Tranh Sủng Đoạt Giang Sơn

Chương 145: Tình nguyện

Hoàng đế cẩn thận đỡ Hạ Vân Tự dậy nhưng nàng không còn chút sức lực nào, không thể đứng lên nổi.

Cung nhân vừa định bước lên giúp thì hoàng đế đã bế nàng lên, nhẹ nhàng hôn một cái. “Đừng sợ, trẫm đưa nàng về.”

Nàng ừ khẽ một tiếng, hai tay ôm chặt cổ y. Nỗi sợ hãi, ỷ lại đều dồn hết trong vòng tay ấy.

Nhất thời không ai nhớ mà quan tâm đến Từ Minh Nghĩa nữa, cuối cùng vẫn là Phàn Ưng Đức chu đáo nhất, bước tới chắp tay nói: “Tướng quân vất vả rồi.”

Từ Minh Nghĩa xua tay, ngáp một cái, nheo đôi mắt thâm quầng đầy tơ máu lại. “Ta về ngủ trước đây. Cáo từ.”

——

Một lát sau, Thư Quý Phi trở về hành cung, nơi này lập tức trở nên náo nhiệt hẳn.

Các phi tần chơi thân với Thư Quý Phi lập tức chạy tới Ngọc Trúc Hiên, các phi tần khác cũng lần lượt kéo đến bày tỏ sự quan tâm. trong đó có không ít người lòng mang đố kỵ, chỉ để ý đến cái bụng của nàng, muốn xem xem đứa bé còn hay mất. Nhưng khi đến Ngọc Trúc Hiên thì lại thấy Thư Quý Phi đang ung dung nằm trên ghế, cái bụng vẫn cứ nhô lên.

Thái y nói tuy Thư Quý Phi bị kinh hãi, cũng động thai nhưng không đến mức đáng ngại, mọi người không cần lo lắng.

Đúng là phúc lớn mạng lớn…

Có người không khỏi âm thầm tức đến nghiến răng, có điều hoàng đế ngay trước mặt, ngoại trừ lo lắng và quan tâm ra thì họ đâu dám thể hiện điều gì khác.

Mà thật ra thì hoàng đế cũng đâu rảnh để quan sát thần sắc của họ, trong mắt y chỉ có Thư Quý Phi mà thôi.

Hạ Vân Tự thút thít, khóc đến mức mắt đỏ hoe, giọng đầy tội nghiệp: “Lúc thần thiếp chạy ra… vô tình nhìn xung quanh, chỉ thấy khắp nơi toàn là người bị thương. Còn… còn có rất nhiều máu, tay chân đứt rời nữa…”

Nói đến đây nàng bèn nhắm mắt lại, níu chặt chăn run lẩy bẩy.

“Đừng sợ.” Hoàng đế dịu dàng ôm lấy nàng, nửa đùa nửa thật rằng. “Còn gấu đó đã chết rồi, không có gì phải sợ cả. Lát nữa trẫm sai người lột da nó làm thảm cho nàng ngồi.”

“Thần thiếp không thèm tấm thảm như vậy!” Nàng run càng dữ dội hơn, ánh mắt nhìn y cũng trở nên vô hồn.

Hoàng đế vội vàng đính chính. “Được được được, không cần thì không cần. Có hai thị vệ tử vong, trẫm sẽ sai người mang con gấu này tế trước linh đường của họ, nàng thấy có được không?”

Các phi tần nhìn cảnh này mà khó chịu.

Họ chưa từng được hoàng đế dỗ dành như thế, Thư Quý Phi được y dỗ dành mà còn dám phản bác lại không chút khách khí. Vậy mà hoàng đế còn không tức giận, tiếp tục hiền hòa dỗ dành nàng.

Lần này Thư Quý Phi đã hài lòng, khẽ cau mày gật đầu. “Thần thiếp còn có chuyện này… hoàng thượng phải giúp thần thiếp.”

Hoàng đế đáp ngay. “Nàng nói đi.”

Nàng nhìn y, nói: “Tuy lần này là do mãnh thú đả thương người, nhưng nhiều người chết và bị thương như thế là vì bảo vệ thần thiếp, nếu thần thiếp không ở suối nước nóng thì họ có thể chạy trốn rồi, con gấu kia chưa chắc đã bắt được họ. Vì vậy xin hoàng thượng hãy ban thưởng hậu cho những người chết và bị thương, nếu không dù thần phật không trách tội thì thần thiếp cũng sẽ ghi món nợ máu này lên đầu mình.”

“Nên như vậy.” Hoàng đế gật đầu, gọi Phàn Ưng Đức tới. “Ban thưởng trăm lượng hoàng kim cho các thị vệ chết và bị thương, ngươi đích thân dẫn người đi làm.”

Trong phòng vang lên tiếng xuýt xoa. Trăm lượng hoàng kim, dù ở trong cung đó cũng là con số không nhỏ, rất nhiều phi tần dù tích cóp cả đời cũng không có nổi.

Chỉ thấy Thư Quý Phi tươi cười. “Tạ hoàng thượng.”

Hoàng đế cũng mỉm cười nhẹ nhõm, không khí trong phòng trở nên thoải mái hơn.

Tiêu tốn mấy ngàn lượng hoàng kim chỉ vì một nụ cười của Thư Quý Phi.

Có phi tần tức đến nỗi nghiến muốn nát cả răng.

Hạ Vân Tự dường như lại nhớ ra điều gì. “Đúng rồi…”

Hoàng đế hỏi: “Hả?”

Nàng vừa ngẫm nghĩ vừa nói: “Hôm qua Từ tướng quân cứu thần thiếp đến hang núi kia, sợ thần thiếp không chịu nổi xóc nảy nữa nên không dám đưa thần thiếp về cung ngay, cũng không dám để mình thần thiếp ở đó mà về cung bẩm báo nên bảo thần thiếp vào trong hang nghỉ ngơi, ngài ấy canh gác bên ngoài. Nửa đêm thần thiếp tỉnh giấc một lần, thấy ngài ấy vẫn ngồi bên ngoài, chắc là cả đêm không ngủ. Thật là vất vả cho ngài ấy, hoàng thượng thay thần thiếp cảm tạ ngài ấy nhé.”

Vừa nói xong, trong phòng lập tức có người xì xầm rất cay nghiệt. “Cô nam quả nữ ở nơi hoang vu cả đêm… vậy mà Quý Phi nương nương còn có mặt mũi nói vậy với hoàng thượng.”

Hạ Vân Tự khẽ nhướng mày, lòng không khỏi thầm cười lạnh.

Những lời này nàng đã suy đi tính lại trong lòng rất lâu rồi nhưng để đến bây giờ mới nói ra là vì đã cân nhắc rất chu toàn rồi.

Từ Minh Nghĩa đã cứu nàng, nếu nàng không nhắc đến lời nào thì thật là kỳ lạ, sẽ khiến người khác cảm thấy cố tình né tránh gì đó. Nhưng họ lại là chỗ quen biết cũ, dù nói kiểu gì thì cũng không ổn. Lúc này họ thật sự “cô nam quả nữ ở bên nhau”, khác hoàn toàn với năm đó nàng cố tình nhắc đến tình nghĩa xưa để kích thích hoàng đế.

Cho nên nàng mới giấu những lời đó đến bây giờ, thể hiện sự sợ hãi và ỷ lại với hoàng đế xong rồi mới “từ từ nhớ ra” mình còn có một ân nhân cứu mạng chưa cảm ơn, như thế là ổn thỏa nhất.

Nếu trong lòng hoàng đế có chút để ý, bây giờ thấy nàng vậy hẳn là cũng sẽ cởi bỏ hiềm nghi.

Những lời nàng suy nghĩ kỹ càng mới nói, há lại dễ dàng bị một câu nói của người khác làm hỏng.

Quả nhiên, nàng còn chưa nói gì thì hoàng đế đã quét mắt qua. “Ai nói đó?”

Cả đám phi tần mỹ miều đều khựng lại, lập tức có người vô thức nhìn sang hướng người vừa nói chuyện, người kia lập tức tái mặt, ngồi cứng đờ trên ghế một chút rồi quỳ thụp xuống.

Nhưng đây cũng là một người bản lĩnh, lấy lại tinh thần rồi bình tĩnh dập đầu, nói: “Bẩm hoàng thượng, thần thiếp không có ý gì khác, có điều Quý Phi nương nương là phi tần hậu cung, Từ tướng quân lại là ngoại thần, ở cạnh nhau cả đêm… nói chung là không ổn lắm.”

Hạ Vân Tự chỉ im lặng lắng nghe.

Người này và nàng không thân quen lắm, nàng ta họ Khương, vào cung một lượt với nàng.

Tính ra Khương thị còn nhỏ hơn nàng một tuổi, trước nay chưa hề được sủng, mấy năm trôi qua mà vẫn chỉ lê tới vị trí tài nhân, ngang hàng với địa vị của nàng lúc mới vào cung.

Lần này Khương thị có thể theo đến hành cung chẳng qua là vì Hạ Vân Tự niệm tình đều là người cũ, cho nàng ta chút thể diện nhưng bây giờ Khương thị làm thế coi như là lấy oán báo ân.

Hạ Vân Tự khẽ thở dài, cười khổ. “Tài nhân muội muội nói không sai, chuyện này có chút không ổn.”

Nói xong thì nhìn hoàng đế, ánh mắt đầy vẻ luyến lưu. “Lúc đó thần thiếp rơi vào hiểm cảnh, không còn cách nào chu toàn hơn nhưng tình ngay lý gian, nói thế nào cũng không phải. Thần thiếp biết hoàng thượng tin thần thiếp nhưng dù gì hậu cung còn nhiều tỷ muội đang nhìn, hoàng thượng cứ làm theo phép công đi ạ.”

Chỉ một câu “thần thiếp biết hoàng thượng tin thần thiếp” đã phân ra ngay ai thân thiết ai xa lạ, nói “làm theo phép công” có nghĩa là vì y mà nàng đành chịu uất ức vậy.

Y nắm tay nàng, lắc đầu bảo: “Cách làm của nàng và Từ Minh Nghĩa đã là cách chu toàn nhất, trẫm hiểu mà.”

“Nhưng chuyện này…” Nàng lúng túng nhìn những người xung quanh.

Hiền Phi lập tức tiếp lời. “Phi tần trong hậu cung đều là tỷ muội trong nhà, đương nhiên là có thể thông cảm cho nỗi khó xử của nương nương, nương nương không cần phải nghiêm khắc với mình như vậy.” Nói xong bèn quắc mắt nhìn một lượt, lướt qua Khương tài nhân vài lần rồi thu về. “Về phần một vài kẻ lắm mồm thích gây chuyện thị phi, nương nương cứ coi như không nghe thấy.”

Hạ Vân Tự không nói chuyện, chỉ cúi đầu, tay vân vê chiếc chăn, sắc mặt có vẻ hơi khó xử.

Hoàng đế nắm lấy tay nàng, mỉm cười trêu ghẹo. “Trẫm thấy Hiền Phi nói không sai. Nàng mang thai nên nghĩ nhiều đấy thôi.” Nói xong thì liếc nhìn Khương thị, ánh mắt lập tức lạnh đi. “Lui ra, đừng ở đây làm chướng mắt Quý Phi.”

Khương thị giật mình, ngước lên định nói gì thêm nữa thì Chu Diệu đã trừng mắt bảo: “Còn không mau lui ra? Quý Phi tỷ tỷ có thể bình an trở về là tốt lắm rồi, ngươi muốn thấy tỷ tỷ xui xẻo lắm sao?”

Lời của Chu Diệu có tác dụng hơn một chút, bởi vì Khương thị là người trong cung của nàng ta, nếu làm nàng ta bực bội thì ngày tháng sau này sẽ khó khăn hơn cũng không chừng.

Khương thị đành vội vàng dập đầu rồi khúm núm cáo lui. Lúc nàng ta vừa ra khỏi phòng, Hạ Vân Tự thoáng nghe được tiếng thút thít. Nghĩ cũng phải, bị quở trách ngay trước mặt bao người như vậy, ai cũng sẽ thấy ấm ức xấu hổ.

Nhưng đáng tiếc hoàng đế không có lòng dạ nào để nghe, có buồn tủi thì cũng phí công.

——

Trong căn nhà dưới chân núi, tấy Từ Minh Nghĩa trở về, Từ Minh Tín coi như được thở phào nhẹ nhõm. “Cuối cùng cũng về rồi… Đệ đợi cả đêm, cứ tưởng huynh bị gấu đập chết rồi.”

Từ Minh Nghĩa nheo mắt nhìn hắn, tươi cười. “Đúng là đệ đệ ruột thịt thân thiết của ta.”

Từ Minh Tín lại hỏi: “Quý Phi nương nương thế nào rồi? Đại hoàng tử cũng lo lắng cả đêm.”

Từ Minh Nghĩa đáp. “Quý Phi nương nương không sao, đã về hành cung rồi.”

Lúc ấy Từ Minh Tín mới yên tâm. Thấy ca ca của mình quá mệt mỏi nên không làm phiền hắn nữa, rời khỏi phòng để hắn nghỉ ngơi.

Từ Minh Nghĩa nằm lên giường, nhắm mắt một lát nhưng không ngủ được.

Mắt nhắm rồi lại mở ra, hắn nhìn chằm chằm vào màn trướng một chặp, bỗng nhiên bật cười.

Chậc, tứ tiểu thư…

Sao hắn lại không biết nàng đang lợi dụng mình chứ?

Lúc đầu mượn tình nghĩa với hắn để kích thích hoàng đế, lấy được trái tim y. Bây giờ hiểu rõ tình cảm của hắn rồi thì kéo hắn vào hố lửa, giúp nàng hoàn thành đại sự.

Hắn rất bội phục nàng. Trong tình hình như tối qua, lúc đầu nàng còn hoảng hốt đến mức không biết nên phản ứng thế nào nhưng ngay sau đó liền có thể bình tĩnh đi về phía hắn, hỏi hắn có đồng ý giúp nàng không.

Nàng chắc chắn biết rất rõ hắn không thể từ chối được nàng.

Thật ra…

Hắn bật cười thành tiếng…

Thật ra nàng không cần phải dùng “nửa đời sau” của họ ra làm mồi vì hắn vốn không thể từ chối được nàng.

Hắn tình nguyện bị mắc câu.

——

Thở ra một hơi, Từ Minh Nghĩa đưa tay vào trong ngực lấy ra một viên gì đó nho nhỏ màu đỏ thẫm.

Là một mồi hương còn chưa cháy hết.

Lúc đó trong lòng hắn đã có chút suy đoán nên bèn thử tìm dưới núi, và đúng là tìm ra thật.

Đàm Tây Vương đúng là đã đi một nước cờ hay.

Nếu không phải nàng phúc lớn mạng lớn thì có lẽ giờ này đã chết không toàn thây. Mà cách này, dù hoàng đế biết rõ con gấu là do hắn đưa đến thì cũng chưa chắc đã có thể trách tội được hắn.

Tính ra Đàm Tây Vương có ơn tri ngộ với Từ Minh Nghĩa, hắn cũng từng nghĩ sẽ không giúp bất cứ ai trong cuộc chiến giữa Đàm Tây Vương và nàng.

Nhưng đến nước này thì không thể.

Ván cờ này, Đàm Tây Vương đã kiên nhẫn bày bố suốt bảy năm, phía sau còn bao nhiêu cạm bẫy đang chờ nàng nữa, ngay cả hắn cũng không rõ.

Trước sau Đàm Tây Vương vẫn luôn muốn lấy mạng nàng, đến lúc này hắn không thể khoanh tay đứng nhìn được nữa.

Từ Minh Nghĩa đứng dậy tìm một cái hộp gấm, bỏ viên mồi hương vào. Ngủ một giấc, thức dậy hắn gọi Từ Minh Tín đến. “Khi nào đệ đến trực chỗ đại hoàng tử thì giao cái này cho Quý Phi nương nương.”

Từ Minh Nghĩa mở ra nhìn thử. “Đây là cái gì?”

Từ Minh Nghĩa đáp: “Đệ nói với nàng ấy đây là thứ ta nhặt được trên đường xuống núi, ven đường hẳn là còn vài viên nhưng chắc đã bị đốt hết cả, ta chỉ tìm được cái này.”