Đợi Vân Hy khóc đủ rồi, Hạ Thiên Thu nâng đóa hoa sen lên, lấy đá đánh lửa châm vào ruột nến. Ánh nến chập chờn tỏa sáng qua những cánh hoa sen. Chàng cầm cây đèn hoa đăng đặt vào tay cô, nói nhỏ: “Nếu như hối hận thì cứ nói ra. Hối hận dù có muộn cũng còn hơn không bao giờ nói.”
Vân Hy đưa tay nhận lấy cây đèn, hai bàn tay khum thành hình bán nguyệt, cô ôm nó vào ngực mình đầy âu yếm. Ánh nến chập chờn trong gió, cánh hoa khi mờ khi tỏ, màu sắc lúc đậm lúc nhạt, tỏa ra thứ ánh sáng ấm áp trong đêm.
“Tôn Bồi Nguyên, Tùy gia không oán hận chú...”
Vân Hy thành tâm bưng cây đèn, bước lại gần mép nước, nói lớn câu nói đã nén chặt trong lòng mình ba năm qua.
“... Đa tạ chú!”
Nói xong, cô buông tay. Cây đèn hoa sen nho nhỏ, chở theo ánh nến, chở theo những thương nhớ và khoan dung, trôi xuôi dòng nước biếc.
Cây đèn di động, theo dòng nước cuồn cuộn cứ trôi đi xa dần.
Hạ Thiên Thu nhắm mắt, chắp hai tay lại. Vân Hy nhìn theo cây đèn trôi mãi xa xa, tận đến khi không còn trông thấy nó đâu nữa mới quay lại nhìn Hạ Thiên Thu, hỏi nhỏ: “Chàng cũng cầu nguyện?”
Hạ Thiên Thu chỉ cười không nói gì. Hai người vai kề vai trở về nhà mình ở phía đông thành, bước vào trong sân. Lúc Vân Hy từ biệt trở về phòng mình, Hạ Thiên Thu bỗng nhiên cất lời gọi cô:
“Nếu như hôm nào mà nàng không giúp ta nhuộm tóc nữa, thì lời cầu nguyện ấy của ta sẽ hoàn thành được một nửa.”
Nói xong, chàng lại bảo một câu: “Nghỉ sớm đi”, rồi bước vào phòng, đóng cửa lại, chỉ để một mình Vân Hy đứng ngoài sân. Nhìn cây mai dưới trời mưa tuyết, cô hơi sững lại giây lát, cuối cùng cũng hiểu thâm ý trong lời nói của chàng, bất chợt nóng bừng hai má.