn thận, thay và giấu quần áo, cô ta lại ung dung nhập vai cô cảnh sát vô tội. Nhưng liệu cô ta giấu quần áo dính máu ở đâu....?
Anh Khải lục lại trí nhớ ngày hôm đó...Đúng rồi...Hôm đó chính anh đưa Yumi về. Cô ấy có mang theo một chiếc túi to và rút ra một món quà nhỏ dành cho trẻ em bị ung thư mà cô ta đề cập tới. Chính xác là anh đã bị đánh lừa một cú ngoạn mục. Cô ta có một món quà không có nghĩa là cả chiếc túi của cô ta chứa ĐẦY QUÀ. Chắc chắn cô ta đã vác chiếc túi chứa bộ quần áo cải trang dính máu đi khắp nơi, thậm chí ngay trước mũi anh mà anh không hề phát hiện ra....