Một câu nói giống nhau, khiến Giai Dĩnh cảm thấy đắng chát hơn: “Anh
ấy thật sự là chuyện gì cũng đều nói với cậu, coi cậu là tri kỷ?”, không phục, lời lẽ chuyển thành sắc bén, “Nhưng anh ấy không nói cho cậu biết chuyện đã xảy ra tối qua của mình và anh ấy, đúng chứ?”.
“Giai Dĩnh, có phải cậu đã hiểu lầm rồi không? Dạ Lạc sẽ không…”, ta chột dạ giải thích.
“Đừng nói giống như là cậu rất hiểu anh ấy”, cô ấy nghiêm giọng cắt
ngang lời của ta, ngữ khí hơi lạnh hơn, “Mình nói cho cậu biết chuyện
này, là muốn để cậu biết được, mình yêu anh ấy. Cho dù chúng ta là bạn
bè… không, có lẽ… sau này không làm bạn được nữa rồi, bởi vì, mình không muốn nhường anh ấy cho cậu. Mình sẽ cạnh tranh bình đẳng với cậu, và sẽ nỗ lực hết sức mình, nghĩ tất cả các biện pháp để anh ấy thật sự yêu
mình”.
Ta dở khóc dở cười, cúi đầu xuống, cơn đau nơi trái tim vẫn chưa dừng lại, đột nhiên nảy ra một suy nghĩ: Nếu như lúc này ta khôi phục thân
hình của Dạ Lạc, cô ấy sẽ có phản ứng gì? Chắc cũng chẳng khác gì gặp ma giữa ban ngày nhỉ!
Ta đi về phía trưóc mấy bước, sống lưng cô ấy dính chặt lên cánh cửa: “Tiểu Phong, cậu… cậu muốn làm gì?”.
Ta không lên tiếng, dừng lại trước mặt cô ấy, hai cánh tay lặng lẽ ôm lấy cô ấy, một cơ thể cao hơn Phong Linh mấy centimet. Ta hơi ngẩng
đầu, nhỏ tiếng thủ thỉ bên vành tai cô ấy: “Cậu gọi mình là ‘Tiểu
Phong’, điều này chứng tỏ vẫn coi mình là bạn bè! Giai Dĩnh, Dạ Lạc… sẽ
không yêu bất cứ người con gái nào, anh ta là một tà ma bị nguyền rủa,
gánh vác tội nghiệt nặng nề. Từng có một cô gái yêu anh ta sâu sắc, đã
được anh ta tận tay mai táng rồi, nhưng mà, anh ta không hề yêu cô ấy,
đúng vậy, Dạ Lạc không có trái tim của người phàm, kẻ không có trái tim, chỉ biết tổn thương người khác, làm sao lại có thể yêu người khác được
chứ?”.
“Cậu nói láo”, cô ấy đột nhiên dùng lực đẩy ta ra, mất khống chế gào
thét cuồng loạn, “Cậu nói láo, nói láo… đừng có ở đây phỉ báng anh ấy,
anh ấy là hoàn mỹ nhất, cậu không xứng… không xứng quen biết anh ấy,
không xứng làm tri kỷ của anh ấy, cậu căn bản là không hiểu anh ấy…”.
Ta lảo đảo liền mấy bước, phần lưng đập vào gạch men cứng đơ lạnh
lẽo, tay phải túm lấy trái tim đang đau đớn kịch liệt, men theo tường
yếu ớt trượt xuống.
Ta dựa vào chân tường, gắng sức thốt ra lời: “Xin lỗi, mình sớm nên biết là…”.
“Cậu…” cô ấy kinh hãi, cuống quýt đi đến đỡ ta, “Xin lỗi, mình, mình không phải là cố ý… mình… cậu làm sao vậy?”.
“Ha… ha ha…”, nhìn thấy bộ dạng căng thẳng hối hận của cô ấy, ta
không nhịn được bật cười, “Giai Dĩnh, cậu thật sự si mê Dạ Lạc như vậy
sao?”.
“Đúng, bất luận cậu nói như thế nào, mình vẫn yêu anh ấy, yêu đến mức không khống chế nổi. Tiểu Phong, nếu như anh ấy ở trong lòng cậu là
loại người đó, thì đừng bám lấy anh ấy nữa, nhường anh ấy lại cho mình
đi! Mình… mình thực ra, thật sự… không muốn mất đi người bạn như cậu”,
cô ấy gạt những giọt lệ lặng lẽ tràn ra.
“Dạ Lạc không mang lại hạnh phúc cho cậu được, đau khổ mang đến luôn
lớn hơn những thứ khác, như vậy, cậu vẫn có thể tiếp nhận anh ta sao?”
“Mình không sợ.”
“Giai Dĩnh, cậu thật sự là cô gái ngốc nghếch”, ta bất lực than thở
đứng thẳng dậy dưới sự dịu đỡ của cô ấy, “Không sao rồi, chúng ta quay
lại đi!”.
“Cậu đồng ý để mình và anh ấy ở bên nhau? Không phản đối?”
“Giả sử, số mệnh…”, bi kịch, ai có thể thay đổi?
“Tiểu Phong”, cô ấy kích động ôm lấy ta, “Cậu là bạn bè chân chính của mình, cảm ơn!”.
Ta câm nín thở dài: Cô sẽ hối hận.
Thời khắc cửa mở ra, không ngờ Dĩ Tiên đang trông giữ ở cửa, coi như
không có chuyện gì: “Đợi lâu quá, tôi đến xem sao”, rồi quay sang ta,
“Sắc mặt của cậu không tốt, cần đi bệnh viện không?”.
“Đi bao nhiêu lần cũng như nhau, không sao đâu”, ta cười cười.
“Hai người đã cãi nhau? Vừa rồi nghe thấy tiếng của Giai Dĩnh… rất lớn.”
“Ờ, chuyện đó… không phải, bọn mình, hòa hảo như cũ rồi”, người bị chỉ danh cười khan.
“Giai Dĩnh thấy tôi phát bệnh, lo lắng quá nên muốn hét gọi người
giúp đỡ, cô ấy chuyện bé xé ra to thôi”, ta nghĩ ra lời nói dối lấp liếm cho qua, không chú ý đến trong mắt Dĩ Tiên có một tia nghi hoặc lóe
qua.
Không khí trên bàn ăn bỗng dưng đông cứng, đại thể tình hình là: Ta
nhìn Đỗ An Trác và Âu Ngưng, Dĩ Tiên nhìn ta, Nghiêm Tuấn nhìn Giai
Dĩnh, Giai Dĩnh nhìn mọi người, mỗi người ôm một tâm sự của riêng mình.
“Tiểu Phong, vì…”, Đỗ An Trác nâng cốc, ngẫm nghĩ cười nói, “Tình bạn của chúng ta, cạn ly”.
Ta lấy cốc sinh tố đáp lễ: “Tim không khỏe, không thể động đến rượu”.
“Nghe nói cô và Giai Dĩnh cãi nhau, may mà bây giờ đã giải hòa rồi,
vạn sự đại cát, mọi người có thể tụ tập lại với nhau là duyên phận, thật chẳng dễ dàng, sau này đối xử với nhau thật tốt nhé!”, Âu Ngưng phóng
khoáng thoải mái nói ra những lời này.
Ta để ý nhìn cô ấy thêm vài cái, lần này quay về, ta cứ mập mờ cảm
thấy cô ấy đã thay đổi chỗ nào đó, như thể đang che giấu điều gì, ta
muốn làm cho vấn đề rõ ràng.
“Hừ, có thể khiến cho đồ hám trai chủ động hạ mình tiếp nhận điều ước hòa giải, nguyên nhân chỉ có một…”, Nghiêm Tuấn làm ra vẻ thần bí, ngữ
khí mang theo chút châm trích, “Hai người bọn họ cố ý tránh chúng ta,
gặp riêng nhau rồi, Tiểu Phong sức yếu nhiều bệnh dịch không lại cô gái
hám trai cường tráng khỏe mạnh, dùng lời lẽ dọa nạt thêm vào bạo lực uy
hiếp, thế là Tiểu Phong không thể không thỏa hiệp, nhường người con trai kia cho kẻ mê trai, mê trai nhất thời vui mừng, nút thắt đã có thể gỡ”.
“Nghiêm Tuấn cậu thấy tôi không thuận mắt thì cứ nói thẳng đi vòng vo mắng người thì có bản lĩnh gì chứ”, Giai Dĩnh sắc mặt u ám, không kìm
được tăng cao âm lượng.
“Nếu muốn người ta không biết trừ phi đừng có làm, cậu dám phủ nhận
bản thân mình không có không?”, Nghiêm Tuấn không chịu yếu thế.
Thực sự thì quán ăn nhỏ, người không nhiều, ồn ào hơn nữa thì người
vây quanh xem cũng ít, những người trẻ tuổi đang tôi một câu cậu một lời khuyên can…
“Khổng Tử nói: Khi ăn không chuyện, khi ngủ không nói. Lúc ăn cơm thì phải ăn, cãi nhau thú vị lắm sao?”, Dĩ Tiên buông ra ngữ khí lạnh lùng.
Mọi người kinh ngạc phát giác, cô gái này là âm dương sư biết pháp thuật, hậu quả nếu chọc giận cô ấy… không thể lường được…
“Khụ khụ… Nghiêm Tuấn, đừng để Giai Dĩnh vừa mới giảng hòa vởi Tiểu
Phong xong, cậu lại trở thành đối tượng kết oán tiếp theo của cô ấy. Con trai thì lòng dạ phải rộng rãi chút, phải nhường con gái nhiều hơn”, Đỗ An Trác kinh nghiệm tâm đắc giáo huấn, “Nhỏ mọn hẹp hòi sẽ khiến người
ta hiểu lầm là cậu đang ghen đó…”, đột nhiên ngừng lại.
Đang ghen? Mọi người hồ nghi nhìn sang hướng kẻ gây nên xung đột.
“Tôi, tôi chỉ là… ấm ức cho Tiểu Phong”, Nghiêm Tuấn lý lẽ hùng hồn.
Thôi bỏ đi! Lấy ta ra làm bia đỡ đạn, ta không ấm ức, không tính
toán, chuyển chủ đề khác: “Đúng rồi, mọi người nghỉ hè có dự định gì?”.
“Chẳng mấy chốc là đến mà!”
“Vốn dĩ dự định về nhà, bây giờ tôi muốn ở lại trường tìm việc thực
tập, ra ngoài rèn luyện”, suy nghĩ của Đỗ An Trác rất đơn giản.
“Về nhà cũng có thể tìm mà?”
“Haizzz, Tiểu Phong, cậu không hiểu à, người ta là người có gia thất, chắc chắn không muốn phải chia tay nhau suốt hai tháng nghỉ hè, mỗi
người một phương”, Giai Dĩnh nhướn mày nháy mắt.
“Tiểu Ngưng có thể đi cùng với cậu ấy mà! Đưa về nhà gặp bố mẹ, thật tốt quá.”
“Cậu hình như rất hy vọng Đỗ An Trác rời khỏi Cốc Giang”, lời của Dĩ Tiên luôn đến đột ngột bất ngờ như vậy.
“Hả? Đâu, đâu có?”, ta nhanh chóng cúi đầu ăn cá, khẳng định chắc hai mươi phần, cô ấy nghi ngờ rồi.
“Tôi nghĩ cũng gần giống như cậu, nhưng mà đi hay ở, phải để bọn họ
tự mình quyết định, chúng ta không có quyền cưỡng ép”, Dĩ Tiên nói tiếp
nửa vế câu sau, quán triệt tư tưởng dân chủ.
Được thôi! Ta lo nhiều rồi.
“Hai người… đang nói gì vậy?”, Đỗ An Trác mờ mịt chẳng hiểu.
Ta giả vờ điếc, cẩn thận gắp miếng cá mềm ngon thơm phức phức vào trong miệng.
“Thân là cây bồ đề tâm như đài gương sáng, luôn luôn chăm phủi bụi,
chớ cho dính bụi trần(1). Bồ đề vốn chẳng cây, gương sáng cũng không
đài, xưa nay không một vật, lấy đâu dính bụi trần(2). Phật dạy vạn vật
tại tâm, theo đuổi tư thế, Đạo giảng không níu không giữ, theo đuổi
tránh thế, Phật gia muốn siêu thoát kiếp này, Đạo gia lại tu hành kiếp
này, truy cứu nguyên lý của nó đều là một cách tu hành… An Trác, những
điều này cậu không cần phải hiểu”, bạn học Dĩ Tiên trang trọng nghiêm
túc giảng đạo lý chính nghĩa.
“Khụ khụ…”, tự ta thôi miên, bị sặc phải ớt cay.
Nghiêm Tuấn mấp máy bờ môi, không lên tiếng. Có lẽ là hiểu rõ dụng ý
của Dĩ Tiên, cân nhắc đến phong ấn linh hồn trong cơ thể của Đỗ An Trác, Iris cũng từng nói đến nguy hiểm của Cốc Giang sau hai mươi năm.