Trăng Đêm

Quyển 7 - Chương 2: Tranh đấu – sự giác ngộ của phi dục

“Phi Dục, ngươi hoàn toàn không tiếp giáo huấn, nhiều lần với loài người, có mưu đồ bất chính với Ma Vực. May mà Thi Quỷ đại nhân đã thay đổi cửa vào của Ma Vực từ trước, nếu không thì Ma Tộc há chẳng phải vì ngươi mà gặp phải họa diệt vong sao?”

“Nguyên Đạo đại nhân, tôi không có… không nói cho bọn họ lối vào của Ma Vực, Tiêu Nhiên, Tiêu Nhiên cũng không ép hỏi tôi.”, đứa bé vội vàng thanh minh.

“Tiêu Nhiên? Tên loài người được xưng là đệ nhất Ngự linh sư – Sở Tiêu Nhiên?”, bờ môi máu của hắn hơi cong lên, “Phi Dục, bản lĩnh của ngươi không nhỏ đâu, so với tiểu cô nương tầm thường sáu năm trước kia, đã tiến bộ nhiều rồi”.

“Huyết Ma…”, Phi Dục vừa sợ hãi kích động vừa tức giận, “Đại nhân, xin đừng sỉ nhục cô ấy, cô ấy bị oan… đều là do tôi”, lòng đầy áy náy, Phi Dục cúi mặt xuống, nắm đấm nhỏ vô thức nắm chặt lại, “Đều tại tôi… là tôi đã liên lụy đến cô ấy, nhưng… tôi và cô ấy chỉ là bạn bè, không có ý định uy hiếp Ma Vực, cô ấy thậm chí… còn không biết tôi là Ma Tộc, cô ấy thật sự rất oan uổng… các ngài không phân rõ trắng đen, giết cả nhà cô ấy… tất cả các người…”, mỗi lần nghĩ đến điều này, trong lòng Phi Dục lại trào lên sự bi phẫn không thể phai nhạt.

“Phi Dục, trước đây ta đã cảnh cáo ngươi từ lâu, loài người và yêu ma không thể cùng tồn tại, ngươi đã vi phạm quy tắc này, thì bắt buộc phải trả giá. Nói cho cùng, cái chết của tiểu cô nương kia cũng là vì ngươi mà ra.”

“Đúng, tôi không giết Bá Nhân, Bá Nhân lại vì tôi mà chết…”, Phi Dục cúi gằm đầu xuống, càng cảm thấy áy náy hơn.

Hồi tưởng lại ngày thu của sáu năm trước, Phi Dục ôm đầy lòng hiếu kỳ đối với thế giới loài người, lén lút chạy ra khỏi Ma Vực, đúng lúc gặp trời thu mát mẻ. Khung cảnh đầu tiên cậu nhìn thấy khi ra ngoài là: Một cô bé loài người ngồi dưới gốc cây phong yên lặng đọc truyện. Lá phong đỏ như lửa là là rơi xuống chiếc kẹp tóc màu hồng trên đỉnh đầu cô bé, vô tình trở thành món trang sức rất tự nhiên, khuôn mặt cô bé phớt hồng, mũm mĩm, bộ váy cũng là màu hồng…

“Đáng yêu quá!”, Phi Dục không kiềm chế được tình cảm của mình, bạo gan đi về phía cô bé.

Cô bé không e dè chút nào, cười thân thiện với cậu ta…

Trong ấn tượng của Phi Dục, cô bé ấy luôn chia sẻ những điều tốt đẹp cho mọi người, tính tình phóng khoáng lại trang nhã. Cô ấy là người bạn loài người đầu tiên, là viên trân châu lấp lánh trong sinh mệnh của cậu ta. Một khi trân châu đã vỡ vụn, cuộc đời cậu ấy chỉ còn lại chuỗi lệ đắng vô tận không ngừng.

“Phi Dục, ngươi còn sống, ta có thể cân nhắc chuyện cho người một cơ hội nữa, quay lại Ma Vực”, tên ác ma từng đập nát viên trân châu kia giờ lại đánh thức hồi ức của Phi Dục.

Cậu ta giật mình sực tỉnh, kinh ngạc nhìn hắn.

“Ngươi ở bên cạnh Sở Tiêu Nhiên lâu như vậy, chắc là hiểu rất rõ về hắn, ít nhiều gì cũng phải biết một chút về nội tình của Ngự linh sư…”

“Tôi sẽ không phản bội Tiêu Nhiên”, Phi Dục không chút do dự từ chối, “Tất cả Ngự lỉnh sư đều bài xích sự tồn tại của tôi, đề phòng cẩn trọng, chỉ có ngài ấy chấp nhận tôi, coi tôi như đối tác thân thiết nhất. Tôi quyết định dùng tấm lòng trung thành còn lại của mình để báo đáp ngài ấy, tính mạng của tôi là do ngài ấy nhặt về tôi sẽ vì ngài ấy mà sống, vì ngài ấy mà chiến đấu”.

“Loài người quả nhiên là đám chủng tộc đáng sợ, có thể mê hoặc ngươi đến mức này”, Huyết Ma bước lên phía trước khuyên nhủ dỗ dành, “Phi Dục, ngươi có từng nghĩ tới hay không, Sở Tiêu Nhiên cứu ngươi là vì thèm muốn sức mạnh của ma linh trên người ngươi. Ngươi chẳng qua chỉ là công cụ để hắn ta lợi dụng, là vũ khí để đối phó với Ma Tộc mà thôi. Nếu ngươi không còn bất cứ chút đất dụng võ nào, không còn giá trị lợi dụng nữa, hắn ta sẽ không cứu ngươi, không đối xử tốt với ngươi nữa”.

“Tôi…”, đứa trẻ dừng lời, đôi mắt màu tím mơ màng. Hồi ức quay trở về cuối thu năm đó, dưới gốc cây phong im lìm vắng vẻ chất đầy lá đỏ khô, những nhánh cây trơ trọi uể oải, số mạng của cậu sẽ giống như cô bé loài người đó, vùi mình trong đám lá khô mục nát, lặng lẽ chờ đợi cái chết.

“Đứa trẻ đáng thương!”, một giọng nói dịu dàng vang lên.

“Ai?”

“Cậu sắp chết rồi.”

“Đúng vậy, chết… là cách giải thoát tốt nhất.”

“Nếu như, tôi muốn ràng buộc cậu thì sao?”, cậu bé được chủ nhân của giọng nói đó cẩn thận bế lên. Cậu ta đã được nhìn thấy nụ cười cuốn hút nhất của ngày thu, vô cùng thân thiết, ấm áp, “Đi theo ta, hoặc là, cậu sẽ chết ngay lập tức”.

Đôi đồng tử màu tím của cậu bé ngưng tụ, đờ đẫn nhìn anh ta, không nói lời nào.

“Ta biết rồi”, người đó đảo mắt một vòng, lưu quang yêu mị. “Ta đưa cậu đi, từ nay về sau, cậu thuộc về Sở Tiêu Nhiên ta, kẻ khác không được nhúng tay vào”.

Sở Tiêu Nhiên, người đàn ông cao ngạo mà bình dị, Ngự linh sư loài người, chăm sóc, bao dung cậu ta cẩn thận chu đáo giống như một người cha. Thực ra, trong lòng cậu bé, từ rất lâu trước đây, đã coi ngài ấy là cha ruột của mình rồi.

“Phi Dục”, Huyết Ma lại lần nữa đưa tư duy của cậu ta quay về thực tại, “Ma Vực tuy không nhận thân thích, nhưng ta vẫn nguyện ý thừa nhận ngươi làm đệ đệ. Vốn dĩ, ngươi là người có đủ tư cách thừa kế vương tọa nhất trong tộc Huyết Ma, huyết thống thuần chủng cao quý, ma linh tiềm ẩn vô biên, nhưng ngươi lại dây dưa không rõ ràng với loài người, không thể oán trách đại ca ta nhẫn tâm, xuống tay mạnh như vậy. Nếu ngươi còn muốn quay về thì hãy trung thành với Ma Vực ta, thế nào?”.

“Đại ca”, Phi Dục cúi thấp đầu, chậm rãi nói, “Không, Nguyên Đạo đại nhân, tôi sẽ không phản bội Tiêu Nhiên, tuyệt đối không…”, cậu ta từ từ ngước mắt lên, sự mờ mịt trong mắt đã thay bằng lòng kiên định không thể lay chuyển.

“Đừng cứng đầu ngu ngốc, loài người không đáng để ngươi phải như vậy.”

“Không phải cứng đầu ngu ngốc mà là giác ngộ, giác ngộ đối với sự sống, đối với ý nghĩa của việc tiếp tục sống, là bảo vệ Tiêu Nhiên, không liên quan đến những thứ khác, cũng không liên quan đến việc ngài ấy là loài người hay yêu ma, tôi chỉ đơn thuần… muốn giữ lại tất cả mọi thứ về ngài ấy”, đôi mắt tím trong trẻo của cậu bé lại có thêm vài phần nghiêm nghị, không hề sợ hãi.

“Xem ra, có nói nhiều cũng vô ích rồi”, dưới lớp áo bào đen tán phát ra khí tức u ám lạnh lẽo, “Phi Dục, nếu biết ngươi sẽ sống dựa vào loài người, khi đó ta phải giải quyết ngươi triệt để, chứ không nên lưu lại chút hơi tàn này cho ngươi…”, miệng hắn nở nụ cười tàn khốc, “Bây giờ giải quyết cũng chưa muộn, Phi Dục, đừng trách ta”.

“Phi Dục, đừng trách ta”, vẫn là những lời giống hệt như sáu năm trước còn văng vẳng bên tai, Phi Dục biết hẳn ta muốn thanh lý triệt để môn hộ, lần này, cậu chạy không thoát rồi.

Cậu bé bày ra tư thế sẵn sàng tiếp chiêu, chân phải di chuyển nửa bước, khom người về phía trước, hai tay nắm chặt dao găm, trong miệng còn ngậm một con dao nữa, ánh mắt hướng thẳng vào kẻ địch hùng mạnh. Thời gian trôi qua từng giây từng phút, trán và lòng bàn tay của cậu bé đều lấm tấm mồ hôi, thần kinh căng thẳng, không dám lơ là dù chỉ một giây.

Tầng sương khí màu máu đang dần lan tỏa, càng lúc càng dày đặc, không gian đỏ thẫm đục ngầu ấy chỉ dung nạp hai kẻ đối đầu nhau.

Một giọt mồ hôi chảy qua gò má, lăn xuống dưới cằm rồi từ từ chảy về dưới chân, Phi Dục ý thức được mình đã rơi vào trong Huyết Mê Hư Tịch của hắn, tình hình vô cùng bất lợi. Nhưng…

“Ta ở đây đợi cậu”, Tiêu Nhiên đang đợi cậu, đợi cậu quay lại cậu không thể chết, tuyệt đối không thể… Cho dù không có mảy may cơ hội thắng, cậu cũng phải dùng toàn lực để chiến đấu, nhất định… phải trở lại.

Phi Dục quyết định ra tay trước, định thần, nhanh chóng bật nhảy, cơ thể giống như một cơn gió mạnh, hai tay vung lên quăng hai con dao găm, rạch hai đường cong sáng đẹp trong không trung, đồng loạt tấn công mục tiêu, nhưng đều bị đối phương khéo léo tránh đi một cách dễ dàng.

Dao găm giữa đường đột nhiên chuyển hướng, quay lại tấn công thẳng về phía Huyết Ma. Phi Dục thuận thế nắm lấy con đao còn đang ngậm trong miệng, cắt một tia lửa tím rực rỡ, bay vút qua đó. Khi chỉ còn cách Huyết Ma vài bước chân, bóng hình nhỏ bé nhanh chóng biến mất, ẩn nấp phía sau lưng hắn ta, tập trung toàn bộ tinh thần tấn công hắn ta một đòn trọng thương hy vọng có cơ hội chạy thoát.

Ai biết được khi đao găm đâm vào, người đàn ông mặc áo bào đen trước mặt lại biến thành một khối sương đen tản đi…

Ảo ảnh! Phi Dục kinh ngạc vô hạn. Cậu vẫn luôn lưu ý đến động tác của hắn ta, không phân tâm dù chỉ một giây, hắn ta làm thế nào có thể biến mất được? Không kịp suy nghĩ sâu, cậu bé thầm than một tiếng: “Gay go rồi!”.

Cơn đau đớn giáng vào tim, “Á…”, bàn tay đen ngòm thâm nhập vào cơ thể nhỏ bé, thẳng vào trái tim, máu cuồn cuộn tuôn trào bàn tay Phi Dục ấn chặt lồng ngực đỏ máu, nơi ấy còn lưu lại hơi ấm của trái tim vừa rơi khỏi cơ thể.

Một luồng sức mạnh vô hình dẩy cậu bé bắn ra mấy trượng rồi nặng nề ngã xống, khuôn mặt trắng bệch, mềm nhũn như dây leo nằm trên mặt đất, không ngừng thổ huyết, toàn thân như đang đắm chìm trong ao máu.

“Trong Huyết Mê Hư Tịch, bất cứ thứ gì cũng đều không thể thoát khỏi tầm mắt của ta. Phi Dục, hành động của ngươi ta nhìn thấy vô Cùng rõ ràng, thủ thuật này thực sự quá ấu trĩ, Huyết Ma giơ trái tim màu đỏ tươi giống như quỷ Sa tăng hiện hình, tuyên án tử hình cho nô lệ, “Trò chơi kết thúc rồi, phản đồ của Ma Vực”.

Phi Dục gắng gượng ngẩng đầu lên, cắn răng nhìn trái tim vẫn đang phập phồng từng nhịp yếu ớt, trong mắt chứa đầy nỗi cay đắng: Quả là kiếp nạn khó thoát, phải chết nơi đây sao?

Tiêu Nhiên, xin lỗi, xin lỗi…