Cách trận đấu còn có ba ngày, pháp thuật và võ nghệ của Mộ Dung Thanh Thanh đều tăng cao, làm đồng môn thèm thuồng. Nàng lại vẫn kiên trì trước giờ Dần đến viện của Thần Mộ, đầu tiên chạy mười vòng rồi cùng Thần Mộ so tài một hồi.
Ngày hôm đó nàng vừa chạy xong, hoạt động gân cốt, trở lại trong viện Thanh Vân Phong, lại phát hiện Thần Mộ đang ngồi trên ghế đá trong viện, cánh tay chống đầu, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Mộ Dung Thanh Thanh nhẹ tay nhẹ chân tiêu sái đến cạnh hắn, tỉ mỉ đánh giá khuôn mặt hắn một lượt. Đúng lúc ấy tia nắng ban mai cũng tràn đến, mọi thứ tựa như ảo mộng. Đang lúc Mộ Dung Thanh Thanh nhìn chăm chú, đôi mắt nhắm khẽ chậm rãi mở ra. Nhìn khuôn mặt phóng đại của Mộ Dung Thanh Thanh trước mắt, hắn không có chút kinh ngạc nào, giống như đã sớm phát hiện ra nàng nhìn mình chăm chú.
Trước khi Thần Mộ mở miệng, Mộ Dung Thanh Thanh nói: “Đại sư huynh, có ai từng nói với huynh rằng huynh rất đẹp chưa?”
“À, bây giờ muội nói rồi.”
“Đại sư huynh, muội có thể hôn huynh không?”
Nàng hỏi rất đột ngột, đề tài xoay chuyển quá nhanh, Thần Mộ đột nhiên không phản ứng kịp, chợt thấy trên môi ấm áp, đúng là nha đầu không biết sống chết kia đã áp môi vào! Thần Mộ trợn tròn hai mắt, lập tức lùi ra sau, trước khi hắn lùi Mộ Dung Thanh Thanh còn lè lưỡi tinh nghịch liếm lên môi hắn một cái.
“Thật sự là rất tuyệt.” Mộ Dung Thanh Thanh cười như mèo trộm thịt.
Thần Mộ sau cái va chạm mạnh của linh hồn bỗng dưng phục hồi tinh thần, cắn răng, hung tợn nói: “Mộ Dung Thanh Thanh!”
“Hôn gì cơ [1]? Huynh còn muốn muội hôn thêm một cái nữa à, được thôi được thôi.” Mộ Dung Thanh Thanh cố ý hiểu sai ý hắn, nhắm mắt, bĩu môi, chậm rãi đưa mặt đến gần. Ánh mắt Thần Mộ dừng trên đôi môi hơi cong lên của nàng, đầu óc không biết vì sao đột nhiên đình chỉ trong một cái chớp mắt, dưới tình huống hoàn toàn có thể né tránh lại để Mộ Dung Thanh Thanh dễ dàng chạm lên môi hắn một lần nữa.
[1] Thanh Thanh đọc giống “thân thân” – hôn
Mà lúc này đây, Mộ Dung Thanh Thanh còn kinh ngạc hơn Thần Mộ, vừa chạm vào nàng giống bị điện giật vội rụt lại, che miệng, sững sờ nhìn Thần Mộ: “Huynh không tránh?”
Thần Mộ cũng sững sờ vuốt môi mình. . . . . . .
Đúng vậy, hắn không tránh…
Rõ ràng có thể tránh. Ngẩn người cũng tốt thất thần cũng thế, tóm lại chính là không tránh. . . . . . .
Mộ Dung Thanh Thanh ngơ ngác hỏi: “Đại sư huynh. . . . . . Đừng bảo huynh cũng hơi thích muội đấy nhé.” Thần Mộ giương mắt nhìn nàng, bừng tỉnh thấy có chút không thích hợp. Nếu nghĩ theo lẽ thường, khi nói ra lời này, Mộ Dung Thanh Thanh hẳn là nên cao hứng đến mức không biết làm sao mới đúng, nhưng vì sao trong mắt nàng lúc này không hề có chút ít ý cười nào.
“Nếu thích thì sao nào?” Hắn cảm thấy có lẽ là mình điên rồi, làm sao có thể hỏi câu này, “Đây không phải điều muội hi vọng sao?”
Mộ Dung Thanh Thanh ngơ ngác nhìn hắn, sau đó giống như thấy quỷ, rút kiếm, leo lên, thất tha thất thểu ngự kiếm bay đi, quả thực giống như chạy trốn.
Sau đó, Mộ Dung Thanh Thanh ba ngày liên tiếp đều không đến Thanh Vân Phong của Thần Mộ.
Thần Mộ thật sự không kìm chế được tò mò trong lòng, phá lệ vì một cô nương mà xuống Thanh Vân Phong.
Có lẽ sự tò mò này còn mang theo vài phần cảm giác thất bại đuổi không đi. Một cô nương dính hắn chặt như vậy, một cô nương khiến toàn bộ tiên môn đều cho rằng nàng thích hắn, khi hắn thật vất vả có chút rung động, khi hắn nói ra những lời chẳng khác nào thổ lộ lại. . . . . . Hoảng hốt mà chạy!
Chẳng lẽ, là hắn và toàn bộ tiên môn đều hiểu lầm cái gì sao. . . . . . .
Mà Thần Mộ không ngờ, hắn xuống Thanh Vân Phong cũng không tìm được Mộ Dung Thanh Thanh. Người ở cùng nàng nói từ hôm đó nàng chưa về, còn tưởng rằng Mộ Dung Thanh Thanh ở lại Thanh Vân Phong. Trong lòng Thần Mộ căng thẳng, đi khắp tiên môn tìm người.
Nhưng tìm hai ngày vẫn không thấy bóng dáng Mộ Dung Thanh Thanh. Cho đến hôm trận đấu, Thần Mộ rốt cục cũng thấy Mộ Dung Thanh Thanh. Nàng còn mặc quần áo ngày đó rời đi, tinh thần thoạt nhìn cũng không tệ, chỉ không quấn lấy hắn luôn miệng “Đại sư huynh đại sư huynh” giống trước kia nữa.
Thần Mộ mất hai ngày không tìm thấy nàng, trong lòng sớm đã nghẹn đầy lửa giận, lúc này không ngừng phát hỏa: “Muội còn nhớ được hôm nay có trận đấu cơ đấy.” Nhưng chỉ mới nói một câu, thấy Mộ Dung Thanh Thanh cúi gằm đầu tư thế như chờ mắng, tức giận trong nháy mắt không biết đã bay đi đâu hết. Cuối cùng, hắn chỉ biết kìm nén, lạnh lùng nói: “Mấy ngày nay đi đâu vậy?”
Mộ Dung Thanh Thanh không đáp.
Thần Mộ nhìn nàng một lúc lâu, thôi, hắn thở dài một tiếng, về sau lại hỏi vậy.
“Yêu quái sống dai, hôm nay muội nhớ theo sát ta, chú ý phía sau.”
Mộ Dung Thanh Thanh ngẩng đầu nhìn hắn, im lặng một lúc lâu, lại cúi đầu xuống, nói như là nỉ non: “Thực ra huynh rất dịu dàng.”
Thần Mộ nghe vậy, ho một tiếng: “Đi thôi. Bắt đầu rồi.”
Hai người đi tới trong sơn cốc, Thần Mộ cầm kiếm đi trước, Mộ Dung Thanh Thanh đi theo sau. Đi được một đoạn, nàng bỗng mở miệng hỏi: “Vì sao. . . . . . Phải đuổi tận giết tuyệt yêu quái?”
“Yêu là ác. Trừ ác vệ thiện đây là bổn phận của người tu đạo.”
Mộ Dung Thanh Thanh im lặng, đề tài bỗng chuyển: “Muội hình như nghe nói hôm nay sư phụ trở lại tiên môn.”
“Vì đề phòng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sư phụ quả thật đã trở lại.” Thần Mộ quay đầu nhìn nàng một cái, “Muội sợ bị yêu quái giết sao?”
Mộ Dung Thanh Thanh rũ mắt: “Không sợ, muội có đại sư huynh ở đây. . . . . .”
Thần Mộ hụt một bước, “Về sau. . . . . .” Hắn không thấy Mộ Dung Thanh Thanh, lời nói có chút trúc trắc kỳ lạ, “Về sau, ta có thể ngày ngày dạy muội pháp thuật võ công, muội còn muốn học không?”
Mộ Dung Thanh Thanh ngẩng đầu nhìn hắn, ngược lại cười, lúm đồng tiền vẫn xinh đẹp như vậy, nàng nói: “Đại sư huynh à, ta. . . . . . Không muốn học nữa.” Tiếng nói vừa dứt, Thần Mộ chỉ cảm thấy cả người cứng đờ, cuối cùng không thể động đậy được. Hắn nhăn mày, nhìn Mộ Dung Thanh Thanh lại thấy nàng di chuyển đi lên trước ba bước, từ trong ống tay áo lấy ra một quả tín hiệu, ném lên trời. Bỗng chốc yêu khí trong rừng bùng lên.
“Những đệ tử ưu tú của tiên môn đã được huy động đi hết, trong môn phái phòng thủ lỏng lẻo, lão già Đạo Tịch hiện giờ đang ở trong môn phái, tìm được hắn, giết.” Giọng nàng không lớn, nhưng âm sắc lại theo pháp lực truyền đi. Chỉ một thoáng chốc, yêu khí trong rừng dần biến mất, Thần Mộ biết chúng nó đi đâu.
Thần Mộ sắc mặt lạnh như băng: “Muội có biết mình đang làm cái gì không?”
“Biết rất rõ.” Mộ Dung Thanh Thanh quay đầu lại, nhìn hắn một cái, “Ta tẩy yêu tủy, tính toán tỉ mỉ tất cả là vì ngày hôm nay. Thù của cha mẹ, ta ẩn nhẫn mười lăm năm, hận đám đạo sĩ luôn hô hào Trừ Ma Vệ Đạo các ngươi suốt mười lăm năm!” Nàng sẵng giọng thanh sắc lại thay đổi, mang theo một chút tự giễu, “Mà đến cuối cùng, vì báo thù, ta lại tẩy yêu tủy, tu hành pháp thuật của các ngươi, thành một kẻ tu tiên. Có khi số mệnh luôn châm chọc như thế, nó sẽ biến ngươi thành loại người trước kia ngươi căm ghét nhất. Ngươi nói có phải hay không . . . . . . Đại sư huynh?”
Thần Mộ lặng im: “Ngươi không là Mộ Dung Thanh Thanh.”
“Ta là.” Nàng nói, “Mộ Dung Thanh Thanh từ đầu tới cuối chỉ có một, ta là Mộ Dung Thanh Thanh ngươi biết. Nhưng ta cũng không phải tiểu sư muội của ngươi. Lão già Đạo Tịch kia khi đi vân du đã quen với một tiểu cô nương, thấy nàng thiên tư thông tuệ liền cho nàng đạo phù bái sư, ta chỉ mượn đạo phù của nàng ta dùng thôi.”
“Ngươi lừa mọi người trong tiên môn. . . . . .”
Mộ Dung Thanh Thanh cười: “Đúng vậy, mọi người.”
Thần Mộ im lặng, thấy nàng xoay người định đi, mới lại mở miệng nói: “Trong khoảng thời gian này, những lời muội nói có phải thật lòng không, dù chỉ là một chút thôi?” Giọng hắn khàn khàn, khi hỏi phải cố hết sức, thật giống như chỉ cần Mộ Dung Thanh Thanh nói có, hắn sẽ quyết định tha thứ cho tất cả sự phản bội của nàng.
Mà Mộ Dung Thanh Thanh chỉ nghiêng đầu liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt không có một chút độ ấm: “Không.” Nàng nói rất quả quyết, lập tức phất tay áo rời đi, dùng chính Thuật Ngự Kiếm của môn phái bọn họ. Bây giờ nàng muốn đi giết sư phụ hắn, dùng chính pháp thuật võ công hắn dạy.
“Sư phụ sẽ không dễ dàng trúng chiêu như vậy, đừng đi. . . . . .” Lời này của hắn văng vẳng trong rừng cây, không có ai nghe thấy.