Hơn mười một giờ giữa trưa ngày thứ hai, Giang Phi bị tiếng chuông cửa đánh thức.
Vì muốn nhanh chóng trở lại tiết tấu cuộc sống lúc trước, đêm qua Giang Phi đã ở phòng tranh thức đến bốn năm giờ sáng hôm nay mới ngủ.
Xỏ dép ngáp liên tục đi thẳng tới phòng khách, sau khi nhìn qua mắt mèo thấy rõ người đứng ngoài cửa, Giang Phi trong nháy mắt tỉnh táo lại.
Là Phó Huân.
Giang Phi nhất không biết phải làm sao, cậu không biết lúc này Phó Huân tới làm gì, cậu cúi đầu kéo quần áo ngủ xốc xếch trên người một cái, nhanh chóng giơ tay lên chải lại mái tóc rối tung.
Giang Phi định về phòng thay quần áo trước nhưng tiếng chuông cửa lại vang lên không ngừng, liền cắn răng một cái mở cửa ra.
Thấy Giang Phi rất rõ ràng mới vừa tỉnh ngủ, Phó Huân cũng sững sờ: “Cậu mới dậy sao?”
Giang Phi có chút quẫn bách, lúng túng cười cười: “Tối…tối hôm qua ngủ rất muộn, Phó tổng mời ngài vào, tôi đi thay quần áo.”
Giang Phi mở to cửa ra, sau đó xoay người đi nhanh đến phòng ngủ.
Nhìn bóng lưng vội vàng của Giang Phi, trong lòng Phó Huân cười lạnh một tiếng.
Phó Huân đi vào, quan sát phòng trọ Giang Phi một lần nữa, khác hẳn lần trước chỉ đơn giản nhìn sơ sơ, lần này hắn quan sát kĩ hơn.
Không bỏ sót chỗ nào nhìn căn phòng trọ này, diện tích của cả căn phòng này cộng lại bất quá chỉ có một trăm mét vuông, đã nhìn quen không gian rộng rãi thoải mái nên ấn tượng đầu của Phó Huân về nơi này chính là nhỏ hẹp, diện tích của sân thượng và phòng khách cộng lại còn không cả bằng nhà vệ sinh ở biệt thự hắn, phòng bếp phòng vệ sinh rồi cả phòng khách đều nhỏ, tựa như mỗi căn phòng đều bị nén cho nhỏ nhất có thể.
Cửa phòng ngủ chính đóng chặt, Giang Phi hiện tại hẳn ở bên trong đó thay quần áo,cửa phòng bên cạnh phòng ngủ chính cũng đóng chặt, Phó Huân đoán đó là phòng để đồ, hoặc là một phòng ngủ nhỏ khác, dù sao với tình tình cùng điều kiện sống của Giang Phi, tuyệt đối không thể có thư phòng tao nhã…
Giang Phi rất nhanh mặc quần áo tử tế rời khỏi phòng ngủ, sau đó nhanh chóng đi vào phòng vệ sinh chỉnh chu lại một lúc, rửa mặt xong mới đi tới phòng khách.
Giang Phi rót một ly trà nóng đặt trước mặt Phó Huân, sau đó mới ngồi xuống ghế salon cách Phó Huân xa nhất.
“Xin lỗi Phó tổng, để ngài chờ lâu rồi.” Giang Phi mặt đầy chân thành nói: “Xin lỗi, ngài tới nơi này…là vì có chuyện quan trọng gì sao?”
Tuy run sợ trong lòng ở hai lần gặp mắt trước của Giang Phi hiện tại đối với Phó Huân không còn nữa, nhưng tự ti cùng ngại giao tiếp khiến Giang Phi vẫn còn cách cảm với Phó Huân.
Phó Huân sớm đã không còn cùng đẳng cấp với cậu, những thứ trước đây đã không xứng với cậu nữa lại thêm việc muốn làm lại từ đầu, chuyện chua xót cùng tình cảm nên vĩnh viễn để nó tiêu tan ở trong bụng đi.
Phó Huân cảm giác được Giang Phi đang xây một tấm lá chắc bảo vệ giữa mình và cậu, cậu nhìn như đang chân thành khiêm tốn, kỳ thực đang muốn cách xa ngàn dặm.
“Nghiêm khắc mà nói, cậu chính là thân nhân của tôi.” Phó Huân lần đầu tiên lộ ra nụ cười nhàn nhạt: “Tôi tới nơi của thân nhân tôi, cần lý do sao?”
Giang Phi bị câu “thân nhân” của Phó Huân dọa sợ.
Vậy nên, cậu nhìn nụ cười trên mặt Phó Huân, ngực khó hiểu co rút hai cái, nhanh chóng chuyển tầm mắt qua một bên, cười nói: “Phó…Phó tổng đừng nói đùa.”
“Tại sao cậu cảm thấy tôi đang đùa chứ?” Phó Huân dựa vào ghế salon, vắt chéo đôi chân thon dài, ánh mắt ôn hòa nhìn hai tay Giang Phi đang nắm chặt đặt trên đầu gối: “Khoảng thời gian tôi hồi nhỏ sống ở Giang gia kia, cậu quên rồi sao?”
Giang Phi trầm mặc hồi lâu mới nói: “Nhưng khoảng thời gian kia…cuộc sống của anh cũng không phải là…rất tốt, tôi làm những việc kia với anh, theo đạo lý mà nói, anh hẳn rất…rất ghét tôi mới đúng.”
“Cậu cảm thấy tôi sẽ nhớ cái ân oán mười năm trước tới bây giờ sao?”
Giang Phi không nói gì.
“Chuyện cậu làm với tôi và Phó Nam, hay chuyện tôi sau đó làm với Giang gia, đã nhiều năm trôi qua, cậu nhất định muốn cùng tôi thanh toán lần nữa sao?”
“Làm sao có thể?” Giang Phi buột miệng nói: “Hiện tại cuộc sống của tôi đã yên bình lại, tất cả cũng đang dần dần tốt, tôi cũng rất thích cuộc sống hiện tại, quá khứ vô luận là ai sai ít ai sai nhiều, tôi đều hy vọng tất cả mọi người có thể buông xuống, sống thật tốt mới là quan trọng, đừng giày vò nhau nữa…”
Nghe được Giang Phi nói cuộc sống của mình đang dần dần tốt, ánh mắt Phó Huân trong nháy mắt vụt qua một tia khác thường, bởi vì hắn vẫn thấy được, đủ loại rắc rối khó khăn trong cuộc sống của Giang Phi hiện tại, hắn không hiểu ‘tốt’ trong miệng Giang Phi là chỉ cái gì, chẳng lẽ đang hạ thấp tiêu chuẩn của cái ‘tốt’?
“Nếu tất cả buông xuôi, vậy cậu càng không nên coi tôi là người ngoài.” Giang Phi nhẹ giọng nói: “Tôi hy vọng cậu có thể gọi tôi một tiếng ca.”
Thời điểm Phó Huân mặt không cảm xúc hoặc là mặt lạnh, sẽ khiến người ta cảm giác được sự áp bách cùng âm lãnh quỷ dị, nhưng khi đôi mắt hắn lộ ra một tia ôn nhu, cả người trong nháy mắt sẽ khiến người ta cảm thấy hắn thận trọng, đáng tin và hiền lành.
Giang Phi nhìn khuôn mặt ôn hòa của Phó Huân, lại nhanh chóng chuyển tầm mắt sang một bên, hai cái tay bóp đầu gối hồi lâu vẫn không thể phát ra một chữ nào trong cổ họng.
“Nếu như thực sự không gọi được cũng được thôi.” Phó Huân bất đắc dĩ cười một tiếng: “Nhưng cũng không thể luôn luôn gọi Phó tổng, quan hệ của tôi với cậu dẫu sao cũng khác với người ngoài, nghĩ tới nghĩ lui, hay cậu trực tiếp gọi tôi là Phó Huân đi.”
“Tôi…”
“Tôi không muốn bị cậu coi là phần tử nguy hiểm mà đề phòng.” Ánh mắt Phó Huân thâm trầm nói: “Cho dù tôi ở trong mắt nhiều người bị coi là phần tử nguy hiểm, nhưng tôi hy vọng mình ở trong lòng cậu, là người chân chính đáng để tin tưởng.”
Giang Phi không biết là có phải vì mình nhẹ dạ không, mà có thể nghe được ở cái câu nói của hắn có sự chua xót cùng cô độc thật sâu trong nội tâm, khó hiểu mà cảm thấy đồng tình.
Nghĩ tới đây, Giang Phi chỉ cảm thấy mình buồn cười, với thân phận của Phó Huân cùng cậu, muốn đồng tình, cũng là Giang Phi cậu được đồng tình mới đúng.
“Vậy…vậy thì Phó Huân đi.” Giang Phi làm bộ nâng khóe miệng cười hết sức tự nhiên nói, mặc dù ở hiện tại thân phận khác xa lúc trước trực tiếp gọi cả tên cũng có chút không được tự nhiên, nhưng so với từ Phó ca tự nhiên hơn chút ít.
Lúc này Phó Huân lấy từ trong túi áo ra một tờ giấy trắng, nghiêng người trên mặt bàn bóng loáng đẩy nó tới trước mặt Giang Phi, nhẹ giọng nói: “Đây là thứ tôi lấy được từ nơi của Triệu Trường Tùng, cho cậu.”
“Đây là…” Giang Phi mặt đầy nghi ngờ cầm tờ giấy kia, mở ra nhìn một cái không khỏi sửng sốt: “Phiếu…phiếu nợ?”
Đây là phiếu nợ ba trăm vạn hôm đó cậu bị trợ lý của Triệu Trường Tùng uy hiếp bắt viết.