Lâm Hinh ngồi ở ghế sau, đầu dựa vào cửa sổ. Thủy tinh lạnh lẽo sẽ làm cô cảm thấy thoải mái hơn một chút. Cô không ngừng đổi vị trí, miệng bắt đầu mơ mơ màng màng nói mê sảng. Lục Lê nhíu mày, không biết vì sao lại có chút giận cô: “Bảo cô về nhà sớm một chút, bây giờ chịu thiệt đừng có trách ai!” .
“Không sao, lấy được tiền tăng ca rồi.” .
“Tiền tăng ca bao nhiêu, tôi trả cho cô là được.”
“Không giống nhau.” Đầu Lâm Hinh cọ cọ trên kính, cô mở mắt ra, ánh mắt ẩn chứa chút ánh sáng nhỏ, “Không giống.”
Lục Lê không biết cùng là tiền thì có chỗ nào lại không giống.
Lục Lê lái xe đến nhà Lâm Hinh, lấy chìa khóa từ trong túi của cô, đỡ cô vào nhà, ôm lên trên giường. Lục Lê đánh giá căn phòng nhỏ ấm áp này một lượt. Lâm Hinh quét dọn rất sạch sẽ, góc phòng còn bày đồ chơi của Lục Kiên Cường, từ nhỏ đến lớn, kể ra lịch sử trưởng thành của đứa bé. Trên một mặt tường còn khắc rất nhiều dấu gạch, nhìn ra được là mẹ đang giúp đứa bé đo chiều cao.
Lục Lê bỗng thấy trong lòng có chút mất mát. Làm cha, quá trình đứa bé trưởng thành anh không tham dự, làm chồng, anh lại càng không thực hiện được chút trách nhiệm nào.
Vì sao, Lâm Hinh luôn luôn không nói cho anh? Cô giấu diếm anh quá nhiều chuyện.
“Kiên Cường. . . . . . Con phải kiên cường, mẹ. . . . . . Cũng phải kiên cường.” Lâm Hinh sốt đến mơ hồ, mồ hôi đầy đầu nỉ non lẩm bẩm. Lục Lê đắp khăn ướt cho cô xong liền ngồi bên cạnh cô: “Rốt cuộc em từ đâu tới? Lục Kiên Cường từ đâu tới?”
“Rất xin lỗi. . . . . . Rất xin lỗi. . . . . .” Lâm Hinh sốt đến mơ hồ dường như rất hỗn loạn, không biết cô mơ thấy cái gì mà cứ khóc không ngừng. Lục Lê giúp cô lau đi sạch sẽ, khiến gối đầu ướt một mảng. Rốt cuộc cô mơ thấy cái gì, vì sao áy náy đến mức này?
Lần đầu tiên Lục Lê cảm thấy trên người một người sẽ có nhiều bí mật như vậy, hấp dẫn anh không thể không chú ý.
“Lục Lê, xin lỗi.” Lục Lê ngẩn ra, cô đang nhận lỗi với anh? Anh đưa lỗ tai đến bên môi Lâm Hinh cẩn thận nghe, “Phương tiểu thư, thực xin lỗi. . . . . .” Nghe được câu này, Lục Lê ngây người. Trong ấn tượng của anh, “Phương tiểu thư” có quan hệ với anh đại khái chỉ có một mình Phương Tranh, đó là bạn gái trước của anh. Sáu năm trước bọn họ vì tính cách không hợp mà chia tay, Phương Tranh cũng sang Anh quốc.
Nhưng Phương Tranh và Lâm Hinh có quan hệ gì đâu. . . . . . Đợi chút, sáu năm trước? Cẩn thận tính toán, Lục Kiên Cường không phải cũng có từ sáu năm trước sao?
Lục Lê trầm mặt, đột nhiên cảm thấy cuộc chia tay anh cho rằng đơn giản năm đó có lẽ không đơn giản như vậy.
Đêm nay Lục Lê về nhà, Lục Kiên Cường luôn luôn đi theo phía sau anh: “Mẹ đâu? Mẹ đâu? Không phải ba muốn cưới mẹ về sao?” Đứa trẻ này bình thường giả vờ ông cụ nôn, thực chất trong lòng vẫn luôn nhớ mẹ, dù sao, Lâm Hinh cũng là một người mẹ rất tốt.
“Cưới mẹ con là chuyện đơn giản như vậy sao?” Lục Lê nhéo nhéo mặt Lục Kiên Cường , “Chờ ba cạy mở được miệng mẹ con trước rồi nói.” Bước chân anh dừng một chút, đột nhiên nhớ tới một chuyện, “Có phải mẹ con thiếu tiền không?”
“Thiếu rất nhiều sao? Thân thích đâu? Không có hỗ trợ sao?”
“Mượn rồi, nhưng sau này bọn họ thấy mẹ đều trở nên thật hung dữ, con không thích bọn họ. Sau này mẹ lấy tiền tiết kiệm trả lại hết, mẹ nói mượn người khác dù sao cũng phải trả, không bằng không mượn.” Lục Kiên Cường nói rất tội nghiệp, xem ra mấy ngày đó đã để lại ấn tượng xấu cho thằng bé. Hơn nữa thằng bé có thể nhớ được rõ ràng như vậy, hẳn là chuyện mới xảy ra không lâu. Lâm Hinh cầm tiền tiết kiệm trả nợ, lại còn gánh nặng tiền thuốc men cho cha, cho nên Lâm Hinh mới đưa con đến chỗ anh, thì ra là cùng đường.
Thì ra, người phụ này còn có kiên trì và mạnh mẽ như vậy.