Chuyện thứ hai mà Hứa chiêu nghi nói là việc nàng muốn làm cho hoàng
đế động lòng rồi mới hiến thân, cách làm này không tồi, tuy nhiên cũng
có những mạo hiểm nhất định.
“Chuyện nam nữ bất quá cũng chỉ thế thôi.” Hứa chiêu nghi khẽ thở dài một hơi. “Nữ nhân trong cung rất nhiều, đêm nay tiểu thư cũng thấy đó,
tuy hoàng thượng thắc mắc chuyện người không đến Tử Thần Điện nữa nhưng
cũng chỉ là thắc mắc mà thôi. Ta chỉ lo tiểu thư chưa kịp làm ngài ấy
động lòng thì đã bị quên phắt đi.”
Hạ Vân Tự không khỏi cau mày. “Điều này ta cũng đã nghĩ tới, tiếc
rằng không thể toàn vẹn đôi đường được. Cứ để hoàng thượng lật thẻ bài
thì có khác gì những người kia, muốn làm cho ngài nảy sinh thêm tình cảm thì càng khó.”
“Cũng phải.” Hứa chiêu nghi ngẫm nghĩ rồi gật đầu, nói: “Ta chỉ nhắc
nhở mà thôi chứ cũng không có cách gì hay hơn. Tự tiểu thư phải chú ý
cân nhắc, đừng “lạt mềm buộc chặt” rồi lại lỏng lẻo quá.”
Cuộc trò chuyện này khiến Hạ Vân Tự không được yên lòng, trở về Triêu Lộ Hiên vẫn đắn đo suy nghĩ, trằn trọc mãi đến hơn nửa đêm mới dần
thiếp đi. Dù vậy nàng vẫn chưa nghĩ ra cách gì hay hơn.
Sáng hôm sau, Hạ Vân Tự bàn với Oanh Thời chuyện thứ nhất mà Hứa
chiêu nghi đã nói. Nàng căn dặn: “Mấy ngày tới em hãy quan sát những tên hoạn quan làm việc nặng thật kỹ, chọn ra một người lanh lợi và trung
tâm để làm việc.”
Oanh Thời nhận lệnh, có điều vẫn nghi hoặc. “Nương tử muốn dùng hoạn
quan sao không bảo Nội Quan Giám điều mấy tên nhanh nhẹn, có kinh nghiệm hầu hạ qua đây, những kẻ làm việc nặng ngoài kia e là không được việc.”
Hạ Vân Tự lắc đầu. Hứa chiêu nghi nói hoạn quan có quy tắc và quan hệ của mình, đây là một con dao hai lưỡi. Lúc đầu nàng muốn dùng người
trong cung đại khái cũng vì nguyên nhân này: sợ trước đó họ có những
quan hệ phức tạp khó biết.
Việc nàng tiến cung đã gây sự chú ý, nếu bên cạnh còn có tai mắt của
người khác thì e là sẽ có họa về sau. Cho nên cân nhắc lại thì những
hoạn quan cấp thấp làm việc nặng nhọc càng khiến người ta yên tâm hơn.
Những người này nhiều khi cả đời cũng không có cơ hội đứng trước mặt chủ tử, bất luận là Chiêu Phi hay những người nào có khúc mắc với nàng đều
sẽ không hơi đâu mà sắp xếp những hoạn quan cấp thấp đến nghe ngóng.
Hạ Vân Tự phân tích cho Oanh Thời nghe đạo lý này, nàng ta mỉm cười
thông suốt, lại nhún gối, nói: “Vẫn là nương tử suy nghĩ chu toàn, vậy
nô tỳ sẽ để ý một chút, chọn được kẻ thích hợp thì dẫn vào gặp người.”
Khoảng hơn một tháng sau đó, mấy cung tần mới nhanh chóng có sự phân
biệt. Trước đó hoàng đế nể mặt Chiêu Phi nên cho triệu mỗi người một vài lần. Bây giờ đã sủng hạnh hết thì hậu cung nhanh chóng khôi phục tình
trạng Chiêu Phi được sủng không ai bằng, số lần thị tẩm chiếm hẳn một
nửa. Ngoài nàng ta thì chỉ có Đường Lan Chi và Chu Diệu là được triệu,
nhất thời bất luận là người cũ hay người mới đều không ai được lật thẻ
bài.
Hạ Vân Tự lẳng lặng quan sát hết thảy, vẫn làm theo dự tính của mình.
Hồ thị bị cấm túc, nàng liền tới lui Tử Thần Điện như trước để hoàng
đế khỏi cảm thấy mình nhỏ nhen. Nhưng lần thứ hai đến đó, nàng liền
theo kế hoạch ban đầu, kể với y rằng bình thường mình rất nhàm chán, thư phòng trong Triêu Lộ Hiên không nhiều sách như thư phòng ở nhà, từ lúc
vào cung đến giờ đã đọc hết rồi.
Nàng cố tình chọn lúc Hạ Huyền Thời cũng đang đọc sách giải trí để
nói chuyện này. Sách này không làm người ta đau đầu như chính sự nên vừa nói xong, y đã ngước mắt lên, mỉm cười. Nụ cười này vô cùng trong trẻo
làm nàng bất chợt sửng sốt.
Y nhìn nàng, nói: “Thích đọc sách à. Rất giống tỷ tỷ của muội.”
Hạ Vân Tự liền đỏ mặt, sau đó thì thào: “Lúc nhỏ muội không thích đọc sách, lần nào vào cung cũng bị tỷ tỷ mắng. Mấy năm gần đây mới thấy nó
thú vị, bấy giờ không thể rời tay được.”
Hạ Huyền Thời khẽ cười. “Nếu sách của thư phòng của muội không đủ thì đến ngự thư phòng mà đọc. Ở đó rất nhiều sách, trước đây tỷ tỷ của muội cũng thích đến đó.”
“Thật sao?” Hạ Vân Tự tỏ vẻ mừng rỡ, mắt sáng ngời, tươi cười nhún người. “Đa tạ tỷ phu.”
Từ ngày đó, nàng không đến Tử Thần Điện thường xuyên nữa mà chuyển
sang ngự thư phòng. Bởi vì nàng biết rất rõ ngự thư phòng không chỉ là
nơi tỷ tỷ thích mà bản thân y cũng thường đích thân đến để tìm sách. Nếu nàng thường xuyên đến đây thì sớm muộn gì cũng gặp được y.
Gặp ở một nơi khác sẽ mới mẻ hơn Tử Thần Điện nhiều. Nàng còn có
những tính toán khác để dẫn dụ y, khiến y từng bước sa vào cái bẫy của
nàng. Có điều mưu kế này không thể vội vàng được, may mà ngự thư phòng
là một nơi rất tốt, nói là “phòng” nhưng thật ra lại là một khu nhà có
ba lớp, toàn bộ là sách, phía sau còn có một mảng rừng trúc cảnh sắc
tuyệt đẹp, cả ngày ở trong này đọc sách cũng rất thích.
Ở ngự thư phòng đợi năm sáu ngày, phía Oanh Thời lại có tiến triển
trước. Sáng hôm đó, Oanh Ca và Yến Vũ đang hầu hạ nàng chải tóc trang
điểm thì Oanh Thời vén rèm đi vào, bẩm báo: “Nương tử, nô tỳ thấy Tiểu
Lộc Tử có khả năng, cũng đã điều tra kỹ gốc gác của hắn, rất trong
sạch.”
Hạ Vân Tự không nói gì, Oanh Thời dừng lại một chút rồi hiểu ý nói
tiếp: “Dạo này nô tỳ để ý thấy hắn làm việc nhanh nhẹn mà cẩn thận. Nghe nói gia cảnh của hắn không tốt, tháng trước mượn tiền Tố Sa để trợ giúp gia đình, nhận bổng lộc xong là trả ngay không trễ một khắc, coi như là giữ chữ tín. Hơn nữa… tô tỳ tự tiện, dùng Tĩnh Song để thử hắn.”
Bàn tay đang nhặt lấy chiếc khuyên tai bằng ngọc trai của Hạ Vân Tự thoáng khựng lại, nàng liếc Oanh Thời một cái.
Tĩnh Song là tiểu nha đầu nàng cứu từ Thượng Phục Cục hôm đại tuyển.
Đó là một việc thiện, nhưng không chỉ là một việc thiện. Nàng có mưu
tính rất lớn phải dựa vào Tĩnh Song, có điều dạo này bận trau dồi tình
cảm với hoàng đế nên không rảnh để đi gặp con bé.
Nghe Oanh Thời nói thế, ánh mắt Hạ Vân Tự trở nên nghiêm khắc đôi chút. “Thử thế nào, em nói ta nghe.”
Oanh Thời quỳ xuống, cung kính bẩm báo: “Từ hôm đó đến nay đều nghe
theo căn dặn của nương tử, sai người dạy Tĩnh Song đọc sách viết chữ, ăn mặc đều phân từ chỗ nương tử qua, cũng không bắt nó làm việc. Nô tỳ
nghĩ như thế người phía dưới khó tránh khỏi nhiều chuyện bàn tán một
phen, thế là hôm đó tìm lỗi sai bắt nó ra ngoài quỳ hai khắc.”
“Bọn hạ nhân trước nay quen bợ đỡ người trên, ức hiếp người dưới,
thấy con bé bị phạt nên lúc đó có không ít người nói móc mỏ một phen.”
Oanh Thời tiếp tục nói: “Tiểu Lộc Tử kia thì khá lương thiện, đi tìm
thuốc cho Tĩnh Song, thấy con bé còn nhỏ nên còn dùng điểm tâm dỗ dành
nó một lúc lâu. Nô tỳ âm thầm theo dõi, hắn tuyệt đối không biết nô tỳ
có tính toán khác.”
Bất luận là điểm tâm hay thuốc trị ngoại thương đều là thứ cung nhân
cấp thấp không dễ gì có được, thế chứng tỏ đây là một người lương thiện.
Giữ chứ tín lại có lương tâm, hạng người này tuy chưa nói trước có
thành đại sự hay không nhưng ít nhất trong thời gian ngắn có thể không
lo hắn làm ra chuyện ăn cây táo rào cây sung, những chuyện khác từ từ
chỉ dạy, cẩn thận quan sát là được.
Hạ Vân Tự liền bảo: “Sau này không được động tới Tĩnh Song nữa.”
Oanh Thời dập đầu. “Nô tỳ hiểu.”
“Đứng dậy đi.” Nàng đưa tay đỡ oanh thời một chút. “Gọi Tiểu Lộc Tử vào đây.”
Lúc này đang là thời gian các cung nhân cấp thấp quét dọn sân vườn,
Tiểu Lộc Tử đang ở ngoài đó. Oanh Thời đẩy cửa ra gọi một tiếng hắn
liền có mặt.
Vào trong phòng, Tiểu Lộc Tử quỳ xuống dập đầu lạy, vì không biết tại sao đột nhiên bị triệu kiến nên có hơi căng thẳng.
Hạ Vân Tự quay qua nhìn hắn, mỉm cười. “Trông rất gọn gàng sạch sẽ, có điều hơi gầy chút.”
Tiểu Lộc Tử không dám ngẩng đầu lên, trán toát cả mồ hôi lạnh.
Hạ Vân Tự bỗng nổi hứng trêu hắn, nhẹ nhàng nói: “Nghe nói gia cảnh
ngươi không tốt, ta cho ngươi một công việc mỗi tháng có thể lãnh năm
lượng bạc, ngươi có làm không?”
Mỗi tháng năm lượng chính là bổng lộc của hoạn quan chưởn sự bên cạnh tài nhân, tuy bảy tám phần trong đó đều phải chi vào những việc đút lót linh tinh nhưng vẫn cao hơn cung nhân cấp thấp nhiều.
Tiểu Lộc Tử ngơ ngác, một lúc sau mới do dự ngẩng đầu lên hỏi: “Không biết là… công việc gì ạ?”
Nhìn sắc mặt của hắn, chắc đang cảm thấy Hạ Vân Tự giao cho mình làm một việc gì đó nguy hiểm đến tính mạng.
Hạ Vân Tự cười phì một tiếng, đưa mắt ra hiệu cho Yến Thời đỡ hắn dậy rồi căn dặn Oanh Thời. “Đi Nội Quan Giám báo một tiếng, lãnh quan phục, giày mão của hoạn quan chưởng sự về đây. Sau đó gọi mọi người từ trên
xuống dưới lại thông báo Triêu Lộ Hiên của chúng ta từ giờ sẽ có hoạn
quan chưởng sự.”
Tiểu Lộc Tử càng thêm kinh sợ, lập tức quỳ phịch xuống lần nữa.”Tài…
tài nhân nương tử…” Cố nuốt nước bọt, hắn nói tiếp: “Bẩm nương tử, nô
tài chưa từng hậu hạ trước mặt chủ nhân, chỉ lo không đảm nhận nổi chức
vụ quan trọng thế này. Chi bằng nương tử nói với Nội Quan Giám…”
“Không sao, ngươi cứ từ từ học.” Hạ Vân Tự thản nhiên ngắt lời hắn. “Tạm thời ta sẽ không trách những lỗi sai nho nhỏ.”
Tiểu Lộc Tử do dự một lát, cuối cùng bạo gan nhận lời. Hắn khấu đầu tạ ân, chuyện này xem như được quyết định.
……
Ánh mắt Oanh Thời không tồi, Tiểu Lộc Tử tiến bộ rất nhanh. Lúc đầu
những chuyện hầu hạ hoàn toàn không biết làm thế nào, vậy mà chỉ năm sáu ngày sau đã ra dáng đâu vào đấy.
Từ khi Tiểu Lộc Tử ra dáng hoạn quan chưởng sự, Hạ Vân Tự ra ngoài là sẽ mang hắn theo. Một ngày cuối thu đầu đông, nàng đang tìm sách giữa
hai giá sách trong ngự thư phòng thì Tiểu Lộc Tử vội vàng đi tới. Hắn
vốn về lấy áo khoác cho Hạ Vân Tự, bây giờ trên tay lại không có áo nên
nàng nhìn hắn, hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Tiểu Lộc Tử đáp: “Nô tài vừa ra ngoài không xa thì nhác thấy cung
nhân bên người hoàng thượng đang dẹp đường, có lẽ hoàng thượng đang đi
về hướng này.”
Hắn không cố ý bẩm báo cũng không sao, nhưng đã biết thì cũng giúp
nàng chuẩn bị trước một bước. Nàng không khỏi mỉm cười, gấp quyển sách
lại, khen ngợi: “Cũng lanh lợi đấy.” Hạ Vân Tự ra hiệu cho Oanh Thời lấy bạc thưởng cho hắn rồi bước ra khỏi căn phòng đầy sách, đi nhanh về
phía rừng trúc phía sau.
Khi Giai Huệ hoàng hậu còn sống, nàng đã từng đến rừng trúc này.
Trong đó có một gian nhà bằng trúc dựng riêng cho hoàng hậu. Giai Huệ
hoàng hậu gảy tỳ bà rất hay, thường bầu bạn với hoàng đế trong này. Nàng gảy một khúc nhạc êm dịu, y ở bên cạnh đọc sách hoặc chỉ im lặng ngắm
nhìn nàng.
Hạ Vân Tự – khi đó mới lơ mơ hiểu chuyện nam nữ – ở bên cạnh nhìn
lòng thầm nghĩ trai tài gái sắc mà sách vở nói đến chắc là như thế.
Sau này hoàng hậu quy tiên, hoàng đế hạ lệnh tất cả mọi thứ trong
cung Tiêu Phòng đều giữ lại như khi nàng còn sống, Hạ Vân Tự nghĩ cây
đàn tỳ bà ở đây chắc vẫn nguyên chỗ cũ.
Ngày đầu tiên hoàng đế cho phép đến ngự thư phòng nàng liền xem thử,
quả nhiên là còn đó, ngày nào cũng có người lau dọn, cũng thường có
người chỉnh dây đàn, rất hợp ý nàng.
Vào gian nhà trúc, Hạ Vân Tự ôm tỳ bà ngồi bên bàn, đưa lưng về phía cửa, mười ngón tay ngọc dạo trên dây đàn.
Có điều, khúc nhạc mà nàng gảy hoàn toàn không êm ái nhẹ nhàng như tỷ tỷ đàn cho y nghe, mà là khúc “Thập diện mai phục”.