Trắng Trợn Táo Bạo

Chương 6: Cà Vạt



Lâm Sơ Huỳnh nghe được lời này đứng hình một chút.

Cô nhìn thần sắc Lục Yến Lâm, nhìn không ra đây là thật hay giả, tại sao lại nói đến chuyện kết hôn?Lâm Sơ Huỳnh hỏi "Ai kết hôn?"Lục Yến Lâm trả lời "Em.

"Câu nói này của anh rõ ràng là câu khẳng định.

Hai người mặt đối mặt, sau một lúc lâu Lâm Sơ Huỳnh mới lấy lại tinh thần, khí thế lúc nãy hầu như đều biến mất không còn một mảnh, cô thò người tới gần cửa sổ, hỏi "Sáng sớm tinh mơ chú với ba tôi thảo luận chuyện kết hôn ư?"Chuyện này có chút vớ vẩn rồi.

Rất nhiều thiên kim nhà giàu có xuất thân tốt đều không quyết định được hôn nhân của mình, nhưng cô thì lại khác, trùng hợp là cô có thể tự làm chủ việc này.

Lâm Sơ Huỳnh lại hỏi "Với ai?"Tuy Lục gia cùng Lâm gia là thế giao, nhưng hôn nhân của con cháu cũng không nông nỗi đến mức tự mình định ra, trừ phi! "Lúc trước ba tôi không có ý này, đối tượng kết hôn không thể tùy tiện xằng bậy được.

" Ánh mắt Lâm Sơ Huỳnh di chuyển một chút "Chẳng lẽ là với Chú hai?"Cô chỉ có thể nghĩ được như vậy.

Nếu không Lục Yến Lâm đến nhà cô thảo luận cái gì với ba cô chứ.

Lục Yến Lâm chấp hai tay lại với nhau, giống như đang ngồi ngay ngắn trong văn phòng, cảm xúc chưa từng thay đổi "Ừm.

"Không khí đột nhiên tĩnh lặng.

Từ sáng sớm trợ lý Trần đã đưa Lục Yến Lâm đến, nhưng cũng không biết họ bàn bạc chuyện gì, bây giờ đột nhiên nghe được tin tức khủng như thế, có hơi hồi hộp.

Hô hấp của Lâm Sơ Huỳnh bị ngưng trệ một lúc.

Cho dù hai nhà muốn kết thông gia cũng không thể nào vô duyên vô cớ bắt họ kết hôn chứ, giữa hai người họ ước chừng còn cách một vai vế nữa đó.

Hơn nữa Lục Yến Lâm! Suy nghĩ của Lâm Sơ Huỳnh xoay vòng vòng, nhớ tới chuyện gì đó, cuối cùng chỉ sâu kín mà mở miệng "Chú hai đúng là người có trách nhiệm.

"Ba chữ cuối bị cô nhấn mạnh.

Lục Yến Lâm nhìn cô "Em không muốn?"Nghe ngữ khí cô vừa nãy có chút giống.

Lâm Sơ Huỳnh không trả lời, mà đứng thẳng dậy, chuyển qua đề tài khác "Tôi đi làm đây, chú hai đi thong thả.

"Cô xoay người đi vào công ty.

Buổi sáng Giải Trí Thiên Nghệ có không ít nghệ sĩ và thực tập sinh đến, mỗi người đều có giá trị nhan sắc cùng thân hình xuất sắc, nhưng không ai có thể che lắp được hào quang của Lâm Sơ Huỳnh.

Trợ lý Trần nhìn biểu cảm ông chủ nhà mình qua kính chiếu hậu, nghĩ thầm muốn theo đuổi người ta cũng không thể làm đến bước này chứ.


Anh ta hỏi "Phải đi sao ông chủ?"Lục Yến Lâm ừ một tiếng.

Xe dừng ở đây lâu như vậy, đã khiến không ít người để ý, chờ đến khi đã biến mất ở nơi xa, ai cũng có chút thở dài.

Chiếc xe vừa rồi là chở ai vậy?                   -.

-.

-.

-.

-.

-.

-.

-.

-.

-.

-Kiều Quả chờ ở cửa công ty, thấy Lâm Sơ Huỳnh xuất hiện, liền đi theo bên cạnh cô, hướng đến văn phòng tổng giám đốc.

"Lão bản, tiền vi phạm hợp đồng đã được gửi vào tài khoản công ty rồi, đại ngôn bên kia cũng thu được, đang chuẩn bị tìm người phát ngôn khác.

""Đoàn đội của Giang Tuyết Danh hình như đã không còn chống cự nữa, ngay cả hotseach mình mua cũng tự xóa bỏ, chúng ta cần xóa không?""Không xóa, để thêm hai ngày đi.

" Lâm Sơ Huỳnh trả lời.

Tính cách cô luôn có thù tất báo, cách xử lý của Giang Tuyết Danh đã ảnh hưởng đến Giải Trí Thiên Nghệ, bây giờ sao có thể bỏ qua một cách nhẹ nhàng vậy được.

Vẫn nên ăn chút đau khổ đã.

Tâm trạng vốn đang hậm hực của Lâm Sơ Huỳnh lập tức tốt lên.

Quả nhiên kiếm tiền vui hơn đàn ông nhiều.

Kiều Quả hơi mỉm cười "Gần đây có mấy kịch bản mới nộp lên, muốn hỏi cô có cần sửa chỗ nào không, hay là muốn! "Nhét người vào.

Lâm Sơ Huỳnh nói "Để trên bàn tôi đi.

"Chắc là do có tiền nên khiến cô tràn ngập tin tưởng đối với kịch bản, cho nên khi nhìn thấy nội dung tóm tắt, sắc mặt cô càng khó coi hơn.

Kịch bản này toàn là cốt truyện lung tung rối loạn gì vậy?Cái thứ nhất tuy rằng không viết rõ, nhưng Lâm Sơ Huỳnh vừa đọc lướt qua liền phát hiện vấn đề, cô gõ bàn "Gọi biên kịch đến đây.

"Kiều Quả vừa thấy tình huống này liền biết không tốt "Vâng.

"Biên kịch là một người thanh niên đeo mắt kính, thoạt nhìn thanh nhã văn khí, Kiều Quả đem sơ yếu lý lịch của hắn ta ra, chuyên ngành văn học.

Hắn ta vừa vào văn phòng liền trợn tròn mắt.

Tuy rằng lúc trước đã nghe nói công ty đổi chủ mới, nhưng mà hắn ta biết biên kịch bình thường căn bản không thể gặp được lão bản, bởi vì không cùng lối đi.

Không ngờ lão bản lại xinh đẹp như vậy.

"Lâm tổng.

" Hắn ta không nhịn được nhìn thêm hai lần, khi đối mặt với một ánh mắt sắc bén, hơi cứng lại cúi đầu xuống.

"Anh là biên kịch của kịch bản này?" Lâm Sơ Huỳnh cầm trên tay kịch bản có tên là < Người phụ nữ hạnh phúc >.

"Vâng, là tôi.

" biên kịch còn tưởng rằng mình được nhìn trúng, kích động mở miệng "Kịch bản này là do một mình tôi hoàn thành!""Là anh thì tốt.

" Lâm Sơ Huỳnh gật đầu.

Cô nhìn qua Kiều Quả "Thông báo xuống dưới, kết toán tiền lương cho anh ta đi.

"Biên kịch đang hưng phấn ngay lập tức biểu cảm cứng đờ, nhịn không được hỏi "Lâm tổng, cô muốn đuổi tôi sao? Tôi làm có chỗ nào không tốt chứ? Tôi có thể sửa lại kịch bản mà!"Ban đầu Lâm Sơ Huỳnh chỉ muốn hỏi về kịch bản một chút, nhưng sau khi xem qua hồ sơ, liền không muốn giữ hắn ta lại.

Cô ném kịch bản đi.

"Nữ chính giành đàn ông với bạn thân mình, chen chân vào tình cảm còn lợi dụng tiền bạc của người khác để xây dựng sự nghiệp, lại tự xưng là hiền lành trong sáng, loại kịch bản này mà anh cũng viết ra được?""Cái này!.

Bây giờ ratings cao đều là mấy thể loại này.

""Vậy sao?" Mặt Lâm Sơ Huỳnh nhàn nhạt, giọng nói lạnh lùng "Giải Trí Thiên Nghệ của tôi không cần.


""Nhưng! " Biên kịch do dự nửa ngày, cắn răng nói "Lý do này không đủ để sa thải tôi, tôi không chấp nhận!"Đãi ngộ và tiền lương của Giải Trí Thiên Nghệ cực kì tốt, còn có nhiều phúc lợi, không ai muốn từ bỏ cả.

Lâm Sơ Huỳnh liếc hắn "Kiều Quả.

"Kiều Quả lập tức mở miệng "Tháng mười một năm trước, cuộc họp của biên kịch anh vô cớ không đến, hơn nữa trong một năm làm việc đã bị khiếu nại ba lần vì muốn vào phòng tập của thực tập sinh.

"Cô ấy liệt kê ra từng cái từng cái một.

Tuy Giải Trí Thiên Nghệ không hà khắc với nghệ sĩ, nhưng vẫn có yêu cầu, người này làm ở công ty gần một năm nhưng chỉ mới nộp được một cái kịch bản ẩu tả như thế.

Tuy rằng công ty không cưỡng chế biên kịch làm việc đến đúng giờ, nhưng đa số vẫn ở lại, cuộc họp thảo luận bình thường của biên kịch cũng không tham gia, nếu cứ phát tiền lương cho hắn ta như vậy thì khác gì với nuôi người rảnh rỗi đâu.

Quan trọng nhất là, hắn ta muốn đi vào phòng tập của thực tập sinh, mục đích là gì không cần nói cũng biết, nhân phẩm càng không phải bàn tới.

Bị xử tội trước mặt người khác như vậy, sắc mặt tên biên kịch một hồi đỏ một hồi trắng.

Lâm Sơ Huỳnh tựa lưng vào ghế ngồi, tầm mắt lười biếng dừng ở phía trước, lúc này mới mở miệng "Đã đủ lý do chưa?""! ""Nếu chưa đủ thì thêm một cái nữa, vì tôi chướng mắt anh.

"                -,-,-,-,-,-,-,-,-,-,-,-,-,-,-Việc vụn vặt trong công ty giải trí khá nhiều, nhất là phòng quan hệ xã hội, bởi vì mỗi ngày đều có đủ loại tin tức của nghệ sĩ.

Trước kia Lâm Sơ Huỳnh không chú ý đến, chỉ biết là rất phức tạp, bây giờ đi sâu vào mới hiểu được, nhiều chuyện cũng rõ ràng hơn.

Như là ảnh đế dịu dàng tử tế nào đó, thực tế là hơn nửa giới giải trí đều bị hắn chơi qua.

Lại tỷ như một lưu lượng mới, sức chiến đấu của fans rất cường, xé từng người bạn gái tin đồn, nhưng lại không biết idol của họ đang yêu đương với hội trưởng fanclub.

Nói tóm lại, chỉ một chữ thôi, loạn.

Kiều Quả đúng là cái thùng bát quái của giới giải trí.

"Tháng trước video Bạch Hùng mới quay một chương trình, ba nam bốn nữ cùng đi du lịch, cuối cùng quan hệ loạn lên.

""Loạn như thế nào?""Lúc đầu nghe nói là một đôi có cảm tình với nhau, lén lút đi ra ngoài, sau đó không ngờ là nữ nghệ sĩ này lại qua lại với nam nghệ sĩ khác, xong rồi bị bắt gian tại hiện trường.

"Chuyện này hình như Lâm Sơ Huỳnh có nghe được.

Bởi vì ăn dưa là thiên tính mà.

Hơn nữa còn không thể ăn dưa hỏng, nếu bị phản ngược lại, cô cắn tôi xé vậy càng kích thích hơn.

Lâm Sơ Huỳnh ngồi trong văn phòng hóng được một đống bát quái, chờ đến hết giờ làm, mới tinh thần thỏa mãn mà xách túi rời đi.

Hôm nay vẫn về nhà chính.

Tuy chỉ mới chạng vạng, nhưng trong thành phố đã lên đèn rực rỡ.

Lâm Sơ Huỳnh nhìn cảnh sắc lùi lại ngoài cửa sổ, không tránh được nghĩ tới chuyện hồi sáng, tối nay cô trở về là muốn hỏi Lâm Tồn chuyện này.

Lúc trước Lục Yến Lâm lãnh đạm như vậy, đột nhiên cái đòi kết hôn.

Lâm Sơ Huỳnh chỉ có một suy nghĩ, đó chính là anh muốn phụ trách chuyện đã phát sinh lúc ở Paris, kết hôn vì trách nhiệm.

Muốn kết hôn còn phải xem cô có đồng ý hay không đã.

Chóp mũi Lâm Sơ Huỳnh hừ một tiếng, sau khi suy nghĩ cẩn thận cô đã không còn cảm giác bối rối gì, chỉ cảm thấy Lục Yến Lâm nàyThật đúng là thủ đoạn cao minh.

Trở lại nhà chính, không bất ngờ chỉ có Tô Nhụy ngồi dưới lầu.

Người giúp việc nhận lấy túi xách cô.

Lâm Sơ Huỳnh hỏi "Những người khác đâu?""Tiên sinh ra ngoài tản bộ rồi ạ.

" Đại khái là biết cô không thích mẹ con Tô Tân Huệ, nên không nhắc đến, nhưng tản bộ cũng không có nghĩa là chỉ tản bộ một mình.

Lâm Sơ Huỳnh cười nhạo một tiếng.

Tô Tân Huệ ôn nhu hiểu ý, là loại hình mà đa số đàn ông thích, Lâm Tồn đối xử với bà ta không tồi, cũng đảm bảo cuộc sống của con gái bà ta.

Chỉ cần không ảnh hưởng tới mình, Lâm Sơ Huỳnh luôn làm lơ.

Cô thuận đường đến phòng khách, một cái điện thoại đặt trên bàn trà, màn hình còn sáng lên, Tô Nhụy không ở đây.

Lâm Sơ Huỳnh ngồi xuống sô pha, nhìn thoáng qua đó một cái, thật sự là thấy được, nhưng lại bỏ qua không được.

Là một ảnh động.

Người đàn ông ngũ quan thâm thúy, đường cong hoàn mỹ, một thân âu phục giày da, một tay kéo kéo cà vạt, ngón tay thon dài, hơi thở gợi cảm cấm dục sắp nổ tung màn hình.

Chắc là phát hiện bị chụp lén, anh giương mắt nhìn về phía camera, khẽ nhíu mày, khuôn mặt lạnh lùng, sắc bén dọa người.


Lâm Sơ Huỳnh chớp mắt.

Lục Yến Lâm cư nhiên còn có ảnh chụp như vậy?Cô nghiêng nghiêng đầu, nhớ tới lúc ở Paris, cà vạt của Lục Yến Lâm là do anh tự cởi, nhìn cũng có chút giống trong ảnh này.

Chẳng qua trong đây lại hơi khắc chế hơn.

Lục Yến Lâm anh ngoài mặt thì nghiêm trang, kỳ thật không biết bên trong mạnh mẽ cỡ nào.

Lâm Sơ Huỳnh sờ sờ cằm.

Khi đó cô không nhịn được, cắn trên cằm Lục Yến Lâm một cái, để lại dấu răng, sau đó cũng không biết anh dùng gì để che lại.

Còn chưa nghĩ ra là cái gì, Tô Nhụy trên lầu đột nhiên chạy xuống, ôm điện thoại vào ngực giống như đang phòng trộm.

"Cô dám lén đụng vào đồ của tôi?""Cô bị mắc chứng hoang tưởng bị hại à?" Lâm Sơ Huỳnh quét mắt nhìn cô ta một cái, nhẹ nhàng mở miệng "Hơn nữa, đồ đó của cô cũng là của nhà tôi đấy!.

.

Trừng cái gì.

"Tô Nhụy lập tức hiểu được lời cô còn chưa nói xong.

Cô ta cứng nhắc cúi đầu nhìn nội dung trên điện thoại, nghĩ tới gì đó "Lúc nãy cô chưa thấy gì hết sao?""À.

" Lâm Sơ Huỳnh ngắt một quả nho bỏ vào miệng, thuận miệng trả lời "Thấy cô đang xem Lục Yến Lâm cởi cà vạt?""! "Tô Nhụy chán nản "Xem thì sao, không phải cô cũng thấy rồi sao, nhưng cô chỉ có thể tự nhớ lại, có gì tốt mà đắc ý chứ.

"Hôm nay cô ta thấy cái này trên mạng, là một fans chụp hình idol ở sân bay ngoài ý muốn chụp được, tất cả bình luận đều là nữ sinh gào hét "Mau đến làm em đi", "Bạn trai cũ tôi vừa qua đời, làm ơn nhường một chút.

"Từ đầu đến cuối Tô Nhụy đều biết mình không có cơ hội, nhưng cô ta không ngại làm hoa si lần nữa, nhất là khi sáng hôm nay vừa gặp được người thật.

Lâm Sơ Huỳnh xém chút đã cười ra tiếng, đứng dậy đi lên lầu, còn không quên đả kích cô ta "Cô không thể không có nghĩa là tôi cũng vậy.

"Mỗi ngày một đả kích, hoàn thành.

Cô em gái kế này giống như con gián đánh mãi không chết, mỗi ngày vui vẻ dâng xác lên, cống hiến cho cô không ít thú vui.

Tô Nhụy lé mắt nhìn cô "Cô cứ lên mặt đi, hôm nay lúc chú hai Lục gia đưa cô đi làm cũng chưa nói với cô quá hai câu đâu, huống chi hai người cũng không cùng trang lứa.

"Lâm Sơ Huỳnh chính là nhàm chán, cố ý trêu chọc cô ta.

"Không gạt cô làm gì, chúng tôi ở trong xe còn rất kịch liệt đấy, cà vạt cởi xong rồi thắt, thắt rồi lại cởi, cứ lặp lại liên tục như thế.

""Cô cho rằng chỉ mình cô biết huênh hoang sao.

"Tô Nhụy đột nhiên im bặt.

Mới đầu Lâm Sơ Huỳnh không cảm thấy gì có khác thường, sau đó nhớ lại hình như vừa rồi nghe được âm thanh nhỏ vụn nào đó, xoay người nhìn xuống lầu.

Ở huyền quan có hai người đứng.

Một người là Lâm Tồn vừa tản bộ về.

Một người là Lục Yến Lâm đang đứng bên cạnh ông, chắc là sau khi tan làm đã trực tiếp đến đây, còn mặc bộ tây trang lúc sáng.

Tầm mắt mấy người đều đồng loạt hướng về phía cà vạt của anh.

"! "Lâm Sơ Huỳnh cũng nhìn qua, không hiểu sao có chút ngứa tay.

Giờ này mà còn thắt nghiêm chỉnh như vậy, đến tối không phải cũng phải cởi ra ư.

Tác giả có lời muốn nói:Lâm Sơ Huỳnh: Lời nói như chén nước đã hắt ra ngoài, Lâm đại tiểu thư tôi nhất định sẽ không hối hận đâu!Sau đó, Lâm Sơ Huỳnh: Tay sắp rớt luôn rồi.

.

.