Lão quỷ lùn xanh lục gõ cửa hai tiếng, sau đó đẩy cửa bước vào. Còn biết gõ cửa hiển nhiên là để bày tỏ tôn trọng với Rin, chứ vừa vào mà thấy Inuyasha lão đã nhảy dựng lên, ôm gậy đầu người kêu la, “Inuyasha! Tên bán yêu nhà ngươi sao lại ở đây hả!”
Inuyasha nghe ra sự xúc phạm trong giọng lão, dù chứng nhức xương không hề thuyên giảm, thậm chí càng lúc càng đau, cũng không ngăn cậu vung nắm đấm bốp bốp bốp mấy cái liền, chuẩn xác nhắm ngay đầu của lão mà đánh.
Tính cách nóng nảy của bán yêu khiến đầu Jaken rất nhanh u lên mấy cục, nhưng lão vẫn già mồm kêu to.
Cho đến khi Sesshoumaru chậm rãi tao nhã cúi đầu đi qua khung cửa bước vào phòng.
Tiện đây nhắc đến – tuy Inuyasha sống trong thôn đã lâu, luôn ra ra vào vào ngôi nhà này, cậu vẫn thường xuyên cụng đầu vào khung cửa thấp tịt kia. Đụng đến choáng váng, trán sưng một cục hoặc đau đến lăn lộn đều bị không chỉ một lần. Nhưng Inuyasha vẫn không rút được kinh nghiệm.
Khi những người bạn của cậu còn sống, bọn họ đều sẽ lắc đầu thở dài trước bộ dạng ngu ngốc của cậu. Về sau mỗi lần trước khi vào cửa sẽ có người lên tiếng nhắc nhở Inuyasha, thậm chí là Shippou. Kiểu đãi ngộ như đối với sủng vật của nhóm có đôi khi cũng khiến Inuyasha phát cáu. Nhưng nói thật, đến khi bọn họ không còn, lúc Inuyasha bị cụng đầu trước mặt Rin, hai người chỉ biết im lặng xấu hổ nhìn nhau, cậu sẽ chợt nhớ đến bọn họ, nhớ đến nỗi thở không nổi.
Số lần Sesshoumaru tới thăm nơi này hiển nhiên còn lâu mới bằng Inuyasha, hắn lại cao hơn cậu nhiều, nhưng hắn chưa bao giờ bị cụng đầu, một lần cũng không.Thực ra hắn chưa từng để lộ bất kỳ khuyết điểm nào, lúc đánh nhau với Inuyasha cũng lấy tư thái tao nhã thuần thục. Điều này khiến Inuyasha tức lắm chứ, mà cậu lại không có cách nào.
Người anh yêu quái bình thản từ ngoài cửa bước vào, chỉ quăng cho cậu và Jaken một ánh nhìn miệt thị. Inuyasha thầm hừ một tiếng trong lòng, cáu kỉnh mà túm hai má của lão quỷ lùn kia kéo ngang kéo dọc.
Ò…hóa ra cậu liều mạng tránh né hắn lâu như vậy, tên kia ngay cả một câu trào phúng “Đã lâu không gặp” cũng không thèm nói.
“Rin.”
Đôi tai Inuyasha giật giật, cậu nghe tiếng anh trai cất lên, mang theo sự dịu dàng thân thiết mơ hồ cùng chút trách cứ, gọi tên Rin. Hẳn là từ xa hắn đã nghe ra được Rin bị bệnh, vì bà không tự bảo trọng phải nằm liệt giường mà ánh mắt cử chỉ đều tỏ vẻ phật ý.
Những người bạn của cậu năm ấy không chỉ một lần cười cậu hẹp hòi, cậu không phủ nhận, cũng không cho là thế có gì phải xấu hổ. Giống như bây giờ, trong đầu cậu đều là ký ức mình bị Sesshoumaru đối xử thô bạo thế nào, mà đương nhiên cậu cũng không dễ gì thẳng thắn nói hết bất mãn cho tên kia nghe.
Dù có thế nào, cậu không muốn bị coi thường trước mặt hắn, hoặc tỏ vẻ giống như cậu quan tâm hắn lắm vậy.
Sesshoumaru đến bên cạnh Rin, gập một gối hạ mình xuống. Thực ra hắn không cần đến gần tới vậy cũng đã thấy rõ từng sợi tóc của Rin, tư thế hạ cố thế này là vì Rin, để đôi mắt già nua cập kèm của bà có thể thấy rõ khuôn mặt hắn.
Inuyasha ở ngay sau lưng Sesshoumaru không xa. Thấy anh trai đưa lưng về phía mình không chút đề phòng gì, cậu chợt có xúc động muốn đánh lén hắn một cái. Nhưng khoảnh khắc cậu vừa định vươn tay, một cơn đau từ tận xương tủy bất ngờ ập đến, trong nháy mắt đó cậu đau đến phát ngất. Inuyasha phải cắn chặt răng mới nuốt được tiếng kêu đau chực vuột khỏi miệng vào trong, nhẫn nại im lặng đứng một bên.
“Ê! Tên bán yêu này ngươi sao nữa đó!” Jaken phát hiện cậu bất thường, vội trốn thoát khỏi nanh vuốt của cậu, cầm gậy đầu người gõ đầu cậu mấy cái, Inuyasha không phản ứng, thế là lão được nước lấn tới gõ mấy cái nữa.
“Ngươi có thôi đi không!” Inuyasha hạ giọng gầm gừ, từ cổ họng ngân lên từng tiếng rung đầy đe dọa của loài khuyển yêu.
Sesshoumaru chú ý tới biến hóa từ cậu, hắn nhìn cậu đầy suy tư, rồi lại rất nhanh hiểu được vấn đề của đứa em bán yêu này là gì. Hắn đứng lên, Rin nóng lòng muốn cất tiếng lại bị hắn đưa tay ra hiệu im lặng. Hắn đến bên Inuyasha, vươn tay nắm lấy bả vai run bần bật của cậu.
Khác với những lần ra tay chớp nhoáng lúc đánh nhau đòi đục một lỗ trên người nhau hoặc moi tim móc phổi nhau, Sesshoumaru thật sự chỉ nắm lấy vai cậu, thông qua đó truyền yêu khí của mình vào.
“Á!”
Một cơn đau nhức từ vai cậu truyền đi khắp toàn thân, bán yêu yếu ớt không đứng nổi nữa, đầu gối mềm nhũn làm cậu ngã khuỵu xuống đất. Tiếng kêu đau cậu kìm nén nãy giờ cũng bật khỏi cổ họng.
Cậu ôm chặt lấy bả vai, cả người cuộn lại trên nền đất, cố gắng chống đỡ cơn đau vượt ngưỡng chịu đựng này. Cứ như được yêu khí của Sesshoumaru dẫn dắt, mỗi một đoạn xương khắp người cậu đều kêu gào trong sự đau đớn kịch liệt.
“…Cút đi…Ngươi…đã làm gì…”
Bộ dạng chật vật của Inuyasha dường như khiến Sesshoumaru vui vẻ, hắn nhướn một bên mày nhìn cậu, trong mắt ánh lên chút sung sướng.
“Ta chẳng làm gì cả, trừ việc truyền chút yêu khí cho ngươi.” Người anh yêu quái của cậu thản nhiên đáp lời, “Không ngờ đến bây giờ ngươi vẫn chỉ là thú non, Inuyasha.”
Inuyasha muốn hỏi hắn có ý gì, nhưng cơn đau khắp toàn thân khiến cậu mở miệng ra chỉ toàn là tiếng rên đứt quãng.
Một con bọ chét từ ngoài cửa phong phóc nhảy vào, bâu lên cổ Inuyasha hút một ngụm máu thật to rồi lại nhảy xuống đất, cảm thán, “Quả nhiên là bắt đầu rồi, thiếu gia Inuyasha.”