Tranh Sủng Đoạt Giang Sơn

Chương 2: Yết kiến

Ngày tần phi mới nhập cung, cả hoàng cung đều trở nên tưng bừng náo nhiệt.

Hạ Vân Tự tiến cung vào khoảng giờ Tỵ.

Người của Thượng Nghi Cục dẫn các chủ tử mới đến chỗ ở của họ, người được Thượng Cung Cục điều đến hầu hạ cũng lần lượt ra mắt. Ngoài ra còn có người của các cung đến đưa đồ ban thưởng tới lui không dứt, nơi ở của những người mới đều đông nườm nượp.

Hạ Vân Tự là người có địa vị cao nhất trong những cung tần mới vào, ấy vậy mà Nhu Lan Quán – nơi lẽ ra phải náo nhiệt nhất – lại trật tự, im ắng. Lý do là chỗ của nàng không có người mới đến ra mắt, hầu hạ.

Thông thường những tần phi nhập cung thông qua tuyển tú sẽ không được mang thị tỳ của mình theo. Nhưng nhờ chỉ dụ của thái hậu mà tám tỳ nữ thường theo hầu Hạ Vân Tự đều được vào cung, như thế những người hầu hạ bên cạnh nàng xem như đã đủ, thậm chí còn hơi vượt quy chế, thành ra lúc điều phối cung nhân làm việc nặng nhọc, Nội Quan Giám đành phải giảm lại sao cho số lượng người hầu của nàng phù hợp với địa vị tài nhân.

Bên cạnh đều là người của Hạ Vân Tự, ai nấy rất rõ tính cách của nàng. Trên đường vào cung, Oanh Thời tỉ mỉ bẩm báo: “Nô tỳ dẫn Yến Thời, Yến Vũ đi chiêu đãi các cung nhân đến đưa đồ ban thưởng, Oanh Ca dẫn Tố Thần, Tố Thu đến sáu cục xử lý những chuyện linh tinh. Còn Ngọc Bàn và Ngọc Sa ở lại đợi lệnh. Ngọc Sa lanh lợi lại khéo miệng, để nó ở ngoài giao thiệp. Ngọc Bàn hầu hạ bên cạnh người.”

Hạ Vân Tự gật đầu. “Tiền thưởng đã chuẩn bị xong chưa?”

Oanh Thời đáp: “Bẩm, xong rồi. Trong mỗi cái túi có năm lượng bạc, chuẩn bị hết thảy năm mươi cái, hẳn là dư dả.”

Hạ Vân Tự thoáng cân nhắc rồi phân phó: “Những cung nhân đưa đồ ban thưởng cho năm lượng, người của sáu cục thì thêm một lượng.”

Oanh Thời ngẩn ra, hỏi: “Nếu nương tử muốn tạo quan hệ tốt, chi bằng để tiền này cho các cung nhân đến đưa đồ ban thưởng. Đó đều là những người có tiếng nói trước mặt các vị nương nương.”

Hạ Vân Tự chậm rãi lắc đầu. “Chính vì đó đều là những người có tiếng nói với các vị nương nương nên họ sẽ rất trung thành, chút tiền này mà muốn tạo “quan hệ tốt” là không thể, cũng đừng mong bọn họ làm việc cho chúng ta. Ngược lại người của sáu cục bình thường không được ban thưởng nhiều như vậy nhưng họ lại lo liệu rất nhiều chuyện trong cung, sau này chuyện lớn chuyện nhỏ khó tránh khỏi có lúc phải nhờ đến họ. Bây giờ cho nhiều một chút, đến khi có chuyện cũng dễ mở miệng.”

……

Sáng hôm sau, các cung tần mới chính thức ra mắt. Hạ Vân Tự sớm đã chuẩn bị xong, đi đến Cẩm Hoa Cung.

Theo quy chế, lễ ra mắt này là phải dập đầu hành đại lễ với hoàng hậu. Nếu hoàng hậu đã khuất thì làm lễ ra mắt với các phi. Nếu chưa lập hoàng hậu thì sẽ khấu đầu làm lễ với Quý Phi.

Hiện nay hoàng hậu đã quy tiên, Quý Phi chừng nửa năm trước đã bạo bệnh qua đời, quyền hành trong cung rơi vào tay Chiêu Phi nên lễ ra mắt sẽ được cử hành tại Kiểu Nguyệt Điện trong Cẩm Hoa Cung của nàng ta.

Hạ Vân Tự đi đến Cẩm Hoa Cung, điều chỉnh lại cảm xúc của mình, thấy các phi tần đã đến từ sớm. Người cũ thì vào trong điện trước uống trà nghỉ ngơi, bảy cung tần mới sắc phong đứng bên ngoài, lẳng lặng đợi triệu kiến.

Giờ Mẹo hai khắc, cũng chính là giờ các quan thượng triều, một đại cung nữ trong Kiểu Nguyệt Điện vén rèm bước ra, cung kính nhún người, nói: “Bái kiến các vị nương tử.”

Bảy người lần lượt đáp lễ, cung nữ kia mỉm cười, bảo: “Mời các nương tử theo nô tỳ vào trong.”

Hạ Vân Tự và sáu người còn lại im lặng theo đại cung nữ kia vào trong điện rồi đứng thành hai hàng như đã được dạy trước đó. Vì lẻ ra một người nên Hạ Vân Tự có địa vị cao nhất đứng một mình ngay chính giữa hai hàng.

Bảy người cụp mắt, đồng loạt khấu đầu. “Chiêu Phi nương nương vạn phúc kim an.”

Chỉ một câu ngắn ngủi nhưng lại rất êm tai, như là tiếng oanh yến đồng thanh hót.

Yên lặng một lát, giọng nói mang theo chút biếng nhác của Chiêu Phi vang lên: “Được.”

“Được” có nghĩa là miễn lễ, nhưng đây là cách nói lạnh nhạt, ngắn gọn nhất.

Bảy người im lặng đứng thẳng dậy, Hạ Vân Tự đứng trước nhất bất chợt phát giác ánh mắt trong trẻo mà lãnh đạm của Chiêu Phi.

Không cần phải sợ. Nàng bình tĩnh ngước mắt lên, nhìn vào mắt Chiêu Phi rồi lại cúi đầu, duy trì vẻ cung kính đối với bề trên một cách đúng mực.

Chỉ một cái liếc mắt, Hạ Vân Tự bỗng cảm thấy ngạc nhiên.

Giai Huệ hoàng hậu đã khuất là tỷ tỷ của nàng, đương nhiên nàng rất quen thuộc. Quý Phi bạo bệnh mất nửa năm trước nàng cũng từng có cơ hội diện kiến mấy lần còn những phi tần khác trong chốn thâm cung này nàng chưa từng gặp.

Bây giờ thấy Chiêu Phi ăn vận phục sức như vậy, trong đầu nàng lại có muôn vàn suy nghĩ.

Mà vị phi tần nắm quyền hành trong tay này cũng đang đánh giá nàng.

Tuy lúc Chiêu Phi vào cung, Giai Huệ hoàng hậu còn trên đời, Hạ Vân Tự cũng thường vào cung thăm viếng nhưng lần nào nàng cũng đi thẳng đến cung Tiêu Phòng của hoàng hậu, không hề đến những chỗ khác cho nên đây là lần đầu tiên Chiêu Phi nhìn thấy nàng, nhìn thấy Hạ tứ tiểu thư trong cung không ai không biết.

Hạ Vân Tự hoàn toàn khác với trong tưởng tượng của nàng ta.

Nàng cứ tưởng đã là tỷ muội ruột thịt thì hẳn là khá giống nhau, không ngờ Hạ Vân Tự lại xinh đẹp kiều diễm như thế.

“Hạ tài nhân quả là xuất chúng hơn người.” Chiêu Phi cười biếng nhác. “Thảo nào mà thái hậu lại trực tiếp giữ tài nhân, phẩm cấp cũng cao hơn Đường bảo lâm mà bản cung tuyển chọn.”

Trong giọng nói hiền hòa mang theo gai nhọn, ẩn ý là nàng ta vốn định phong Đường Lan Chi làm tài nhân, nhưng vì thái hậu cố tình phong Hạ Vân Tự là tài nhân nên đành phải hạ phẩm cấp của Đường Lan Chi.

Hạ Vân Tự bình tĩnh đứng đó, không để ý đến ánh mắt căm phẫn bất ngờ lóe lên từ phía sau. Nàng mỉm cười, đáp: “Chiêu Phi nương nương quá khen rồi.”

“Ngồi xuống đi.” Chiêu Phi nhẹ nhàng nói.

Bảy người lại nhún gối hành lễ rồi lần lượt ngồi xuống. Vị trí ngồi trong cung phần lớn là theo phẩm cấp từ cao đến thấp, vì thế những người mới vào cung đều ngồi phía sau.

Tuy đều ngồi phía sau nhưng cũng không ngăn được giữa bảy người họ chia ra thân thiết hay xa cách.

Rõ ràng Chiêu Phi rất ưu ái Đường Lan Chi, nói cười với nàng ta, còn thưởng một bộ trang sức trước mặt mọi người. Hành động này đương nhiên không phải vì lôi kéo đồng minh mà chỉ để tuyên cáo với mọi người sau này nếu là người dưới trướng nàng ta thì sẽ không bị khi dễ.

Đường Lan Chi cũng rất đáng để Chiêu Phi ưu ái. Nàng ta mười bảy tuổi như Hạ Vân Tự, là con gái một vị quan trong Hàn Lâm Viện, tuy là thứ nữ nhưng từng đọc nhiều thi thư, ngoại hình trông dịu dàng thanh tú, nhìn khiến người ta có cảm tình, được sủng là chuyện không khó.

Nói ra cũng thật trùng hợp, vừa hay hôm đại tuyển nàng ta cũng có chút xích mích với Hạ Vân Tự, bây giờ lại đầu quân dưới trướng Chiêu Phi làm nàng cảm thấy là địch hay bạn đều có duyên số cả.

Niềm vui của người này là nỗi buồn của người kia. Lần tuyển tú này còn có Khương thị xuất thân cũng tốt nhưng chỉ được phong chính bát phẩm thục nữ. Trong lúc chuyện trò, nàng ta vẫn có ý nịnh bợ Chiêu Phi rất rõ ràng nhưng Chiêu Phi lại khá lãnh đạm, có lẽ vì dung mạo nàng ta chỉ thường thường.

Chừng một khắc sau, mọi người từ Cẩm Hoa Cung cáo lui, chỉ có Đường bảo lâm là được Chiêu Phi giữ lại trò chuyện.

Thấy thế, ai nấy đều biết Đường Lan Chi hẳn sẽ là người đầu tiên được đưa đi thị tẩm.

Đương kim thanh thượng không quá để tâm đến chuyện hậu cung, phi tần mới nhập cung đều giao cho Chiêu Phi lo liệu, thậm chí ngày đại tuyển ngài còn không đến nhìn mặt tú nữ một cái nên lần đầu thị tẩm chắc cũng do Chiêu Phi an bài.

Người có phẩm cấp thấp hơn mình được thị tẩm trước nhưng Hạ Vân Tự vẫn không sốt ruột, chỉ bình thản về Nhu Lan Quán. Vừa nghỉ ngơi được nửa khắc, Tố Thu đứng hầu bên ngoài liền vào bẩm báo: “Nương tử, Chu huy nga của Uyển Hà Hiên đến vấn an ạ.”

Hạ Vân Tự hỏi: “Chu Diệu?”

Tố Thu đáp phải, nàng liền gật đầu. “Mời nàng ấy vào đi.”

Chu Diệu cũng là cung tần mới nhập tuyển đợt này, nhỏ hơn Hạ Vân Tự một tuổi, năm nay mười sáu, được phong chính thất phẩm huy nga, xếp thứ ba trong các cung tần.

Trước mắt Thục Phương Cung chỉ có hai người họ, Hạ Vân Tự cao hơn nàng ta một cấp nên nàng ta phải đến vấn an.

Chu Diệu nhanh chóng vén rèm đi vào, nhún người chào Hạ Vân Tự. “Tài nhân vạn an.”

“Miễn lễ, mau ngồi đi.” Hạ Vân Tự ôn hòa chào hỏi. Đầu bên kia tràng kỷ không ai ngồi nên nàng bèn ngồi xuống đó.

Oanh Thời dâng trà lên, Chu Diệu nhấp một ngụm rồi gật đầu mỉm cười. “Thần thiếp cứ ngỡ mình lẻ loi cô độc bị Chiêu Phi nương nương phân đến đây, không ngờ tài nhân cũng ở đây.”

Hạ Vân Tự tinh ý bắt được từ “bị” nên nhìn nàng ta. “Huy nga cũng biết chuyện Thục Phương Cung?”

“Trong cung làm gì có ai không biết chứ?” Chu Diệu cười xùy.

Hạ Vân Tự mỉm cười, bảo: “Biết thì cũng phải xem như không biết.”

Những lời còn lại, nàng giấu trong lòng. Nàng và Chu Diệu mới gặp lần đầu, không biết gốc gác của đối phương, không lý nào lại nói quá nhiều.

Chu Diệu nhìn nàng, bảo: “Tài nhân tỷ tỷ, huynh trưởng của thần thiếp là môn sinh của Hạ đại nhân.”

Điều này khiến Hạ Vân Tự hơi ngạc nhiên.

Phụ thân nàng thường ngày rất nghiêm khắc, ít khi thu nhận môn sinh, người được giữ lại lâu dài càng hiếm. Kẻ phẩm hạnh không tốt hay đầu óc không lanh lẹ tuyệt đối không ở được lâu. Học trò của ông mười ba mười bốn tuổi nhập môn, có thể theo đến mười bảy mười tám tuổi chỉ lác đác vài người.

Chu Diệu đã mười sáu tuổi, vậy huynh trưởng của nàng ta…

Ánh mắt Hạ Vân Tự sững lại. “Huynh trưởng của muội là Chu Khải?”

“Đúng vậy.” Chu Diệu mỉm cười. “Lúc sắc phong nghe nói khuê nữ của Hạ gia cũng tiến cung, huynh trưởng đã căn dặn thần thiếp nhất định phải đến bái kiến, ai ngờ vừa hay lại ở chung một cung, đúng là có duyên.”

Hạ Vân Tự gật đầu, đáp: “Quả là có duyên thật.”

Thục Phương Cung rất gần Tử Thần Điện, nếu chỉ nhìn điểm này thì đây đúng là một nơi rất tuyệt. Có điều không biết là trùng hợp hay phong thủy không tốt mà những cung tần trong Thục Phương Cung đều không thọ cho mấy. Người bệnh chết, kẻ khó sinh, ba đời hoàng đế gần đây đã có mười mấy cung phi hương tiêu ngọc vẫn. Đến thời Càn An thì không còn phi tần nào ở đây nữa.

Vậy mà bọn họ lại được phân đến đây.

Trong đợt đại tuyển, phẩm cấp của nàng cao nhất, sau đó đến Đường Lan Chi rồi đến Chu Diệu. Chiêu Phi sắp xếp hai người họ đến đây hẳn là muốn Đường Lan Chi mà mình xem trọng được thuận buồm xuôi gió.

Những chuyện mang tính tâm linh không nói rõ được này ai biết có thật sự ảnh hưởng hay không.

Chu Diệu nhận thấy Hạ Vân Tự không muốn nói thêm về vấn đề này, nhưng nàng đã nói ra lai lịch của mình, ắt Hạ Vân Tự cũng tin tưởng nàng hơn đôi chút.

Cân nhắc một hồi, cuối cùng Chu Diệu vẫn nói ra suy nghĩ trong lòng mình. “Tài nhân tỷ tỷ, thần thiếp muốn nhờ tỷ góp ý chuyện này.”

Hạ Vân Tự nhìn nàng ta. “Chuyện gì?”

“Trong vài ngày tới, hoàng thượng thể nào cũng triệu kiến chúng ta.” Chu Diệu mím môi. “Thần thiếp muốn xin hoàng thượng đưa thần thiếp ra khỏi chỗ quái quỷ này, tỷ thấy có được không? Từ ngày được sắc phong muội đã nghĩ đến chuyện này nhưng vẫn chần chừ chưa quyết.”

Hạ Vân Tự thấy nhẹ nhõm hơn, nàng suy nghĩ thật kỹ rồi lắc đầu, bảo: “Đừng nói.”

Chu Diệu cau đôi mày đẹp.

Hạ Vân Tự từ tốn nói: “Thâm cung vốn là chốn không bình yên, nơi nào mà chưa từng có người chết chứ? Nơi này liên tục có mười mấy người đoản mệnh, nhưng những nơi khác biết đâu cũng có người chết oan, chết thảm hoặc ôm hận tự vẫn. Nếu muội để tâm đến chuyện này thì e là trong cung chẳng có nơi nào khiến muội được yên ổn. Hơn nữa dời cung cần huy động khá nhiều người, hoàng thượng chủ động lên tiếng thì thôi, nếu người không nhắc đến, muội vừa tiến cung đã cầu xin thì không khỏi khiến người không vui.”

“Nhưng nơi này đúng là…” Chu Diệu lầm bầm, mặt có vẻ không vui lắm nhưng sau khi nghiêm túc suy xét lại thì cảm thấy Hạ Vân Tự nói rất có lý.

Nàng ta liền thở dài nặng nề. “Ai da, tỷ tỷ nói đúng. Đành tạm nhẫn nhịn trước vậy. Sau này nếu có cơ hội được sủng ái thì nói cũng không muộn.”

Nếu không được sủng ái thì có chuyển đến đâu cũng không sống tốt được, quan tâm tới chuyện ở đâu làm gì.

Hạ Vân Tự mỉm cười trêu chọc. “Ta thấy muội còn xinh đẹp hơn Đường bảo lâm nữa, đương nhiên là sẽ có cơ hội được sủng.”

“Tỷ tỷ đừng cười muội mà…” Chu Diệu đỏ mặt, quan sát Hạ Vân Tự một chút, do dự rồi nói: “Có điều… có câu này… tỷ tỷ đừng trách muội nhiều chuyện.”

Hạ Vân Tự gật đầu. “Muội cứ nói đi.”

Chu Diệu bèn nói. “Muội nghe cung nhân nói hoàng thượng thích những nữ tử dịu dàng hiền thục. Lúc nãy làm lễ ra mắt thấy cách ăn diện của các vị nương nương thì chắc lời đồn này là thật. Nếu vậy, trang dung của tỷ tỷ hôm nay có vẻ…” Nàng ta hơi chần chừ, cố nói thật khéo léo. “Không phải là không đẹp, chỉ là hơi lộng lẫy lóa mắt.”