Hơn tháng sau, võ lâm chấn động vì tin Thiết Địch Quỷ Thử đã đến Chiết Giang, phối hợp cùng Giang Nam Thần Kiếm để thành lập Chí Tôn bang. Quỷ Thử là Bang chủ còn Giang Nam Thần Kiếm và Hận Thiên lão quái làm phó.
Tin thứ hai, Tam Hoàn bang chủ đã sát nhập cả Huyết Y môn vào phe mình. Lưu Hồng Lượng vẫn là Bang chủ, Huyết Y lão tổ và Vân Nam Độc Quái đồng giữ chức phó. Trừ Chiết Giang, cả một vùng phía nam Trường Giang đã thuộc về Tam Hoàn bang. Vì vậy Chí Tôn bang phải bành trướng lên phía Bắc và phía Tây.
Phục Cừu hội bị rơi vào thế gọng kìm đành phải im hơi lặng tiếng.
Sáng ngày mồng một tết năm ấy, có một người từ trên đỉnh ngọn Hải Bạt, thuộc dãy Hoàng Sơn, lướt xuống chân núi, đứng chờ đợi ai đó.
Tuyết rơi đầy mà chàng ta vẫn đứng im như pho tượng, phong phanh trong bộ trường bào thư sinh bằng vải.
Tuyết đóng dầy làm nặng trĩu chiếc nón rộng vành. Chàng ta giở nón giũ tuyết để lộ gương mặt sạm đen đầy những vết sẹo chằng chịt. Bộ râu rậm rạp kia chẳng che bớt được vẻ điêu tàn của dung mạo mà lại tăng phần dữ tợn. Có điều ánh mắt chàng ta rất hiền hòa, ấm áp. Chàng ta chính là Tây Môn Sĩ Mệnh, trượng phu của ba võ lâm tuyệt đại mỹ nhân.
Đến gần trưa, không thấy Hồng Bào Tôn Giả đến, chàng định bỏ đi. Nào ngờ, xa xa vọng lại tiếng lục lạc của ngực và tiếng hát ngân nga, thánh thót. Người mới xuất hiện là một nữ lang tuyệt đẹp. Dù gương mặt kia xanh xao, hốc hác, đôi mắt thâm quầng nhưng vẫn là dung mạo của Tây Hồ Tiên Nữ Dư Tiểu Phàm.
Sĩ Mệnh choáng váng, vội chụp nón sụp xuống che kín mặt. Chàng nghe lòng dâng lên mối thương cảm vô biên. Chàng biết nàng điên loạn vì cái chết của mình. Nhưng giờ đây, chàng có lộ mặt vỗ về cũng vô ích. Dung mạo xấu xí này đâu phải là bóng hình nàng nhung nhớ?
Thấy chẳng có ai theo sau nàng, chàng giật mình lo lắng, đoán rằng Tiểu Phàm đã trốn khỏi nơi an dưỡng để đến đây.
Sĩ Mệnh bèn cất tiếng hỏi :
- Chẳng hay ngày đầu năm mà Dư cô nương đi đâu vậy?
Tiểu Phàm cười khanh khách :
- Bổn cô nương đang trên đường đến Nam Xương để tìm Tây Môn công tử. Chẳng hay các hạ có biết chàng không?
Sĩ Mệnh cười buồn đáp :
- Tại hạ không hề được nghe nhắc danh tiếng của Tây Môn công tử.
Tiểu Phàm đắc ý nói :
- Đúng vậy! Chàng là con thần long ẩn hiện trong mây, coi danh như phù vân, chẳng hề vướng lụy vì hư danh. Trong thiên hạ, chỉ mình chàng đáng gọi là kỳ nam tử.
Sĩ Mệnh dò hỏi :
- Chẳng hay cô nương khởi hành từ địa phương nào?
Tiểu Phàm biến sắc, nhìn lại phía sau, ra chiều lo sợ :
- Có một bọn người bắt ta giam lỏng ở một trang viện xinh đẹp cạnh bờ sông. Họ đối xử rất tốt nhưng không để ta tìm Sĩ Mệnh. Đêm qua, ta lén trốn ra và đi đến đây.
Nàng bỗng lộ vẻ nghi ngờ :
- Ngươi là ai mà lại đội nón sùm sụp thế kia? Phải chăng là đồng bọn của họ?
Sĩ Mệnh gượng đáp :
- Mặt tại hạ xấu xí như ác quỷ nên không dám để cô nương nhìn thấy!
Tiểu Phàm lộ vẻ thương cảm :
- Các hạ đừng tủi phận! Tướng công thường nói dung nhan xấu đẹp đều là do tự nhiên ban cho, chúng ta phải vui vẻ mà nhận lấy. Giá trị của con người nằm trong chính cái tâm.
Sĩ Mệnh chấn động, tự hỏi việc mình tránh mặt người thân là đúng hay sai? Chàng muốn thử tâm trạng của Tiểu Phàm nên giở nón ra. Nàng không hề sợ hãi mà cau mày bảo :
- Những vết sẹo còn mới chứng tỏ các hạ bị người khác hủy dung. Thật là đáng thương! Nhưng xem ra ánh mắt các hạ hiền lành chẳng khác gì Tây Môn tướng công.
Sĩ Mệnh cười buồn :
- Nếu cô nương tín nhiệm, tại hạ xin tháp tùng để cô nương sai bảo.
Tiểu Phàm hoan hỉ đáp :
- Hay lắm! Trước đây ta cũng có một gã hộ vệ rất kiêu dũng. Rất tiếc là gã ta đã đi tìm Tùy Vân đạo trưởng rồi.
Sĩ Mệnh giật mình hỏi lại :
- Người ấy đi tìm Tùy Vân đạo trưởng làm gì?
- Ta nghe gã bảo rằng chỉ mình đạo trưởng mới biết rõ kẻ đã sát hại thân phụ gã.
Chàng đắm đuối trong suy nghĩ, lát sau hú lên cao vút.
Tùy Vân đạo trưởng nghe gọi, vội xuống ngay. Ông ngạc nhiên, nhận ra Tây Hồ Tiên Nữ, định hỏi han. Nhưng Sĩ Mệnh cản lại và hỏi ngay :
- Đại sư huynh! Năm xưa đại sư huynh có quen biết với một người họ Đông Môn nào không?
Đạo trưởng lắc đầu :
- Hoàn toàn không!
Sĩ Mệnh bèn kể cho ông ta nghe Đông Môn Thù truy tìm Tùy Vân đạo trưởng. Hắn đã gặp mặt ông nhưng vì chẳng ai giới thiệu nên không biết.
Tùy Vân trầm tư rất lâu, cuối cùng thở dài bảo :
- Lạ thực! Sao gã ta lại có những nét giống với tiểu đệ như vậy? Dù thần thái khác nhau, nhưng dường như mũi miệng đều tương tự. Mà sư đệ có biết gã quê quán ở đâu không?
Sĩ Mệnh nhớ lại :
- Đông Môn Thù có bảo mẫu thân là người Mao Nam ở Quảng Tây.
Tùy Vân thảng thốt kêu lên :
- Chẳng lẽ nhị phu nhân cũng thoát chết?
Sĩ Mệnh thấy tuyết rơi phủ trắng mái tóc Tiểu Phàm, chàng dịu dàng bảo :
- Dư cô nương, xin hãy tạm lánh vào dưới gốc tùng kia. Tại hạ hỏi xong ít câu sẽ đi ngay.
Nãy giờ, Tiểu Phàm lắng nghe câu chuyện, nhận ra giọng nói của hán tử mặt sẹo kia rất quen thuộc. Nàng như mê muội trong hồi ức, ngoan ngoãn nghe lời.
Ba người ngồi xuống dưới tàn cây cổ thụ.
Sĩ Mệnh hỏi :
- Việc gia phụ có tiểu thiếp, sao tiểu đệ không hề nghe anh em họ Chung nói đến?
Tùy Vân gật gù :
- Lúc ấy họ đã rời Bắc Kinh, truy tìm Ngũ Hành cung nên không biết chuyện này. Thực ra chỉ có mình ta biết mà thôi.
Lão hắng giọng kể tiếp :
- “Hai mươi mốt năm trước, có một tù trưởng già của bộ tộc Mao Nam lặn lội lên kinh dâng sớ kêu oan. Đi theo ông còn có một nàng sơn nữ tuổi độ đôi chín. Nàng tên gọi là Quách Vu Vu, tinh thông chữ Hán nên theo để làm phiên dịch cho thân phụ.
Nội dung vụ án là Tuần phủ Quảng Tây cho người chặt phá khu rừng cấm của bộ tộc Mao Nam. Họ đã sinh sống ở đây hàng ngàn năm, thờ phượng lâm thần nên không đồng ý. Hơn nữa, khu rừng này cung cấp áo cơm cho họ, nếu phá đi thì không còn chỗ nương thân.
Tây Môn đại nhân chính là người nhận đơn kiện. Ông liền vào triều khải tấu, nhắc nhở Minh Võ Tông rằng hành động của Tuần phủ Quảng Tây sẽ gieo mầm mống phản loạn ở Miêu Cương. Người Mao Nam mà tạo phản thì các bộ tộc Dao, Miêu, Đồng, Khất Lao, Di, Thủy... cũng sẽ hưởng ứng.
Minh Võ Tông sợ hãi, vội giáng chỉ cách chức Tuần phủ Quảng Tây để xoa dịu lòng dân Miêu Cương. Đương nhiên, việc phá rừng cũng bị cấm ngặt. Quân thám mã kiêm trình ngày đêm, cố đến Quảng Tây thật sớm để ngăn ngừa tai họa.
Quách tù trưởng và Quách Vu Vu cũng lên đường hồi hương. Nhưng gần tháng sau, Quách cô nương xuất hiện trước cửa dinh Thượng thư, lặng lẽ quỳ cạnh cổng đợi chờ.
Thượng thư phu nhân nghe báo, vội cho người mời vào hỏi han. Quách Vu Vu khóc mà kể rằng thân phụ nàng không quen thủy thổ miền Bắc nên đã lâm trọng bệnh, chết trước khi đến được sông Hoàng Hà. Ông có dặn dò nàng đừng về quê nhà mà hãy quay lại Bắc Kinh làm nô bộc cho Tây Môn thượng thư để trả ơn.
Lúc này, lệnh mẫu đang mang trong người một chứng quái tật, không thể gần gũi lệnh tôn nên lòng rất áy náy. Bà liền cho gọi ta đến xem tướng Quách Vu Vu. Thấy nàng hiền lành phúc hậu, có tướng sinh quý tử anh hùng, ta bèn khuyên bà cưới nàng cho lệnh tôn. Nhưng vì chuyện này tuyệt đối không thể thổ lộ ra ngoài nên chẳng ai biết cả. Vu Vu hàng ngày vẫn là tỳ nữ thân tín của đại phu nhân nhưng bên trong được xem như nhị nương.
Trong chuyến xuôi Nam phát chẩn, nàng cũng đi theo để đến Giang Tô thăm ngoại công của sư đệ. Đêm ấy, ta chỉ cứu được có mình tiểu đệ và tưởng rằng tất cả đều đã chết.
Nay có thể suy ra rằng nhị phu nhân thông thạo thủy tính nên kịp thời nhảy xuống nước. Và lúc ấy bà đang mang thai, khi về đến Quảng Tây, sinh ra Tây Môn Thù. Gã vì muốn bảo vệ thân thế nên khi xuất đạo đã đổi thành họ Đông Môn.”
Sĩ Mệnh thở dài hối tiếc :
- Chắc không thể sai được! Lúc mới gặp, tiểu đệ đã sanh lòng yêu mến gã mà không hiểu vì sao. Tiểu đệ sẽ đưa Tiểu Phàm đi Miêu Cương tìm hiểu xem sao. Phiền sư huynh đến An Khánh báo cho mọi người biết để họ khỏi lo lắng.
Tùy Vân mỉm cười :
- Vậy là sư đệ không còn muốn giả chết nữa sao?
Chàng gượng cười :
- Chính Tiểu Phàm đã khiến tiểu đệ phải hổ thẹn vì mặc cảm xấu xí vừa qua. Nàng yêu thương tiểu đệ không phải vì dung mạo.
Tùy Vân quay sang bảo Tiểu Phàm :
- Dư cô nương, gã mặt sẹo này chính là Sĩ Mệnh đấy!
Nàng run rẩy, trợn tròn đôi mắt phượng, cố tìm cho được hình bóng tình quân. Ánh mắt, nụ cười và giọng nói kia thân thiết biết bao, nhưng gương mặt xấu xí này thật là xa lạ. Nàng điên loạn quá lâu, chẳng thể thức tỉnh ngay được.
Tiểu Phàm bỗng lắc đầu :
- Không phải!
Nói xong nàng đứng lên nhìn khắp nơi như muốn tìm một Sĩ Mệnh đích thực. Chàng đau đớn nói :
- Gương mặt này không làm nàng sợ nhưng lại quá xa lạ. Tiểu đệ sẽ cố tìm thần y để chữa trị cho nàng.
Tùy Vân hiểu ý, lên đường đi An Khánh báo tin. Còn Sĩ Mệnh vào nhà tiều phu lấy ngựa rủ Tiểu Phàm đi xuống phía Nam.
Trưa ngày mồng ba tết, hai người đến Cảnh Đức trấn. Địa phương này nổi tiếng thiên hạ từ ngàn năm nay nhờ những sản phẩm đồ gốm tuyệt hảo. Quanh thành, mấy trăm cột khói từ lò nung tỏa ra tạo cho khung cảnh thêm phần đặc sắc.
Bên trong, cạnh hai đường trục chính là những gian hàng đồ sứ, bày biện đầy chén, dĩa, bình lọ... xinh đẹp và tinh xảo.
Cảnh Đức trấn là đầu mối buôn bán đồ gốm ra khắp nơi nên thương lái quy tụ rất đông. Kể cả những gã Tây Dương mũi lõ, mắt xanh, cao lớn như hộ pháp trong chùa.
Sĩ Mệnh đưa Tiểu Phàm vào cửa hiệu sắm thêm y phục. Dù loạn tâm nhưng Tiểu Phàm vẫn là nữ nhân, nàng vui vẻ mua hàng chục bộ xiêm y.
Dọc đường, chàng đã luôn khẳng định mình là Tây Môn Sĩ Mệnh, nhắc nhở những kỷ niệm đã qua, cố đánh thức ký ức của Tiểu Phàm. Nàng nhìn chàng bằng cặp mắt ranh mãnh của người điên, đồng ý gọi chàng bằng Tây Môn đại ca. Nhưng qua nụ cười, chàng hiểu rằng nàng không hề tin tưởng.
Dẫu sao phương pháp này cũng có đôi chút hiệu quả. Tiểu Phàm vui vẻ và chịu khó ăn uống nhiều hơn. Nàng giả vờ ngoan ngoãn nghe lời, lòng thầm đắc ý vì đánh lừa được gã Sĩ Mệnh giả hiệu kia. Nàng vẫn thủ kín một thanh tiểu đao trong người, phòng khi gã mặt sẹo giở trò.
Tiểu Phàm mua xong cho mình, sực nhớ đến Sĩ Mệnh liền bảo :
- Sao đại ca không mua áo gấm mà mặc?
Chàng cười đáp :
- Nàng quên bản tính của ta rồi sao?
Tiểu Phàm cười khúc khích, thầm chế nhạo gã kia khéo bắt chước tình quân của mình.
Sĩ Mệnh đưa nàng vào Giang Nam đệ nhất tửu lâu. Chàng gọi cho mình vài món chay và để mặc Tiểu Phàm muốn ăn gì thì ăn. Nàng không khách sáo, gọi liền mười mấy món thượng hạng.
Hôm nay, Sĩ Mệnh bỏ hẳn nón ra. ung dung dùng bữa. Gương mặt rách nát của chàng hoàn toàn tương phản với vẻ đẹp não nùng của Tây Hồ Tiên Nữ. Điều này khiến đám thực khách không khỏi xì xầm.
Tiểu Phàm sững người nhận ra cách chàng ăn uống y hệt như Sĩ Mệnh ngày nào. Nàng nhìn trân trối, tâm trạng rối bời, hoang mang như người lạc lối trong sương mù.
Sĩ Mệnh vỗ về :
- Phàm muội ăn đi!
Chàng vô tình nhìn về phía cầu thang, nhận ra người mới bước lên có điều quái dị. Toàn thân gã toát ra luồng sát khí rất đáng sợ. Gương mặt anh tuấn như tạc bằng bạch ngọc và đôi mắt sáng như sao kia lạnh lẽo tựa sương. Tóm lại, chàng công tử này là hiện thân của sự lạnh lùng, cao ngạo và tàn nhẫn.
Trong tiếng thì thầm của đám hào khách trên lầu, Sĩ Mệnh thoáng nghe được danh tự Giang Lăng công tử Yến Tường.
Chàng đã được Ma Ảnh Tử giới thiệu về tay đại sát tinh đất Tứ Xuyên này. Gã chưa đến ba mươi mà đã giết gần trăm cao thủ hai vùng Xuyên, Thiểm. Đặc điểm của họ Yến là rất hiếu sát và không phân biệt chính tà. Kiếm pháp của gã nhanh và độc ác vô song.
Yến Tường nhìn thấy Tây Hồ Tiên Nữ, gã hơi sững người rồi ngồi xuống một bàn trống gần đấy. Trong bộ trường bào màu xanh và tấm áo hồ cửu trắng muốt, trông gã vô cùng quyến rũ.
Tiểu Phàm cũng nhìn thấy Gia Lăng công tử. Nàng bật cười khúc khích :
- Đại ca! Ngày tiểu muội còn ở Hàng Châu, có hàng trăm gã gà trống diêm dúa như vậy đi theo hầu rượu.
Sĩ Mệnh thấy ánh mắt Yến Tường lộ hung quang nhưng gã vẫn ngồi im.
Tiểu Phàm nói tiếp :
- Đại ca! Phải chăng những kẻ anh hoa phát tiết ra ngoài đều chẳng sống lâu?
Sĩ Mệnh điềm đạm trả lời :
- Không hẳn như vậy! Nhưng cây thẳng, gỗ tốt thường bị đốn trước.
Gia Lăng công tử ngửa cổ cười dài :
- Nói hay lắm! Để ta thử xem cái cây xấu xí kia chịu được mấy nhát kiếm?
Gã đứng lên, bước lại phía bàn Sĩ Mệnh. Sát khí hừng hực khiến thực khách rùng mình khiếp sợ.
Yến Tường dừng chân cách bàn chừng nửa trượng, rít lên :
- Mau khai báo danh tánh! Bổn công tử không giết kẻ vô danh!
Tiểu Phàm nào biết sợ là gì, nàng ôm bụng cười rũ mới :
- Trông ngươi chẳng khác gì lão phường tuồng Tam Hoàn bang chủ Lưu Hồng Lượng gặp đại ca còn phải chạy dài, thứ ngươi đâu xứng hỏi tên.
Quần hào giật mình, còn Yến Tường thì biến sắc. Quả thực, giang hồ vẫn truyền tụng về một chàng công tử ẩn danh, đã mấy lần đả thương bọn đại ma đầu. Nhưng gã không tin rằng con người xấu xí, nhãn thần mờ nhạt kia lại là bậc cao thủ ấy.
Yến Tường cười nhạt :
- Cô nương định rung cây nhát khỉ đấy ư? Yến mỗ từ ngày xuất đạo chưa biết sợ là gì.
Sĩ Mệnh từ tốn nói :
- Thuyết thê lỡ lời, mong công tử lượng thứ cho!
Yến Tường là kẻ đa mưu túc trí, không nắm vững lai lịch và bản lãnh đối phương thì không xuất thủ. Gã cũng thầm ái ngại nên nhân dịp này rút lui :
- Các hạ đã có lời xin lỗi, tại hạ cũng chẳng hẹp hòi.
Tiểu Phàm lại cười khanh khách :
- Đại ca đã nổi danh rồi đấy. Xem ra Tây Hồ Tiên Nữ không lấy lầm chồng.
Gia Lăng công tử đang bước về bàn bỗng quay phắt lại. Gã lạnh lùng bảo :
- Té ra là Dư tiểu thư! Tại hạ phụng mệnh Dư phó bang chủ đi tìm tiểu thư. Xin mời đi theo tại hạ.
Tiểu Phàm sợ hãi ấp úng :
- Ta là gái đã có chồng, đâu cần phải về nhà nữa?
Yến Tường cười nhạt :
- Tại hạ mới là người được lệnh tôn hứa gả. Tiểu thư cứ về Hàng Châu sẽ rõ. Còn gã Tây Môn Sĩ Mệnh đã bị đánh rơi xuống vực thẳm rồi.
Câu nói này chạm đúng vào vết thương lòng của Tiểu Phàm. Nàng òa lên khóc :
- Phải rồi! Chính phụ thân ta đã giết chàng!
Yến Tường đâu biết rằng nàng điên loạn, càng đoan chắc rằng chàng mặt sẹo kia không phải là Sĩ Mệnh. Dư Tâm Nhiên đã kể cho gã nghe cuộc chiến ở Lã Lương sơn và đoan chắc rằng Tiểu Phàm đã góa chồng.
Họ Yến bước lại định bắt lấy Tiểu Phàm. Nàng chạy đến nép sau lưng Sĩ Mệnh van nài :
- Đại ca! Dù chàng có phải là Sĩ Mệnh hay không cũng đừng để tiểu muội bị bắt về Hàng Châu. Tiểu muội sẽ chết mất.
Sĩ Mệnh gật đầu, đứng lên bảo :
- Yến công tử! Hãy về bảo với Dư trang chủ, Sĩ Mệnh còn sống và Tiểu Phàm không muốn trở về.
Yến Tường đâu chịu tin, gã bật cười ghê rợn :
- Té ra ngươi giả làm Sĩ Mệnh để gạt gẫm Dư tiểu thư. Yến mỗ quyết không tha cho tội ấy.
Dứt lời, gã rút kiếm chém liền. Đường kiếm cực kỳ bá đạo, chứng tỏ cái tâm của gã rất ác độc.
Nhưng Sĩ Mệnh ung dung vung song thủ xuất chiêu “Hạc Vũ Bài Vân”. Chưởng ảnh trùng trùng như bão táp, giáng thẳng vào luồng kiếm quang, đẩy đối phương văng ra sau gần trượng. Lưng gã va vào bàn, khiến thức ăn văng tung tóe, dính đầy áo lông cừu.
Tiểu Phàm vỗ tay cười :
- Đại ca giỏi quá! Trông kìa, gã ta dơ bẩn như con lợn trong chuồng.
Gia Lăng công tử nhục nhã. uất khí xông lên, không còn biết sợ là gì. Gã lột phăng áo cừu rồi bảo :
- Nếu ngươi dùng kiếm mà thắng được ta thì mới đáng gọi là hảo hán!
Yến Tường rất tự tin vào pho Thiểm Điện tà kiếm của mình.
Sĩ Mệnh thấy mình nương tay mà gã không chịu tỉnh ngộ liền rút kiếm bước đến. Chàng đứng im, lưỡi kiếm gác xéo lên vai tả chờ đợi.
Yến Tường không nhận ra sơ hở ở chỗ nào, lòng thầm lo lắng. Gã thấy đối phương không hề có một chút sát khí, ánh mắt hiền hòa và gương mặt phảng phất một nét cười.
Đã hơn nửa khắc trôi qua mà Gia Lăng công tử vẫn chưa động thủ. Mồ hôi từ trên trán nhỏ ròng ròng xuống áo. Giờ đây, gã đã tin rằng chàng chính là Sĩ Mệnh, truyền nhân của đệ nhất kỳ nhân Thiên Hạc.
Cuối cùng, Yến Tường thở dài, tra kiếm vào vỏ, vòng tay nói :
- Các hạ đã học được kiếm đạo thượng thừa. Yến mỗ xin nhận bại. Nhưng sau năm năm nữa. Yến mỗ sẽ tìm các hạ để rửa mối nhục này.
Dứt lời, gã quay lưng bỏ đi. Tiểu Phàm ơi ới gọi theo :
- Này Yến Tường! Ngươi quên chưa trả tiền cơm rượu và bồi thường bàn ghế gầy.
Họ Yến tím mặt, móc lưng lấy nén bạc vỗ lún vào cột lầu.
Sĩ Mệnh cũng gọi tiểu nhị tính tiền rồi dắt Tiểu Phàm đi ngay. Chàng rất e ngại những ánh mắt ngưỡng mộ của người xung quanh.
Ra đến cánh rừng ngoài thành, Sĩ Mệnh nói với Tiểu Phàm :
- Hiền muội đã chuốc lấy hiểm nguy cho chúng ta rồi. Bọn Tam Hoàn bang nghe tin sẽ dồn hết lực lượng chặn đường. Lúc ấy e rằng cuộc hành trình sẽ đầy nguy hiểm. Có lẽ chúng ta phải cải trang mới an toàn.
Tiểu Phàm mỉm cười chế diễu :
- Không ngờ đại ca cũng biết sợ!
Sĩ Mệnh cười buồn :
- Ta đã chết hụt hai lần, lẽ nào lại để cho nàng phải thương tâm thêm lần nữa?
Âm hưởng thiết tha của giọng nói đã làm Tiểu Phàm chấn động. Nàng bất giác thò tay vuốt ve gương mặt đầy sẹo, miệng lẩm bẩm :
- Chẳng lẽ chàng còn sống được ư?
Sĩ Mệnh nhận ra đây là cơ hội để đưa nàng về với thực tại, liền dịu giọng :
- Chúng ta tìm chỗ đàm đạo, ta sẽ kể cho nàng nghe những tao ngộ vừa qua.
Thực ra Tiểu Phàm đã được Hắc Đạo Hoa Đà Trang Vỹ tận tình điều trị, hồi phục được đến tám chín phần. Nhưng do Tiểu Phàm quá đau lòng vì cái chết thảm khốc của Sĩ Mệnh nên không thể khỏi hẳn.
Mỗi lần nàng tỉnh lại, đều nhớ đến việc chính cha mình giết Sĩ Mệnh, nên lại rơi vào trạng thái mê muội. Đó cũng là một trong những bản năng tâm lý của nữ nhân. Khi họ không còn chịu đựng được nữa thì thường ngất xỉu. Tiểu Phàm không ngất mà lại trở nên mơ hồ, để trốn tránh sự thật nát lòng.
Bỗng có một lão già thúc ngựa chạy đến. Lão dừng cương vái chào rồi bảo :
- Lão ngưỡng mộ Tây Môn công tử từ lâu, xin mời nhị vị giá lâm tệ xá cho lão được thỏa lòng mong ước.
Lão nháy mắt với Sĩ Mệnh và chàng đã nhận ra người quen, liền dùng phép truyền âm hỏi thử :
- Chung Sầu Miêu đấy phải không?
Ma Ảnh Tử gật đầu, mắt long lanh đầy lệ.
Sĩ Mệnh liền vui vẻ bảo :
- Tiểu Phàm! Lão trượng đây đã có lòng, chúng ta đành đến quấy nhiễu vậy!
Tiểu Phàm ngoan ngoãn vâng lời.
Ma Ảnh Tử đi trước dẫn đường, được vài mươi trượng, rẽ vào đường mòn bên tả. Thật sâu bên trong là một tòa trang viên rộng rãi, tao nhã, nằm dưới tán rừng âm u, mát rượi.
Vào đến khách sảnh, lão nhân mời hai người ngồi rồi gọi thị tỳ bưng trà. Chỉ nhìn dáng vóc, Sĩ Mệnh cũng đoán ra Động Đình Long Nữ đã hóa trang thành ả nữ tỳ này.
Trình Bội Linh cúi gầm mặt, run rẩy châm trà. Trước khi quay vào, nàng liếc chàng ai oán.
Tiểu Phàm thẹn thùng nói :
- Tiểu muội xin phép được ra nhà sau một lát!
Nàng bước theo nàng tỳ nữ kia.
Ma Ảnh Tử sụp xuống lạy :
- Thuộc hạ tưởng kiếp này không còn được gặp thiếu chủ nữa.
Sĩ Mệnh vội đỡ gã lên rồi bảo :
- Trong một phút hồ đồ, ta mang mặc cảm xấu xí nên âm thầm bỏ đi. Chính Tiểu Phàm đã giúp ta hiểu ra chân tướng sự việc. À, ngoài các hạ và Bội Linh, còn ai ở đây nữa không?
Ma Ảnh Tử cười đáp :
- Thuộc hạ và Trình đại phu nhân đoán rằng Dư nhị phu nhân đi đến Hoàng Sơn nên đuổi theo, quả nhiên gặp Tùy Vân đạo trưởng giữa đường. Nghe tin thiếu chủ đã đưa nhị phu nhân xuôi Nam, thuộc hạ kiêm trình ngày đêm nên đến Cảnh Đức trấn chỉ sau thiếu chủ một bước. Vì không muốn nhị phu nhân hoảng sợ nên đành phải cải trang. Nơi này là cơ ngơi của một bằng hữu Hắc đạo hoàn lương. Thiếu chủ có thể an tâm nghỉ ngơi, tìm cách phục hồi ký ức cho nhị phu nhân.
Tiểu Phàm ra đến, vui vẻ tán dương :
- Đại ca! Tòa gia trang này thật là tĩnh lặng và xinh đẹp!
Sĩ Mệnh cười đáp :
- Lão trượng đây vốn từng thọ ân tiên phụ nên sẵn lòng mời chúng ta ở lại chơi vài hôm. Phàm muội tính sao?
Tiểu Phàm hân hoan đồng ý.
Sau bữa cơm tối, ả nữ tỳ lặng lẽ đưa hai người vào phòng ngủ. Trước giờ hai người vẫn ở riêng nên Tiểu Phàm lộ vẻ nghi ngại :
- Đại ca! Chúng ta ở chung sao tiện?
Sĩ Mệnh thản nhiên đáp :
- Chúng ta là phu thê, lẽ nào lại ngủ riêng? Nếu hiền muội không thích, ta sẽ ngồi trên ghế hành công tĩnh tọa như ngày đâu gặp gỡ. Chỉ sợ lát nữa chính hiền muội sẽ gọi ta vào ngủ chung đấy thôi.
Sĩ Mệnh nhận ra nàng không cởi bớt xiêm y mà lại lén móc tiểu đao nhét dưới gối.
* * * * *
Trưa hôm sau, vừa ăn xong bữa thì một hán tử thấp lùn vào trao cho Ma Ảnh Tử một phong thư.
Đọc xong, gã biến sắc, nháy mắt ra hiệu rồi nói :
- Lão phu muốn mời công tử ra vườn ngắm mai.
Sĩ Mệnh hiểu ý bảo Tiểu Phàm :
- Hiền muội vào trong thu xếp hành lý. Ta ra vườn đàm đạo với lão trượng một lát rồi khởi hành.
Ra đến vườn, Ma Ảnh Tử hạ giọng :
- Thiếu chủ! Chí Tôn bang đã kéo mấy trăm cao thủ khóa chặt Cảnh Đức trấn. Có lẽ chúng ta phải cải trang mới về được An Khánh.
Sĩ Mệnh ngắm nhìn những bông mai vàng rực còn sót trên cành, tư lự bảo :
- Không hiểu bọn Hỏa Quy lão tổ trên đường đến đây có bị chặn đánh hay không?
Ma Ảnh Tử lặng im không nói.
Sĩ Mệnh quay lại thấy ánh mắt gã đầy vẻ bi thương, biết rằng đã có chuyện. Chàng hỏi ngay :
- Phải chăng các hạ định vì an nguy của ta mà giấu bặt hung tin của huynh đệ?
Nghe giọng uy nghiêm, Ma Ảnh Tử buồn rầu nói :
- Chín người bọn họ bị dồn lên ngọn Thạch Sơn ở phía Bắc từ chiều hôm qua. Không có lương thực và nước uống, chẳng bao lâu sẽ chết.
Sĩ Mệnh dịu giọng :
- Họ Chung hết lòng vì Tây Môn thì Tây Môn cũng hết lòng với họ Chung. Nếu ta không cứu được họ thì cũng chẳng ham sống làm gì. Các hạ hãy vẽ lại địa hình Thạch Sơn rồi cùng nhau tìm phương kế. Ta vào dặn dò Tiểu Phàm mới được.
Hai người trở lại khách sảnh. Ma Ảnh Tử vào thư phòng lấy giấy bút còn Sĩ Mệnh đi thẳng vào phòng riêng.
Tiểu Phàm đã thu xếp hành lý xong, ngồi bên giường chờ đợi. Đôi mắt nàng như nhìn về chốn xa xăm nào đó.
Sĩ Mệnh bước đến trước mặt Tiểu Phàm, nghiêm giọng bảo :
- Phàm muội! Nàng hãy lấy thanh tiểu đao trong người ra đi.
Tiểu Phàm bỡ ngỡ vâng lời.
Sĩ Mệnh vạch tung vạt áo ngực, tha thiết bảo :
- Phàm muội! Nếu nàng không tin ta chính là Sĩ Mệnh thì hãy cắm thanh đao ấy vào ngực ta.
Ánh dương quang soi rõ từng vết sẹo trên người Sĩ Mệnh.
Tiểu Phàm chăm chú nhìn, đứng lên rờ rẫm từng dấu tích quen thuộc. Nàng còn cảm nhận được mùi hương nồng nàn, thân thiết của trượng phu. Bất giác, nàng úp mặt vào đấy mà hít thở. Kỷ niệm của những cuộc ái ân mặn nồng trở về trong ký ức, xua tan dần bóng sương mù trong tâm thức.
Tiểu Phàm nhắm mắt lại nên không bị gương mặt xa lạ kia chi phối. Nàng chỉ bằng khứu giác, xúc giác mà cảm nhận được cơ thể ngày nào.
Sĩ Mệnh cũng vuốt ve đôi bờ vai nhỏ và tấm lưng thon gầy vì bệnh tật. Tiểu Phàm nghe niềm khát khao dâng hiến bùng lên. Đôi môi và vòng tay nồng nhiệt đã nói lên điều ấy.
Sĩ Mệnh nhẹ nhàng bồng nàng lên giường, đem lại cho nàng những cảm giác ngày nào.
Thân thể nàng đã gầy hơn xưa nhưng lại nói lên tình yêu vô biên của trái tim. Sĩ Mệnh trân trọng mối chân tình của người con gái thẳng thắn, cuồng nhiệt này.
Tiểu Phàm vẫn nhắm chặt đôi mắt, lắng nghe hồn bồng bềnh trong biển ái ân. Nàng sợ mình đang mơ và sẽ đánh mất Sĩ Mệnh khi thức giấc. Cuối cùng thì chính cảm giác hoan lạc tận cùng của tình dục đã là cái gì chân thật và vững chắc nhất. Tiểu Phàm không thể không tin người đàn ông này chính là Sĩ Mệnh. Bằng những động tác quen thuộc, chàng đã liên tiếp dìu nàng đến bờ mộng ảo.
Tiểu Phàm hoan hỉ thì thầm :
- Tướng công!
Nàng mở mắt ra, vuốt ve gương mặt sần sùi kia. Ánh mắt đắm say, nồng nàn.
Sĩ Mệnh biết nàng đã nhận ra mình, mừng rỡ cúi xuống hôn lên mắt, lên môi. Chàng không ngờ cuộc ái ân lại có thể đánh thức tâm linh của người vợ tội nghiệp.
Trong lúc mặc lại y phục, Sĩ Mệnh cười bảo :
- Ta xấu xí thế này nàng có buồn không?
Tiểu Phàm nguýt chàng :
- Ngày trước, tướng công cũng đâu anh tuấn hơn ai?
Hai người trở ra khách sảnh.
Thấy mặt hoa tươi thắm, Ma Ảnh Tử nhìn Sĩ Mệnh dò hỏi. Chàng cười bảo :
- Phàm muội đã hồi phục hoàn toàn!
Ma Ảnh Tử vui mừng không xiết, vòng tay nói :
- Thuộc hạ chúc mừng thiếu chủ!
Trình Bội Linh ra đến, hân hoan lột mặt nạ. Ôm lấy Tiểu Phàm. Hai người đều khóc cả.
Lát sau, Tiểu Phàm đẩy Bội Linh vào lòng Sĩ Mệnh :
- Tướng công! Sao chàng không hỏi han Trình đại thư?
Sĩ Mệnh xiết chặt Bội Linh, thì thầm :
- Linh muội! Ta làm khổ nàng nhiều quá!
Tính tình Bội Linh đằm thắm, thùy mị và sâu sắc. Nàng âm thầm chịu đựng nỗi đau, hết lòng chăm sóc Tiểu Phàm. Nay gặp lại Sĩ Mệnh, thấy chàng bị hủy dung, tình yêu kia càng sâu đậm vì nỗi thương cảm vô bờ.
Bốn người ngồi xuống bàn để nghiên cứu địa hình ngọn Thạch Sơn. Ma Ảnh Tử đã có đủ thì giờ để vẽ lại nơi hiểm tuấn ấy. Thạch Sơn vốn là sào huyệt của một lão cường đạo già, Bích Thượng Hồ Quan Phát Dụng, bằng hữu của Hồi Phong Kiếm.
Ma Ảnh Tử chỉ bức vẽ rồi miêu tả :
- Thạch Sơn bị dòng Cảnh Giang cắt làm hai phần, một cao một thấp. Bọn Lão tổ hiện ở trên phần thấp phía Tây. Mặt sông đoạn này chỉ rộng độ mười trượng nhưng hai vách dựng đứng, cao đến mười lăm trượng. Trên đỉnh núi nhỏ phía tây, là một bức vách đá cao mười trượng. Trên đỉnh núi có thạch động, nơi cư trú của Bích Thượng Hồ. Đây là chốn tuyệt địa muốn lên xuống phải dùng thang dây. Chiều hôm qua, bọn Hỏa Quy lão tổ bị Chí Tôn bang chặn đánh, bèn rút lên Thạch Sơn cố thủ. Phe đối phương đông đến hai trăm, do Hận Thiên lão quái thống lĩnh. Đáng sợ nhất là đàn độc thử, vì vậy, bọn lão tổ không thể phá vây mà chạy. Bích Thượng Hồ đã gõ mõ tre gởi tín hiệu cầu cứu ra ngoài. Hiện nay lương thực đã không còn một hạt.
Sĩ Mệnh nhíu mày hỏi :
- Vậy theo ý các hạ thì chúng ta nên dùng cách gì để cứu họ?
Ma Ảnh Tử buồn bã đáp :
- Nếu không có mấy chiếc thuyền của phe đối phương đậu ở sát vách thì chúng ta có thể vào từ phía hậu sơn. Hoặc là bắn tên mang dây chão sang đấy để họ thoát ra. Nhưng chúng túc trực ngày đêm, thủ sẵn cung nỏ nên sẽ phát hiện ngay.
Sĩ Mệnh dõi mắt nhìn tuyết rơi ngoài hiên, suy nghĩ miên man. Bỗng từ ngọn cây thụ già, một chiếc lá rụng xuống, bay là đà cho đến tận thềm khách sảnh.
Sĩ Mệnh bừng tỉnh, cầm bức vẽ hỏi thêm :
- Bờ vực sông phía Đông có cao hơn bờ phía Tây nhiều lắm không?
- Bẩm thiếu chủ, có lẽ cao hơn đến hai mươi trượng.
Sĩ Mệnh hài lòng, trình bày kế hoạch của mình. Ba người thảng thốt kêu lên :
- Không được!
Sĩ Mệnh trấn an :
- Pho khinh công “Thiên Hạc Hành Vân” là tuyệt học kỳ diệu nhất trần gian. Ta rơi xuống vực thẳm trăm trượng còn không sợ chết thì sợ gì độ cao kia? Hôm trước, quan sát pho thân pháp của Quỷ Thử, ta đã học được nhiều điều bổ ích. Hai nàng cứ tìm vải tốt, khâu cho ta đôi cánh bền chắc là được. Hơn nữa, ta mang theo một đầu dây chão, nếu có rơi xuống thì cũng được kéo lên.
Biết ý chàng đã quyết, Ma Ảnh Tử vào thành mua dây chão và mấy thước vải buồm. Gã còn ghé qua mấy bằng hữu Hắc đạo, nhờ họ dùng mõ tre truyền âm lên Thạch Sơn, báo lại kế hoạch của Sĩ Mệnh.
Đến cuối giờ mùi thì đôi cánh hoàn tất. Hai nữ chủ nhân cột chặt vào tay chân và lưng Sĩ Mệnh. Chàng ra vườn, treo lên ngọn cây thụ, thử lao mình xuống. Khi hoàng hôn lịm tắt thì Sĩ Mệnh đã làm chủ được đường bay. Chàng có thể đáp xuống bất cứ điểm nào mình muốn.
Tiểu Phàm cười bảo :
- Giá như tướng công có thể dùng đôi cánh vải này mà bay được lên cao thì hay biết mấy?
Chàng lắc đầu :
- Giới hạn của con người là ở đấy! Chúng ta nhảy lên cao và rơi xuống, không thể giống như lũ điểu cầm được.
* * * * *
Đầu canh hai, bọn Sĩ Mệnh đã có mặt bên bờ vực phía Đông. Ngọn bắc phong thổi ào ào, mang theo những bông tuyết lạnh giá.
Bội Linh sợ hãi nói :
- Gió mạnh thế này, chỉ e tướng công không đến được đúng chỗ!
Sĩ Mệnh trấn an :
- Không sao, vị trí này xéo xa chỗ đáp vài chục trượng, ta đã tính đến chiều gió.
Chàng cột chặt một đầu dây chão vào lưng rồi tung mình vào khoảng không tối tăm. Đích nhắm của chàng là đốm lửa ở bờ bên kia.
Gió đông lồng lộng đập vào vách đá tạo nên những luồng khí hỗn loạn. Sĩ Mệnh kinh hãi nhận ra mình không thể điều chỉnh được đường bay. Có lúc gió nâng chàng lên, có lúc như kéo xuống.
Bọn Tiểu Phàm căng mắt cố nhìn xuyên qua màn mưa tuyết, tay nắm chặt đầu dây, lòng lo lắng khôn nguôi. Họ không biết rằng mình đã khóc.
Dưới kia, Sĩ Mệnh vận toàn lực vẫy mạnh đôi cánh, tiến về phía đốm lửa. Thân hình chàng ngày càng sa xuống thấp. Sĩ Mệnh than thầm cho sự thất bại của mình. Chàng nghĩ đến những người thân trên kia quyết định liều một chuyến.
Sĩ Mệnh quay về hướng Bắc, mượn sức nâng của luồng gió, bốc hẳn lên cao. Chàng hân hoan nhận ra gió đưa chàng sang phía Tây. Thì ra chàng đã sai lầm khi bay theo chiều gió.
Cuối cùng, Sĩ Mệnh lơ lửng trên đầu ngọn lửa, khép cánh rơi xuống vòng tay những người ở dưới.
- Lão phu suốt đời không phục ai, nhưng giờ xin đê đầu trước bậc đại nghĩa, đại dũng. Quan mỗ xin đem tấm thân già nương nhờ dưới trướng thiếu chủ.
Dứt lời, lão sụp xuống lạy ba lạy.
Hồi Phong Kiếm cười khẩy :
- Té ra ngươi cũng biết chọn minh chúa mà thờ!
Sĩ Mệnh giật mạnh đầu dây báo hiệu đã đến nơi an toàn. Bên kia Ma Ảnh Tử tuột xuống phía dưới, sao cho thấp hơn bờ Tây một chút. Gã cột chặt đầu dây của mình vào mỏm đá rồi giật báo hiệu.
Thiết Diện Cuồng Sư kéo căng dây rồi cố định lại. Lão nặng nề nhất nên đi trước để thử sức chịu đựng của dây chão.
Khả Khanh nũng nịu ôm chặt cổ Sĩ Mệnh, bắt chàng cõng qua sông.