Trân Trọng

Chương 11: Là quan hệ gì?

Lý Mỹ Hân trước giờ luôn có cảm giác Phan Đắc Thành không phải người đàn ông bình thường. Bề ngoài lạnh lùng ít nói có vẻ như vô hại nhưng thực chất rất nguy hiểm, có thể nhìn thấu suy nghĩ đối phương lúc nào không hay. Kì thực Phan Đắc Thành là người đàn ông Lý Mỹ Hân yêu nhưng cô luôn phải đề cao cảnh giác trước anh, biết đâu được một ngày nào đó anh ra tay chỉ cần đẩy nhẹ một cái liền khiến cuộc đời Lý Mỹ Hân như rơi xuống vực thẳm. Anh là chỗ dựa của cô, tuy người ngoài nhìn vào đều nghĩ đó là nơi an toàn tuyệt đối nhưng Lý Mỹ Hân biết đôi khi có chỗ dựa là Phan Đắc Thành còn nguy hiểm hơn so với việc không có chỗ dựa nào cả.

Một mặt Phan Đắc Thành luôn chống lưng cho cô, dung túng cô làm những việc trái đạo lí nhưng mặt khác anh đang ngầm cảnh cáo cô không được đụng đến Hoài An. Điều đó có nghĩa Hoài An chính là giới hạn của sự chịu đựng của Phan Đắc Thành dành cho Lý Mỹ Hân. Nói cách khác nếu Lý Mỹ Hân vượt qua giới hạn đó Phan Đắc Thành sẽ không do dự quay lưng với cô.

Như lúc này đây, sau khi Phan Đắc Thành nhìn thấy Lý Mỹ Hân ngồi trong quán cà phê không nói hai lời liền cử tài xế của mình vào giữ chân Lý Mỹ Hân không cho cô chạy trốn, còn bản thân anh đỡ Hoài An lên xe rồi phóng xe đi mất. Lúc này Hoài An đã bất tỉnh không còn biết gì nữa.

Không hiểu bằng cách gì mà Phan Đắc Thành có thể biết rõ đường đến phòng trọ của Hoài An trong khi anh chỉ xem qua thông tin nơi ở của cô hai lần, thậm chí Phan Đắc Thành còn chưa đi qua nơi này lần nào. Chưa đầy năm phút sau chiếc xe ô tô đen tuyền đã đỗ trước con hẻm nhỏ. Vì thân hình Hoài An nhỏ bé cộng với cân nặng không bao nhiêu nên Phan Đắc Thành bế cô dễ như không.

Giờ này trong phòng chỉ có mỗi Mỹ Hạnh, sau khi thấy Phan Đắc Thành bế Hoài An đứng trước cửa thì thảng thốt không nói nên lời. Làm sao Phan Đắc Thành có thể xuất hiện ở đây? Người như anh đáng lẽ ra phải có mặt ở những nơi sang trọng chứ, sao có thể đến một nơi tầm thường như vậy? Hơn nữa anh còn bế Hoài An trên tay, hai người này có quan hệ gì?… Một loạt câu hỏi không có giải đáp xuất hiện trong đầu Mỹ Hạnh làm cô cứ đứng chôn chân tại chỗ. Rõ ràng Phan Đắc Thành không hài lòng về biểu hiện của Mỹ Hạnh, anh lên tiếng, lãnh đạm mà lịch sự.

– Cô có thể nhích người sang một bên để tôi bế Hoài An vào nhà được không?

Như một cái máy Mỹ Hạnh đứng sang một bên. Trong phòng có hai giường tầng, Phan Đắc Thành không biết giường Hoài An ở đâu nên tùy tiện đặt cô xuống một chiếc giường.

– Cậu ấy… bị sao vậy?

– Có lẽ là kiệt sức.

Vì bất cẩn nên trong lúc Phan Đắc Thành đứng thẳng người dậy liền đụng đầu rất mạnh vào giường trên. Anh xoa xoa đầu, nhìn xung quanh căn phòng. Phòng trọ này vốn đã không to lớn gì cho cam lại thêm sự xuất hiện của Phan Đắc Thành càng khiến không gian chật chội hơn.

– Giúp tôi giặt một chiếc khăn, còn nữa, cô nấu cháo được không?

– Được được, anh đợi một chút.

Gặp được Phan Đắc Thành giống như gặp được thần tượng, anh nói gì Mỹ Hạnh liền làm theo y hệt. Trong lúc Phan Đắc Thành lau mặt cho Hoài An thì Mỹ Hạnh vào bếp nấu cháo, trong nhà hết thịt rồi, chỉ có thể nấu cháo trắng. Phan Đắc Thành chăm chú nhìn Hoài An, càng nhìn càng thấy bực bội trong lòng, mới vài ngày thôi mà cô đã mệt mỏi đến mức ngất xỉu. Ví dụ như khi nãy Phan Đắc Thành không xuất hiện kịp thời thì ai sẽ giúp đỡ cô đây? Người như Lý Mỹ Hân nhất định sẽ không tốt bụng gọi người đến giúp Hoài An. Vừa nghĩ đến Lý Mỹ Hân đã khiến ánh mắt Phan Đắc Thành lạnh lẽo thấu xương, gương mặt căng cứng, Lý Mỹ Hân thật sự không xem lời nói của anh ra gì.

Trong lúc đang mãi suy nghĩ Phan Đắc Thành không hề biết Hoài An đã tỉnh lại và nhìn anh không chớp mắt. Cô không ngờ người mình nhìn thấy đầu tiên sau khi mở mắt là Phan Đắc Thành, cũng chưa từng nhìn thấy vẻ mặt đáng sợ này của anh. Dường như Phan Đắc Thành đang khó chịu vì một chuyện nào đó.

– Anh sao lại ở đây?

– Tỉnh rồi?

Phan Đắc Thành giật mình quay sang nhìn Hoài An, đồng thời cũng thu lại vẻ mặt lạnh lùng ban nãy, thay vào đó là vẻ tự nhiên điềm đạm thường ngày. Sự thay đổi nhanh như chớp của anh khiến Hoài An cảm thấy không tin lắm vào mắt mình, Phan Đắc Thành thật sự rất khó hiểu, cảm xúc cứ xoay như chong chóng chẳng biết đâu mà lần.

– Tôi hỏi tại sao anh ở đây?

– Tiện đường đi ngang qua quán cà phê nhìn thấy cô ngất xỉu. Bản tính tôi lại rất tốt bụng nên đã ra tay giúp đỡ tích chút đức cho con cháu đời sau.

Câu trả lời không đầu không đuôi của Phan Đắc Thành vậy mà khiến Hoài An phì cười. Anh không hiểu tại sao cô cười thì Hoài An đã chủ động giải thích.

– Tôi đảm bảo con cháu của anh sẽ không nhận được chút tốt đẹp gì từ anh đâu.

Vừa buột miệng xong Hoài An liền muốn cắn lưỡi quách cho xong, tại sao vốn đã biết Phan Đắc Thành không thể chọc vào mà cô cứ năm lần bảy lượt chọc giận anh chứ? Nhưng mà… cô nói đâu có sai. Phan Đắc Thành lúc nào cũng gây khó dễ cho người khác, có chỗ nào tốt bụng chứ.

– Chuyện đó không thể nói trước được. Ngồi dậy được không?

Thật may mắn là Phan Đắc Thành không hề tức giận, anh chỉ cười nhẹ một cái rồi lắc đầu khó xử. Phan Đắc Thành đón lấy tô cháo từ tay Mỹ Hạnh, nhíu mày nhìn chằm chằm chất lỏng trong tô, là cháo trắng. Như vậy thì bổ dưỡng ở đâu ra mà giúp Hoài An khỏe lại?

– Tôi không yếu ớt đến thế đâu.

Hoài An giật lấy tô cháo từ tay Phan Đắc Thành, không cho anh tiếp tục đăm chiêu nghiền ngẫm cháo nữa. Chỉ là tô cháo thôi mà, làm như từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ được nhìn thấy cháo vậy.

– Được rồi. Nghỉ ngơi cho tốt, tôi có việc phải đi đây.

Phan Đắc Thành đứng dậy, lần này thì anh chú ý hơn để khỏi đụng trúng giường tầng trên. Cú va chạm khi nãy đã khiến đầu Phan Đắc Thành sưng lên một chút. Hoài An gật đầu xem như tiễn khách, tập trung ăn cháo. Mỹ Hạnh thấy anh định về thì đứng dậy đi theo sau, trước khi đi còn không quên dặn Hoài An phải ăn hết cháo trong tô.

Không biết Phan Đắc Thành cùng Mỹ Hạnh ra ngoài làm gì mà nửa ngày trời mới thấy bản mặt Mỹ Hạnh ló vào. Vừa ngồi xuống trước mặt Hoài An cô đã cấp tốc hỏi ngay.

– Này này, cậu và anh Phan Đắc Thành là mối quan hệ gì vậy hả?

Dạo này đúng là có nhiều người hỏi Hoài An câu đó thật, cứ mối quan hệ này rồi mối quan hệ kia, ai mà biết trả lời như thế nào chứ. Hoài An và Phan Đắc Thành chỉ mới gặp nhau vài lần, đa số đều là anh giúp đỡ cô, chẳng hạn như hôm nay. Quan hệ giữa hai người thật sự không biết nên dùng từ gì để miêu tả.

– Tình cờ gặp nhau vài lần thôi.

Mỹ Hạnh bĩu môi dài thượt lộ rõ vẻ không tin, nhưng mà thôi, nể tình hôm nay Hoài An mệt nên cô không hỏi nhiều nữa. Bưng tô cháo vào bếp Mỹ Hạnh ở luôn trong đó đăm chiêu suy nghĩ. Vừa nãy khi đứng gần Phan Đắc Thành quả thực tim cô đập rất nhanh, mặt mũi cũng nóng ran, mấy lời nói ra khỏi miệng cứ lắp ba lắp bắp chẳng ra thể thống gì. Khổ, cái tật mê trai đẹp từ nhỏ đến giờ nó thế!

Nhưng điều khiến Mỹ Hạnh chú ý đến là Phan Đắc Thành rất quan tâm đến Hoài An. Đứng nói chuyện cả buổi trời cũng là Phan Đắc Thành dặn dò làm thế nào để chăm sóc tốt cho Hoài An giúp cô mau chóng khỏe lại. Mỹ Hạnh có cảm giác giữa Phan Đắc Thành và Hoài An không hề đơn giản như những gì Hoài An đã kể.

Một người đàn ông thành đạt đứng trên đỉnh cao của sự nghiệp, bên cạnh còn có một cô bạn gái xinh đẹp như Lý Mỹ Hân thì cớ gì Phan Đắc Thành phải để tâm đến một sinh viên nhỏ bé không có chút tiếng tăm như Hoài An?

~~~~~

Trở lại quán cà phê, lúc này tâm tình Lý Mỹ Hân như đang ngồi trên đống lửa. Rời đi không được, mà đợi Phan Đắc Thành quay lại càng khiến số phận cô thê thảm hơn nữa. Phan Đắc Thành từ bên ngoài ung dung bước vào, dáng người cao lớn của anh thu hút rất nhiều sự chú ý. Ngược lại trên gương mặt Phan Đắc Thành không tìm thấy một chút nào dễ gần cả, sát khí đằng đằng nhìn về phía Lý Mỹ Hân.

Anh ngồi xuống vị trí mà ban nãy Hoài An đã ngồi, phất tay ý nói tài xế ra ngoài đợi trước, bản thân cũng không muốn nói nhiều lời với Lý Mỹ Hân.

– Mới trôi qua vài ngày thôi mà em đã quên những gì anh đã dặn trước rồi à?

– Anh à, em thực sự không cố ý muốn làm phiền Hoài An đâu. Chỉ là…

Phan Đắc Thành thực sự rất nhức đầu khi phải nghe những lời biện minh vô nghĩa đó, anh phất tay ý bảo Lý Mỹ Hân ngừng nói, bản thân đặt ra một câu hỏi khác.

– Anh muốn hỏi em một câu thôi. Nếu như khi nãy anh không đến kịp, liệu em có giúp đỡ Hoài An không?

Sở dĩ Phan Đắc Thành hỏi một câu như vậy vì muốn thăm dò suy nghĩ của Lý Mỹ Hân về Hoài An. Nếu Lý Mỹ Hân không muốn giúp đỡ nhất định cô đã có hiềm khích với Hoài An, đồng nghĩa với việc tương lai của Hoài An sau này sẽ gặp nhiều rắc rối. Nhà họ Lý tuy quyền lực không thể sánh với nhà họ Phan, nhưng với một Hoài An nhỏ bé Lý Mỹ Hân dư sức đối phó.

– Em… tất nhiên em sẽ giúp Hoài An! – Lý Mỹ Hân không dám nhìn trực diện anh, cô sợ, thật sự rất sợ vẻ lạnh lùng này của Phan Đắc Thành.

Chỉ với cái liếc nhìn thôi cũng đủ để Phan Đắc Thành biết câu trả lời thật sự của Lý Mỹ Hân. Người ta hay nói đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn, suy nghĩ của mỗi con người đều thể hiện rõ rệt trong ánh mắt. Có đôi lúc thay vì tin vào cái miệng thì nên nhìn vào đôi mắt còn chính xác hơn.

– Mỹ Hân, anh thật sự thất vọng về em!

Phan Đắc Thành đứng dậy, dứt khoát bỏ đi. Nhìn từ phía sau bóng lưng của Phan Đắc Thành toát lên sự tuyệt tình rõ rệt, tuyệt tình đến nỗi khiến người ta căm hận. Lý Mỹ Hân đã trả lời sai ư? Rõ ràng nói như vậy là những điều Phan Đắc Thành muốn nghe mà.

– Về công ty!

Lên xe rồi Phan Đắc Thành liền ra lệnh ngay, nhưng lần này tài xế có phần hơi do dự, nhìn vào gương chiếu hậu lo lắng hỏi giám đốc.

– Giám đốc, hay là đi ăn trưa một chút đã?

Phan Đắc Thành mệt mỏi lắc đầu, sau đó ngả người ra ghế, nhắm mắt dưỡng thần, cũng không có ý định hối thúc tài xế lái xe về công ty. Chợt nhớ về chuyện tối hôm qua càng khiến anh bực bội. Con cháu nhà họ Phan dù dọn ra ở riêng nhưng cuối tuần đều phải về ăn tối với gia đình. Hôm qua tài xế có đưa Phan Đắc Thành về nhà họ Phan, cứ tưởng không khí trong gia đình sẽ vui vẻ hơn mọi lần. Ai ngờ Phan Đắc Thành và ba của anh, Phan Đắc Minh, cãi nhau một trận dữ dội. Nguyên nhân cũng vì cuộc hôn nhân lợi ích của Phan Đắc Thành và Lý Mỹ Hân, Phan Đắc Minh rất hung dữ mắng chửi Phan Đắc Thành, sau đó còn đuổi anh về. Chính vì vậy từ tối hôm qua đến tận trưa hôm nay Phan Đắc Thành không hề ăn hạt cơm nào, bây giờ về công ty làm việc có mà rước bệnh vào thân à?

– Giám đốc, cô gái tên Hoài An đó và cô Mỹ Hân… – Anh tài xế mạnh miệng thắc mắc, anh cảm thấy giữa hai cô gái này có gì đó không bình thường, giống như họ là đối thủ của nhau vậy. Có thể thấy Lý Mỹ Hân đối với Hoài An không hề có đến một phần thiện cảm.

– Cậu giúp tôi một việc, không được để Lý Mỹ Hân gặp mặt Hoài An thêm lần nào nữa. Chuyện hôm nay cám ơn cậu, nếu cậu không báo cho tôi biết Lý Mỹ Hân đang ở đây thì Hoài An giờ này không biết sẽ ra sao.

Mặc dù ngoài mặt Phan Đắc Thành xem như không quan tâm đến việc làm của Lý Mỹ Hân nhưng anh luôn cử người theo dõi hành tung của cô. Người ngoài đều nghĩ Lý Mỹ Hân là bạn gái của Phan Đắc Thành, anh lại là người trọng thể diện. Giả sử Lý Mỹ Hân suy nghĩ ngu ngốc gây ra náo loạn chẳng phải người xấu hổ đầu tiên là Phan Đắc Thành sao? Chính vì thế mà sau lưng Lý Mỹ Hân luôn có người của Phan Đắc Thành giám sát, mọi việc cô làm anh đều biết cả. Hôm nay anh mới cảm thấy sự tính toán trước sau của mình thật đúng đắn, nếu không theo dõi Lý Mỹ Hân anh sẽ chẳng biết được Hoài An gặp chuyện gì.

~~~~~

Một thời gian dài tiếp tục trôi qua, sức khỏe Hoài An hồi phục rất tốt, thậm chí còn khỏe hơn dạo trước nữa. Chả là gần đây có ai đó đều đặn mỗi tháng đều gửi thuốc bổ đến cho Hoài An, lúc đầu cô còn ngập ngừng không biết có nên uống không, nhưng khổ nỗi Cát Hạ, Mộc Châu và Mỹ Hạnh cứ thay phiên nhau giục Hoài An uống thuốc tốt cho sức khỏe. Hoài An có đem mấy hộp thuốc đó đến tiệm thuốc tây để hỏi, chúng đều là những loại thuốc tốt được nhập từ nước ngoài về, giá của mỗi hộp phải hơn một triệu chứ đùa. Mặc dù không biết là ai nhưng người này ra tay thật sự rất hào phóng. Lần thứ năm thuốc bổ được gửi tới phòng trọ Hoài An mới bắt đầu uống, dù sao cũng không biết là ai, thuốc tốt không dùng thật sự rất phí.

Hôm nay thời tiết thật tệ, Hoài An tan làm ở quán cà phê định về nhà thăm mẹ luôn thì trời đổ mưa ào ạt. Loay hoay tìm trong cặp sách chiếc ô bỗng biến đâu mất tiêu, kì lạ thật? Rõ ràng mỗi ngày ra khỏi nhà Hoài An đều chuẩn bị ô mà, chẳng lẽ hôm nay cô quên rồi?

Đứng nhìn màn mưa trắng xóa trước mắt làm Hoài An bỗng nhớ đến một người, đó chính là ba nuôi của cô. Khi trước Hoài An cực ghét trời mưa vì mỗi lần đến mùa mưa đều phải chuẩn bị sẵn ô hoặc áo mưa bên người, rắc rối vô cùng. Những lần mắc mưa đó đều là ba đến đưa ô cho Hoài An, mặc kệ mưa to ra sao ba cũng chưa bao giờ lớn tiếng mắng cô. Đối với Hoài An gia đình nhà họ Mai là tuyệt vời nhất, dù cô không phải máu mủ ruột thịt gì nhưng họ vẫn đối xử rất tốt với cô.

Bây giờ trời mưa rồi, Hoài An cũng quên mang ô, nhưng chẳng còn ba đem ô đến cho cô nữa. Dù Hoài An có đứng đây cả đời để chờ thì ba cũng sẽ không đến, cô biết rõ điều đó. Hoài An lớn rồi, cô phải biết tự lo cho bản thân mình, đó là những gì ba nói trước khi nhắm mắt. Cô từng nghĩ mình đã tự biết chăm sóc bản thân rất tốt rồi, nhưng hẳn nhiên không phải vậy, cô vẫn rất cần những lời quan tâm lo lắng của ba, những cái cốc đầu mắng yêu của ba…

Vô thức Hoài An đưa tay ra ngoài mái hiên hứng trọn những giọt mưa, cô biết bây giờ mình chỉ còn cách đợi trời tạnh mưa mới được về.

Nhưng có lẽ ông trời muốn giúp Hoài An chăng? Bởi vì trước mắt cô lúc này xuất hiện một chiếc ô màu xanh đen, ngẩng mặt lên nhìn mới biết người đang đưa ô cho Hoài An là Ngô Vĩnh Kiên. Anh làm gì ở đây giờ này? Là tình cờ đi ngang hay nhàm chán đến mức theo dõi cô?

– Tiện đường đi ngang qua đây, thấy em như vậy thực sự không nỡ bỏ mặt. Cầm lấy đi!

Thật là tình cờ ư? Nếu là vô tình gặp nhau tại sao trong tay Ngô Vĩnh Kiên lại có sẵn một chiếc ô ngay khi anh đang đi một mình? Hoài An biết, anh nói dối tệ lắm!

– Thật sự là anh vô tình đi ngang qua đây thôi.

Trong mắt Hoài An mọi biểu cảm đều lộ rõ, Ngô Vĩnh Kiên biết chắc chắn cô không tin. Nhưng chẳng hề gì, có tin hay không đều không quan trọng. Anh dúi chiếc ô vào tay Hoài An, sau đó quay lưng chuẩn bị rời đi.

– Khoan đã… Vĩnh Kiên, rốt cuộc em phải làm gì thì anh mới chịu buông tay?

Hoài An chua xót trong lòng, phẫn nộ ngoài mặt, bàn tay nhỏ bé siết chặt chiếc ô.

(Còn tiếp)