Với giọng điệu như muốn ăn đòn, Tạ Bệnh Miễn luôn có cách để làm người ta tức chết. Hiện tại, Hạ Thanh Từ không hề tức giận nhưng đám nam sinh trường nghề rõ ràng là tức đến nổ phổi.
1
"** mẹ!" Đầu đỏ trở nên cáu kỉnh, cười chế nhạo: "Mày đặc biệt đến đây để làm màu? Tao xem lát nữa mày còn có thể đứng dậy ra khỏi đây không."
Bọn họ đều là côn đồ của trường nghề, hiển nhiên đánh nhau thì như cơm bữa, trên mặt chúng đều khinh thường, rõ ràng là như đang nhìn thằng ngu.
"Được." Đáy mắt Tạ Bệnh Miễn trầm đi, ánh mắt rơi vào thiếu niên đứng ở trong góc, u ám trong mắt tan đi một chút, dịu đi rất nhiều, còn có mấy phần bất đắc dĩ.
Lẽ ra là phải tức giận, nhưng bây giờ lại lo lắng nhiều hơn.
Tạ Bệnh Miễn đi thẳng tới, nhét áo đồng phục trên vai vào ngực Hạ Thanh Từ, mặc kệ cậu có muốn hay không, giọng nói không hề lười nhác như mọi khi:
"Đứng xa một chút, muốn chạy thì chạy, tôi dẫn cậu ra ngoài."
Đồng phục có mùi bạc hà, Hạ Thanh Từ buộc phải nhận, bây giờ Tạ Bệnh Miễn cùng thuyền với cậu, cậu cầm đồng phục đứng yên mà nhìn, cậu thực sự có thể là một gánh nặng.
"Cậu được không đó?" Hạ Thanh Từ hỏi.
Giống như đầu đỏ đã nói, cậu cũng cảm thấy Tạ Bệnh Miễn hiện đang làm màu.
"Đương nhiên." Tạ Bệnh Miễn cười cười, nhìn vào mắt Hạ Thanh Từ, muốn xoa đầu cậu, nhưng cuối cùng vẫn là không đưa tay ra, giọng nói nhẹ nhàng:
"Tin tưởng Nhị ca."
"Nói xong chưa? Nhóc kia, hôm nay còn muốn chạy, nằm mơ sao?"
Không biết là ai đã đá vỡ chai rượu "Keng" một tiếng, Hạ Thanh Từ quay lại nhìn sợi dây khóa, cậu không biết chìa khóa ở đâu, không thể để Thẩm Ý ở đây một mình.
Thẩm Ý đã không nói chuyện kể từ khi Tạ Bệnh Miễn tới, lúc này cậu ấy đã rũ mắt xuống, không biết đang nghĩ gì, nhìn bộ đồng phục trong lòng của Hạ Thanh Từ, trầm giọng nói:
"Cậu ra ngoài trước đi, ở lại đây sẽ..."
Vừa dứt lời, phía sau truyền đến tiếng kêu thảm thiết, Hạ Thanh Từ quay lại nghe thấy "leng keng" một tiếng, một vật kim loại bay ra, khóe mắt cậu thoáng thấy hình như là chìa khóa..
Không biết đó có phải là chìa khóa của căn phòng này không.
Một người trong đám đó đã bị Tạ Bệnh Miễn ném thẳng xuống đất. Tạ Bệnh Miễn hơi cúi đầu, mái tóc đen che đi đỉnh lông mày, chỉ lộ ra đôi mắt đen u ám, sự thù địch khó có thể che giấu được, thậm chí còn mang theo một chút ý cười.
"Để xem... rốt cuộc là thằng quái nào quỳ?"
Hạ Thanh Từ nhìn Tạ Bệnh Miễn đánh nhau, hắn đã ăn trọn vài nắm đấm của đám côn đồ kia. Tạ Bệnh Miễn vẫn đang kéo cổ áo của người mà đầu đỏ gọi là "đại ca", hắn bị đánh nhưng không kêu một tiếng, trực tiếp vung nắm đấm vào quai hàm của tên trước mặt.
"Buông tay......"
"Con mẹ nó mày có nghe không? Buông ra—"
Hạ Thanh Từ thu hồi tầm mắt, dù Tạ Bệnh Miễn ở thế bất lợi nhưng cũng không thiệt thòi gì lớn. Sự chú ý của cậu đổ dồn về chiếc chìa khóa được ném ra cách đó không xa, cậu định cầm lấy chìa và thử mở khóa.
Hạ Thanh Từ tiến lên hai bước, ngồi xổm xuống và lấy chìa khóa. Khoảnh khắc cậu chạm vào chìa thì có bóng đen rơi xuống, một bàn tay hướng về phía Hạ Thanh Từ chộp tới, tựa hồ muốn túm lấy cậu. Cái bóng ấy còn chưa kịp chạm vào thì gió mạnh tựa hồ lướt qua bên tai, nắm đấm va vào lồng ngực, phát ra tiếng kêu nghèn nghẹn.
Một thân ảnh quen thuộc khác chắn trước mặt Hạ Thanh Từ, tên cô hồn cát đảng nào đó vừa định chạm vào cậu liền bị một đấm của Tạ Bệnh Miễn nôn ra tiếng rên, lui về phía sau mấy bước, một tay che bụng, cả người chậm rãi ngã ngồi trên đất.
"Đệt......"
Tay Tạ Bệnh Miễn đã nhuốm máu, một tay khác đẩy Hạ Thanh Từ về sau, đem người che chắn, hơi nghiêng mặt nói: "Mau mở cửa đi, đừng quay đầu lại."
Chìa khóa chạm vào đầu ngón tay lạnh lẽo, Hạ Thanh Từ còn đang ôm đồng phục, nhìn thấy vết máu trên mu bàn tay của Tạ Bệnh Miễn ánh mắt cậu thoáng dừng một chút rồi vội vàng đánh sang chỗ khác.
1
"Được."
Hạ Thanh Từ lấy chìa khóa và đi mở cửa, cậu tra chìa vào, ổ khóa bên trong chuyển động, sợi xích rơi xuống, cậu đẩy cửa vào trong.
"Chúng ta đi trước đi."
Hạ Thanh Từ đỡ lấy Thẩm Ý, khi cậu chạm vào đầu ngón tay Thẩm Ý, một mảnh lạnh lẽo.
"Cậu, không quan tâm cậu ta sao?" Thẩm Ý hỏi ngược lại.
Hạ Thanh Từ muốn giúp nhưng ở lại sẽ chỉ thêm gánh nặng, tốt hơn hết là ra ngoài trước, sau đó liên hệ với đám Diệp Kỳ và gọi cảnh sát. Hơn nữa nếu không có họ, Tạ Bệnh Miễn sẽ dễ thoát thân hơn.
"Ở lại đây chỉ có thêm phiền." Hạ Thanh Từ nói: "Cậu ấy tự ứng phó được."
Vài tên côn đồ đã ngã xuống, bị đánh đến nỗi không thể bò dậy được. Đám đó bất lực nhìn cậu rời đi, hai người nào đó đỡ đại ca của họ đi sang một bên, máu mũi của tên đại ca rơi vãi khắp nơi, cả người toàn máu tươi.
Bọn họ không ngờ tên nhóc trước mặt này phản ứng quá nhanh, không chỉ tàn nhẫn mà còn không sợ đau, bị đánh mấy lần cũng không chớp mắt, ngược lại nếu hắn bắt được ai, liền như chó điên mà nhào tới, đánh đến nổi đối phương không còn khả năng phản kháng mới chịu dừng.
Gân trên cổ tay nổi rõ, Tạ Bệnh Miễn hạ nắm đấm xuống, nhấc cổ áo của một tên nào đó "oành" một tiếng, trực tiếp quăng đối phương vào cột bê tông, trên đó in hẳn một vệt máu.
Đầu đỏ là người nói nhiều, khi thấy hai bóng người bỏ chạy, không ai trong đám có thể đuổi theo, cậu ta bị đánh có chút điên tiết, hôm nay có nói gì đi nữa cũng phải giữ tên này lại.
"Bạn của mày cũng trốn theo người khác, mày còn ở đây, không sợ bọn tao giế,t chết mẹ mày à."
"Giết ai?" Tạ Bệnh Miễn cười rộ lên, một tay cầm áo của đầu đỏ, ánh mắt trở nên lạnh băng khi nghe thấy "Bạn của mày trốn theo người khác", hắn trực tiếp nắm tóc đầu đỏ rồi ném mạnh xuống đất, ngồi xổm trước mặt đầu đỏ.
"Vừa rồi mày nói cái gì, bắt ai quỳ xuống xin lỗi."
Đám côn đồ đều nằm rạp trên đất, mặt mày Tạ Bệnh Miễn cũng không khá là bao, trên mũi có vết bầm, làm cho mặt mày càng thêm dữ tợn. Vết thương trên người hắn nhiều hơn ai hết, nhưng đau là đau, cũng không quá ảnh hưởng hắn ra tay.
Tạ Bệnh Miễn nắm đầu đầu đỏ, ra tay không thương tiếc, hắn liếc nhìn đại ca của đám đó trong góc, đã ngất mất rồi.
Đầu đỏ không nói gì, cả khuôn mặt vì đau mà tái nhợt, lồng ngực đau đến mức hít thở không thông, cái tên trước mắt căn bản không phải là người, mặc kệ bộ dáng có te tua đến đâu hắn dường như cũng chẳng hề hấn gì.
Tạ Bệnh Miễn không cần câu trả lời, rõ ràng bây giờ đầu đỏ và những người khác còn không thể xin lỗi.
"Ai bảo bọn mày động tay, Thẩm Du Hàm?" Tạ Bệnh Miễn hỏi, khi cái tên được đưa ra, biểu tình của đầu đỏ cũng không có thay đổi gì.
"Đừng nói với tao, bọn mày chờ..." Giọng Tạ Bệnh Miễn trầm xuống, khóe mắt liếc thấy cái đầu nhấp nhô ngoài cửa xưởng hoang, liền bắt gặp đôi mắt quen thuộc, đối phương còn ôm trên tay áo khoác đồng phục, những ngón tay gầy guộc trắng nõn hơi siết chặt lại.
Tiếng hắn nói dừng lại, các đường nét trên khuôn mặt dịu đi một chút, hắn ta trông không còn lạnh lùng như trước nữa.
Hình tượng Tạ Bệnh Miễn lúc này không được tính là tốt, trên mu bàn tay trắng bệch lạnh lẽo đều là vết máu, trên mặt cũng nhiều vết xanh tím, bụi xi măng bám đầy trên quần áo, áo sơ mi cũng đã nhàu nhĩ, tóc đen trên trán ướt sũng, nhìn qua có chút chật vật.
Ánh mắt tối sầm, Hạ Thanh Từ nhìn mấy người nằm rải rác bên cạnh, sau đó nhìn vết bầm trên mặt Tạ Bệnh Miễn, đi vào.
"Cậu ở đây chờ cảnh sát tới à?" Hạ Thanh Từ hỏi.
Cậu không hiểu vì sao Tạ Bệnh Miễn còn chưa đi, ngẫm lại có lẽ là hắn không đứng dậy nổi, hỏi: "Không đi được?"
Thấy Tạ Bệnh Miễn trong tình trạng khốn khổ như vậy, cậu nên vui mừng mới phải, nhưng hắn vì cậu mới ra nông nổi thế này, cậu không vui nổi.
"Ừ." Tạ Bệnh Miễn có thể đi, nhưng bây giờ hắn không muốn, đem người ném xuống đất, phát ra tiếng vang trầm thấp, nhe răng cười.
"Lớp trưởng, dìu tôi."
Hạ Thanh Từ không do dự, cậu chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây, lo lắng không biết còn xảy ra chuyện gì nữa, cậu đưa tay ra cho Tạ Bệnh Miễn——
Đúng lúc này, Hạ Thanh Từ nhìn thấy một cái đầu xanh quen quen, còn có một chai rượu vỡ, chai thủy tinh phản chiếu một tia sắc bén, một giây tiếp theo đều lao về phía cậu.
Hạ Thanh Từ còn chưa kịp phản ứng, bên tai đã có tiếng gió mạnh vụt qua, trước mắt là khuôn mặt phóng đại của Tạ Bệnh Miễn, chóp mũi truyền đến hơi thở bạc hà nhàn nhạt, cậu hoàn toàn bị Tạ Bệnh Miễn ấn vào trong lòng.
Hạ Thanh Từ thấy được dòng máu đỏ thẫm chảy dài từ trán của Tạ Bệnh Miễn, tiếp theo là tiếng thủy tinh rơi mạnh trên đất, như thể bức tranh bị đóng băng vào đúng lúc này.
Tòa nhà xưởng hoang vốn yên tĩnh vang lên tiếng "Ầm" cực kỳ lớn, khóe môi Hạ Thanh Từ chạm vào mép cổ áo của Tạ Bệnh Miễn, cậu sững sờ tại chỗ, nhìn thẳng vào vũng máu đỏ tươi.
Tạ Bệnh Miễn cảm thấy sau gáy tê rần, trong mắt tràn ngập địch ý, nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của nam sinh trước mặt, hắn nới lỏng đồng phục, thả nhẹ động tác: "Ra ngoài chờ."
Bên ngoài có tiếng còi dài, Diệp Kỳ và mọi người đuổi đến đúng lúc nhìn thấy một màn như vậy. Máu trên trán Nhị ca vẫn còn đang chảy, hắn túm lấy cổ áo một tên nam sinh và đè cậu ta xuống đất, đồng tử của nam sinh đó co lại từng một chút, sau khi nghe thấy tiếng còi, Nhị ca mới buông lỏng tên đó ra.
Cà vạt buông lỏng lẻo, vết máu trên trán che đi một phần mi mắt, ánh mắt sắc bén, đầu ngón tay trắng nõn lạnh lẽo nhuốm máu, nhỏ giọt trên mặt đất.
Thoạt nhìn rất hung tàn.
Nhị ca kỳ thật không thích đánh nhau, bởi vì sẽ rất phiền phức. Nhưng nhị ca cũng đã nói, có những chuyện nhiều khi trực tiếp ra tay sẽ dễ dàng giải quyết hơn nhiều.
Mí mắt của Diệp Kỳ giật giật, cậu nhìn thấy Thẩm Ý và lớp trưởng ở bên ngoài, cậu phớt lờ bọn họ và đến chỗ của Nhị ca trước.
Mấy chiếc xe cảnh sát đồng thời cũng chạy đến, đám học sinh trường nghề bị còng tay khiêng đi, xe cứu thương cũng tới.
Tạ Bệnh Miễn sờ sau gáy, một bàn tay đầy máu, tạm thời xử lý vết thương, ánh mắt rơi vào cậu thiếu niên đứng ở phía xa.
Người đó đứng cạnh Thẩm Ý, nhưng lại thỉnh thoảng liếc về hướng của hắn, quay đầu lại nhìn hắn tận hai lần.
Rất hiếm.
Diệp Kỳ thấy thế mới nói: "Cậu làm việc này là vì lớp trưởng sao?"
"Không hẳn." Ánh mắt Tạ Bệnh Miễn vẫn nhìn về phía nam sinh đằng xa, giọng nói buông lỏng: "Cậu kêu cậu ấy lại đây đi."
Hắn cũng bị thương, tại sao cậu ấy lại luôn ở bên đó với Thẩm Ý.
2
Nếu Hạ Thanh Từ không coi Thẩm Ý là bạn, hắn đã không đến đây quản việc không đâu.
Tất nhiên, mấy lời này là giả, hắn không thể bỏ lại Hạ Thanh Từ một mình.
Diệp Kỳ có chút không nói nên lời, nhưng cậu vẫn nghe theo và đến chỗ của Hạ Thanh Từ gọi cậu ấy lại.
"Lớp trưởng, tôi ở đây trông chừng cho." Diệp Kỳ nói: "Tôi có vài lời muốn nói với Thẩm Ý, Nhị ca đang tìm cậu, cậu qua đó trước đi."
Hạ Thanh Từ thấy họ có vẻ quen nhau, cậu đưa cho Diệp Kỳ lọ thuốc sát trùng và tăm bông, đồng thời nói với Thẩm Ý: "Tôi đi một lát rồi quay lại."
Có lẽ sẽ không thể quay lại, Diệp Kỳ nghĩ như vậy nhưng không nói ra.
Cậu rất hiểu Nhị ca của mình, rõ ràng là không muốn nhìn thấy lớp trưởng ở cùng một chỗ với Thẩm Ý.
Hạ Thanh Từ xoay người còn chưa kịp nhấc chân, cổ tay đã bị giữ lại, cậu quay đầu nhìn Thẩm Ý, trong mắt có chút nghi hoặc.
Cùng lúc đó, Hạ Thanh Từ cảm thấy trên cổ tay mình có một ánh mắt nóng rực, mang theo một luồng khí tức âm u, như thể nó có thể nhìn thủng cổ tay của cậu.