Tranh Tử muốn dùng chút tài cán nấu rượu của mình lúc còn ở làng Đại Chù để mua chuộc lão bợm rượu Thập Nhất Diệp Bì lấy một tấm bản đồ tìm đường tới Đông Trúc Các. Dù sao cả Lũng Bạch Sơn rộng lớn như vậy, hệ thống am các, thất, tự đầy rẫy, nếu không có một tấm bản đồ thì chắc phải mò mẩm tới nửa năm mới thăm thú xong hết chỗ này. Những ngày sau đó y lấy căn nhà nhỏ dưới suối Mộc Khê làm “căn cứ” để nấu rượu. Lão bợm rượu kia cũng chẳng dễ đối phó, ba lần bảy lượt đều chê nói rằng tay nghề của Tranh Tử đúng là còn non kém, thua hẳn dưỡng phụ họ Trương lúc trước của y nấu. Tranh Tử không cam tâm liền bắt tay vào việc.
Buổi chiều, y ở trước căn nhà nhỏ vừa chôn một hủ rượu xuống đất thì thình lình thấy lớp đất kế bên dịch chuyển, chẳng bao lâu thì có một cái đầu tóc liền trồi lên. Yến Tri Phàm lộ nửa cái đầu trên mặt đất nhìn y lôm lôm, Tranh Tử suýt nữa đã không khống chế được mà dùng đào côn nện lên đầu hắn.
Yến Tri Phàm réo lên một tiếng lập tức nhảy dựng lên mặt đất, phủi phủi bụi đất trên đầu xong quay sang cười hề hề nói:
- Tranh đệ à…đừng tức giận…
Tranh Tử lườm hắn gắt gao.
- Lão bợm rượu đó kêu huynh đến lấy rượu à? Vậy thì chưa có đâu, mỗi lần ta dùng niệm lực để nấu rượu thì lão ta đều chê, thế nên đang muốn dùng cách lên men tự nhiên xem hương vị thế nào. Huynh nếm thử xem!
Tranh Tử nói xong đi tới chiếc bàn làm từ gốc cổ thụ, rót ra một chén rượu đưa qua cho Yến Tri Phàm.
Yến Tri Phàm hớp một ngụm, chép miệng xong lại tiếc rẻ mà lắc đầu.
- Vẫn vậy a~ đệ đệ. Mà ta nói, tại sao một làng rượu nổi danh như Đại Chù lại có thể sinh ra một đứa trẻ không biết uống rượu như đệ chứ hả? Tranh đệ à, thứ gì làm ra cũng cần có cái tâm và yêu thích. Như một trà giả, ông ta không thể không thích trà mà có thể pha ra một ấm trà ngon được a~
- Ta mới không tin! Rõ ràng công thức, nguyên liệu, mọi thứ ta đều làm y như cha vậy…nhưng vẫn không ra được mùi vị kia. Cơ mà mặt mài huynh sao lại như thế?
Tranh Tử nhìn vết xanh vết tím trên mặt Yến Tri Phàm liền không nhịn được hỏi. Yến Tri Phàm sờ lên mặt mình sau đó lại ngây ngốc cười, gảy gảy mũi.
- Là sư phụ mắng ta quá nhát gan, nên có mấy phương thức huấn luyện đặc biệt để tăng lòng can đảm ấy mà. Chẳng hạn như…đu dây ngoài vực, leo lên từ khe núi đầy dơi tinh…Ta thấy sư phụ ta đúng là hết lòng để rèn giũa nhân tài như ta đó hahaha… Còn đệ, sư phụ đệ dạy cho đệ được thứ gì rồi?
Tranh Tử rót một chén rượu đầy ra, nhắm mắt nhắm mũi mà uống. Uống xong choáng váng một lúc lâu mới nói:
- …Ông ta hả? Bảy ngày nay ta còn chưa thấy được mặt mũi. Mà ta đến đây cũng không phải để học đạo pháp, lúc lang bạt ở Nam Cốc, đi theo một lão đạo giả trừ gian diệt ma sớm đã học đủ rồi. Bây giờ ta chỉ muốn tìm được ca ca, có như vậy thì mới biết được thân thế và quá khứ của mình…
- Vậy…ca ca đệ ở Đông Trúc Các hay sao? Tranh đệ à…Đông Trúc Các không phải là chỗ ở của Tịch Lão hay sao hả?
- Ta…ta cũng không biết. Bây giờ manh mối lại ít như vậy, cứ đến đó xem rồi tính.
Yến Tri Phàm nhìn vẻ mặt tỉnh bơ của Tranh Tử khi nói mà sửng sốt.
- Đó là cấm địa đó đệ có hiểu không? Coi giọng điệu nói chuyện của đệ cứ như chỗ đó là chợ cá chợ rau gì mà muốn tới xem là tới xem được vậy. Bất cứ chỗ nào khác đệ đều có thể ghé qua xem một chút, bất quá bị phát hiện thì chịu đánh chịu phạt thôi…nhưng duy nhất Đông Trúc Các được gọi là cấm địa tuyệt đối đấy! Cũng không biết rốt cuộc là nguyên nhân gì, ta thấy không ổn…không ổn chút nào đâu…
- Ta không quản nhiều như vậy…cứ sống mà không hiểu mục đích mình tồn tại, ta sống không nổi kiểu này dài lâu được. Vả lại lúc trước ta nghĩ Tất Vấn ca đã chết nên mới trốn khỏi biên cương, bây giờ biết huynh ấy còn sống, dù cơ hội mong manh thế nào ta nhất định phải tìm được.
Tranh Tử nói xong liền tự rọt thêm một chén rượu tu ừng ực.
Yến Tri Phàm nhìn Tranh Tử, dường như bất lực trước ánh mắt đen nhánh vừa sắc béng vừa kiêng định đó, hắn thở dài, giật lấy vò rượu trong tay người thiếu niên, tự rót thêm một bát đầy cho mình. Uống xong thì dùng tay áo lau miệng, phát hiện tay áo toàn là đất hắn lại phun lại phì phì ra, bộ dạng cục mịch buồn cười. Lát sau hắn lại lẩm bẩm nói:
- Có thể…rượu ấy…không liên quan tới công thức hay nguyên liệu. Có những thứ là do mình tạo ra, đặc trưng của bản thân mình làm thì mới là thứ tuyệt nhất, không phải chỉ y hệt vậy thì sẽ ngon được. Đệ nhớ lại xem lúc nấu rượu, cha của đệ có làm thứ gì đặc biệt nữa không?
Tranh Tử nghe Yến Tri Phàm nói, đột nhiên lại nhớ tới dáng vẻ của dưỡng phụ họ Trương kia khi nấu rượu, lão ta vốn là một kẻ tay chân thô kệch, mỗi lần nấu xong đều khiến rượu bị bắn văng ra ngoài một ít, lão ta còn có thói quen nếm rượu, chính là chọt một ngón tay thô kệch vào vò rượu, khuấy khuấy xong mút một cái, rồi lại mút thêm một cái nữa đến khi hài lòng mới thôi. Đó cũng là lý do khiến Tranh Tử thà uống nước ao bùn, nước vũng cũng không muốn uống rượu nhà mình bán.
Lúc này như ngộ ra điều gì đó, Tranh Tử lật đật chạy vào trong, cặm cụi nấu, nấu xong được một vò rượu nhỏ sau đó dùng niệm lực để làm nó lên men. Y rót rượu ra chén, chọt một ngón tay vào, khuấy khuấy xong mút một cái, rồi lại mút thêm một cái nữa rồi lại khuấy. Cuối cùng đưa qua cho Yến Tri Phàm, nói:
- Huynh uống thử xem!
Mi mắt Yến Tri Phàm giật lên như bệnh, sau liền sửng sốt bảo:
- Đệ đệ ruột à~ Ai mà dám uống rượu này của đệ hả?! Thôi thôi…mau lấy đi đi!
Yến Tri Phàm lấy từ trong ngực áo một tờ giấy đưa cho Tranh Tử. Tranh Tử vừa nhận liền kinh ngạc nhìn hắn.
- Cái này…
- Sư phụ từ lúc chiều đã say bí tỉ rồi, là ta lén lấy, đệ đi sao lại một bản…Không thôi ông ấy thực dậy liền mắng ta. Nhớ hành sự cẩn thận!
Tranh Tử nhìn Yến Tri Phàm, trong lòng có chút cảm khái cười nói: