Hôm nay đến vấn an Thuận Phi, Hạ Vân Tự cố tình canh thật sát giờ,
dậy trễ hơn bình thường một khắc, lúc trang điểm cũng không tỉ mỉ như
thường ngày, trang dung nhợt nhạt vài phần, vẻ kiều diễm ngày nào cũng
giảm bớt, nhìn khá tiều tụy.
Tóc nàng cũng ít đi một vài món trang sức, bất luận là trâm vàng trâm bạc đều chọn loại đơn giản nhất, không sáng lóng lánh như ngày xưa.
Y phục nàng cũng chọn một bộ nền trắng, hoa văn màu lam, chất liệu
tuy là loại thượng hạng nhưng màu sắc trang nhã này vốn không phải mẫu
trước nay nàng thích. Một năm tổng cộng nàng chỉ mặc những màu như vậy
có vài lần. Quan trọng hơn là, bộ quần áo này được may từ năm ngoái.
Mấy ngày trước Thược Phục Cục đưa quần áo mùa hè đến nên hôm nay hẳn là ai nấy đều rực rỡ thướt tha.
Chuẩn bị xong xuôi, kiệu bên ngoài cũng đến, Hạ Vân Tự ngồi lên kiệu, đi đến Kính Hiền Điện của Thuận Phi.
Trên đường, nàng đi thong thả, lại vì dậy muộn nên khi đến Vĩnh Minh Cung thì có hơi trễ.
Nàng muốn nhân chuyện này tạo cho người khác một cơ hội châm chọc
nàng, nhưng vì không trễ lắm nên cũng không đến mức bất kính với Thuận
Phi. Không ngờ vừa đến Vĩnh Minh Cung lại nghe nói hôm qua Thuận Phi
không yên giấc, hôm nay người không khỏe nên không gặp các phi tần được, bảo họ ở ngoài dập đầu hành lễ là được.
Gọi là dập đầu hành lễ nhưng cũng chỉ là những cung tần địa vị thấp
mới dập đầu để bày tỏ lòng cung kính, còn các phi tần là chủ một cung
thì không cần, nói vài câu tỏ vẻ quan tâm là được. Trang Phi và Hạ Vân
Tự đều ngang hàng với Thuận Phi, có khi còn được cung nữ mời vào ngồi
chơi, uống trà một lát.
Chuyện này khiến Hạ Vân Tự khá thất vọng. Nàng nghĩ bụng hôm nay rất
có thể hoàng đế sẽ đến đây vì Nghi tiệp dư, chuyện của nàng cũng dễ xử.
Bây giờ tính toán này coi như không. Vì nàng và Trang Phi hiếm khi vào
uống trà những lúc như thế này, nếu hôm nay cố tình ở lại, không khỏi có vẻ khác thường. Vì thế chỉ có thể nói vài câu thể hiện sự quan tâm rồi
ra về như các phi tần khác.
Nếu làm thế thì sẽ không có cơ hội ở lại, vậy dù hoàng đế có đến đây thì cũng khó mà gặp được y.
Haiz, thôi vậy, sau này còn có cơ hội khác.
Hạ Vân Tự vừa thầm thở dài vừa đi về phía Kính Hiền Điện. Đến trước
điện thì gặp Chu Diệu đang nói chuyện với cung nữ ngoài cửa. Tầm cuối
tháng nàng ta sẽ sinh nên lúc này bụng đã khá khệ nệ. Cung nữ kia tươi
cười nói với nàng ta. “Quý cơ nương nương cứ yên tâm mà dưỡng thai,
nương nương của nô tỳ cũng đang mong người sinh cho tam điện hạ một đệ
đệ hoặc muội muội đây.”
Nói xong, nhác thấy có người đến, nhìn kỹ lại thì thấy là Hạ Vân Tự nên vội hành lễ: “Yểu Phi nương nương.”
Chu Diệu cũng quay qua, thoáng ngẩn người rồi khẽ nhún gối. “Tỷ tỷ.”
Hạ Vân Tự mỉm cười, bước tới nói chuyện với cung nữ kia rồi cùng Chu Diệu rời khỏi đó.
Kính Hiền Điện cách cửa Vĩnh Minh Cung một đoạn đường ngắn, có hoa cỏ núi giả ngoằn ngoèo, phải đi một lát mới ra tới. Hai người không khỏi
trò chuyện với nhau. Chu Diệu cười bảo: “Hiếm khi thấy tỷ tỷ ăn diện thế này, suýt nữa muội không nhận ra.”
Hạ Vân Tự mỉm cười đạm mạc, pha chút mất mát của một phi tần thất sủng. “Xấu hơn nhiều phải không?”
“Làm gì có.” Chu Diệu lắc đầu. “Tỷ tỷ ăn mặc thế nào đều đẹp cả, cái
nào cũng có cái hay riêng. Diễm lệ có vẻ đẹp của diễm lệ, thanh nhã có
vẻ đẹp của thanh nhã.”
Hạ Vân Tự nghe xong thì cười phì một tiếng, đang định lên tiếng đáp
lại thì phía trước cũng có một tiếng cười khảy vang lên, có người nói
thay cho nàng: “Nhu quý cơ nương nương thật biết nói chuyện.”
Hai người cùng ngước lên nhìn thì thấy Đường Lan Chi đang đi đến.
Hạ Vân Tự quan sát nàng ta từ trên xuống dưới. Nàng ta cùng tiến cung một lượt với hai người họ, lúc đầu dựa vào thanh thế của Chiêu Phi nên
một dạo từng là người được sủng nhất năm đó.
Sau này Chu Diệu cũng trở nên nổi bật, khí thế của nàng ta không được như trước. Cuối cùng Hạ Vân Tự từng bước tính kế, cũng lọt vào mắt xanh của hoàng đế, Đường Lan Chi càng bị thất sủng.
Chớp mắt đã mấy năm trôi qua, tính ra thì đã hơn hai năm kể từ lần
gần nhất Đường Lan Chi được tấn phong. Lúc đó là trước khi đám người mới Diệp thị vào cung, trong cung theo lệ tấn phong một lượt, nàng ta từ mỹ nhân thăng thành tuyên nghi.
Trải qua những sóng gió này, từ người được sủng ái nhất đến phòng
không chiếc bóng, dung nhan thanh lệ của nàng ta cuối cùng cũng nhuốm vẻ chanh chua của oán phụ, nói chuyện cũng không khỏi cay nghiệt hơn
nhiều.
Nàng ta bước tới hành lễ với hai người rồi tủm tỉm đánh giá Hạ Vân
Tự. “Đúng là chuyện lạ. Ngày xưa hễ trong cung phát quần áo mới thì ai
nấy đều ngóng xem Yểu Phi nương nương ăn mặc thế nào để còn học hỏi.”
Câu này là thật. Từ khi Hạ Vân Tự dần được sủng ái, cách ăn diện
trong cung cũng dần đổi khác. Trước kia nhìn cách ăn mặc ai nấy đều hiền thục đoan trang, bây giờ thì đổi thành phô trương lộng lẫy.
Nhưng Đường Lan Chi nói thế không phải để khen Hạ Vân Tự. Câu tiếp
theo chính là: “Hôm nay sao thế, nương nương mặc bộ này… hình như là đồ
cũ năm ngoái.”
Nói xong thì che miệng cười, trong giọng cười cay nghiệt đó, Hạ Vân
Tự đanh mặt lại. Nhưng nàng bỗng nhác thấy ngay tại chỗ ngoặt có một
bóng người bất chợt dừng chân. Xuyên qua đám hoa cỏ rậm rạp, nàng loáng
thoáng thấy sắc áo đen huyền ánh lên.
Chu Diệu cũng phát hiện ra, đang định thần lại và định lên tiếng.
Hạ Vân Tự lặng lẽ nắm tay nàng ta, ra hiệu cho nàng ta im lặng.
Đúng là người tính không bằng trời tính.
Nàng vốn đã có tính toán trước, nhưng đến nơi nghe Thuận Phi không khỏe thì cảm thấy khá hụt hẫng.
Đã chuẩn bị ra về thì ông trời lại thương, không để nàng hụt hẫng, còn đẩy Đường thị tới.
Hay lắm, cho hoàng đế một cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân.
Hạ Vân Tự lãnh đạm nhìn Đường Lan Chi. “Tuyên nghi tinh mắt nhỉ.” Nói xong thì cất bước, định bỏ đi.
Đường Lan Chi lập tức nói với theo. “Vậy thần thiếp cũng muốn khuyên
nương nương một câu, đã có quần áo mới… dù không bằng năm ngoái thì cũng đừng kén cá chọn canh, mau tranh thủ mặc đi, nói không chừng một ngày
nào đó ngay cả quần áo mới cũng không có mà mặc.”
Hạ Vân Tự chỉ hờ hững đáp: “Tuyên nghi lo xa quá rồi. Bản cung là
phi, lại có hai vị hoàng tử, làm sao ngay cả quần áo mới cũng không có
mà mặc.”
Đường Lan Chi cười sặc sụa trước những lời của nàng. Đến khi nàng ta
lên tiếng thì mỗi câu mỗi chữ đều trở nên cay độc: “Hoàng tử? Nương
nương còn dám nhắc đến hoàng tử. Thần thiếp chưa bao giờ nghe nói có
người làm mẹ nào độc ác như nương nương đấy. Nói không chừng ngày nào đó hai vị hoàng tử sẽ được giao cho người khác nuôi, nương nương cho rằng
mình có thể ỷ lại vào họ bao lâu nữa?”
Còn chưa nói xong, một tiếng “bốp” chát chúa đã vang lên.
Chu Diệu cả kinh, Đường Lan Chi ngạc nhiên ôm mặt, xung quanh trở nên im ắng như tờ.
Nàng ta định thần nhìn lại Hạ Vân Tự, chỉ thấy mặt nàng đầy vẻ phẫn
nộ, ngực cũng không ngừng phập phồng. Hai người cùng nhau tiến cung,
trải qua bao năm nay, nàng ta chưa từng thấy Hạ Vân Tự như vậy.
“Cô biết gì chứ!” Hạ Vân Tự phẫn nộ hét lên. “Chuyện của bản cung, cô biết gì chứ! Hoàng thượng vẫn chưa trị tội bản cung cơ mà…” Nói đến
đây, giọng nàng bỗng nhiên yếu dần, nỗi uất ức bỗng dâng trào làm giọng
cũng nghẹn ngào. “Đó là máu thịt ta mang thai chín tháng sinh ra, sao ta lại muốn để nó rơi vào nguy hiểm… Các ngươi ai nấy đều nói ta độc ác,
ai nấy đều nhục mạ ta như vậy…”
Nói đến đây, nỗi nghẹn ngào dâng trào quá mức, đến nỗi nàng không nói được nữa mà nước mắt chảy thành hàng.
Đột nhiên mất kiểm soát như thế, chỉ có hai khả năng: hoặc là người
này bất ngờ nổi cơn điên, hoặc là cảm xúc bị dồn nén quá lâu giờ bộc
phát.
Đường Lan Chi bị nàng làm giật mình, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào, trân trối đứng đó.
Hạ Vân Tự cắn chặt môi, vội vàng dùng khăn lau nước mắt, tự nàng cũng ý thức được mình thất thố nên đẩy Đường Lan Chi ra, bỏ chạy.
“Tỷ tỷ!” Chu Diệu gọi nàng, nàng cũng không dừng lại. Khi chạy đến chỗ ngoặt trước mặt, lần này nàng bất tình thình dừng lại.
Nàng ngơ ngác nhìn y, y cũng đang nhìn nàng, thần sắc khá luống cuống. “A Tự…”
Ngay sau đó, lửa giận của nàng bốc lên, nàng lập tức đẩy y ra. “Hoàng thượng phế thần thiếp đi, dù gì trong mắt hoàng thượng thiếp cũng không phải người tốt lành gì!”
Sau đó lại bỏ chạy. Hạ Huyền Thời ngây ra giây lát rồi lập tức đuổi theo. “A Tự!”
Chắc chắn nàng nghe thấy y gọi nhưng lại không chịu dừng lại mà còn chạy nhanh hơn.
Y thất thần nhìn theo, thấy nàng xách váy chạy, đầu cũng không quay
lại, tay phải không ngừng đưa lên lau nước mắt thì cảm thấy lòng đau
nhói.
Cung nhân phía sau nàng cũng đuổi theo nhưng không dám ngăn lại, chỉ có thể không ngừng gọi.
Cuối cùng, vẫn là y nhanh chân đuổi được nàng.
“A Tự!” Y nắm chặt cổ tay nàng, buộc nàng dừng lại nhưng rồi không biết phải nói gì.
Nàng hai mắt đẫm lệ nhưng không che được vẻ phẫn uất. “Hoàng thượng
đuổi theo thần thiếp làm gì, cứ hạ chỉ phế thần thiếp đi là được!” Nói
xong lại rơi lệ nhưng không chịu yếu thế, quật cường vừa khóc vừa kể:
“Một kẻ ác độc ngay cả con ruột của mình cũng tính kế sao xứng làm phi,
hoàng thượng phế thần thiếp đi, cho thần thiếp một sự giải thoát.”
Vừa nói xong, nàng đã bị y ôm chặt trong lòng.
Lời của nàng lập tức bị cắt đứt, không nói thêm được tiếng nào.
Y hôn lên trán nàng, nhẹ nhàng an ủi: “Được rồi, đừng la hét nữa. Để
cung nhân đi ngang qua nghe được thì ra thể thống gì, lẽ nào bảo trẫm
phế nàng thật sao?”
Nàng không la hét nữa nhưng những lời thì thầm trong tiếng khóc kia
càng có vẻ ấm ức. “Phế thần thiếp đi…” Nàng vùi vào lòng y lau nước mắt. “Trở thành người như thế trong mắt hoàng thượng, thần thiếp sống còn có ý nghĩa gì…”
Hoàng đế chỉ hôn nàng, không nói gì.
Những ngày qua, y cũng rất nhớ nàng.
Từ sau khi nàng rời khỏi Tử Thần Điện, y bèn bắt đầu cảm thấy có lẽ
chuyện không phải như mình nghĩ. Nhưng y vốn đang tức giận, nàng lại đi
dứt khoát như thế khiến y lại càng tức giận hơn.
Những ngày sau đó, y muốn bỏ mặc nàng một chút.
Y cảm thấy chuyện thế nào thì nàng cũng đã nhận rồi, dù có không như y nghĩ thì việc nàng mang con ra tính kế là thật, đương nhiên nàng phải
cho y một lời giải thích.
Nàng không đến, y cảm thấy không vui, cảm thấy nàng quá cứng đầu, mài giũa một chút cũng tốt.
Y không ngờ nàng phải chịu nhiều uất ức hơn mình nghĩ.
Sự quật cường kia khiến nàng cố nén tất cả cảm xúc của mình, y không chịu đi gặp nàng, nàng liền biến mình thành như vậy.
Hạ Huyền Thời bỗng chốc có một ý nghĩ kỳ lạ: Lẽ ra mình nên xuống nước sớm hơn.
Rất hiếm khi y có ý nghĩ như vậy, càng chưa từng có ý nghĩa này với các phi tần.
Y là hoàng đế, làm gì có chuyện nhượng bộ trước họ?
Nhưng nhìn người trong lòng mình khóc không thành tiếng, tim y bỗng mềm ra, như tan chảy.
“Được rồi được rồi… đừng khóc nữa.” Giọng của y cũng trở nên dịu dàng mềm mỏng hơn. “Cùng trẫm về Tử Thần Điện nào.”
Nàng bướng bỉnh giãy giụa: “Không đi!”
“Lúc này Ninh Nguyên còn chưa đi học.” Y lập tức tìm lý do thuyết phục nàng: “Đừng để nó nhìn thấy nàng như vậy.”
Cuối cùng nàng không lên tiếng, cắn môi, miễn cưỡng chấp nhận.
———
Cung đấu bình thường: Bị người khác tát một cái, bị hoàng đế nhìn, thấy khiến hoàng đế đau lòng.
Cung đấu của A Tự: Tát người khác một cái, bị hoàng đế nhìn thấy, cũng khiến hoàng đế đau lòng.