Vào ngày thứ ba, Đức Chúa Trời dựng nên đất và biển, tạo ra hoa, cỏ, cây cối và hoa quả.
"Anh yêu thích biển ư?"
"Tôi thích cây cối." Hắn nói, "Tôi là một thợ mộc thủ công."
*Giai thoại Đức Chúa Trời tạo ra trời đất. Nói ngắn gọn là Chúa tạo dựng
trong 7 ngày. Ngày 1: tạo ra ánh sáng và bóng tối. Ngày 2: tạo ra trời
và biển. Ngày 3: tách biển tạo đất liền, cây cối hoa cỏ quả sinh sôi nảy nở. Ngày 4: tạo Mặt Trời, Mặt Trăng và các vì tinh tú khác, phân ngày
đêm, chia thời tiết. Ngày 5: tạo ra muôn thú. Ngày 6: tạo ra con người.
Ngày 7: Ngài nghỉ ngơi.
CHƯƠNG 10: SỨ GIẢ TAI ƯƠNG
"Chào em." Faun nhìn em chào hỏi, Velorica không tự chủ được lùi về sau một bước.
"Đừng sợ, anh sẽ không làm tổn thương em," cậu nói. "Nhưng em cũng đừng làm tổn thương anh, nhé?"
Velorica nhìn cậu cảnh giác, Faun trở nên rất nhạy cảm với ánh mắt của những
người trong trấn nhỏ, có Chúa mới biết ánh mắt họ sẽ làm ra chuyện kì
quái gì. Lần trước cậu bị ngã không nhẹ ở cửa hàng bói toán, cậu không
muốn lại ngã chổng vó xuống đường.
Bây giờ cậu vẫn vững vàng đứng bên băng ghế dài, Velorica ngừng bước lùi về sau. Bộ dáng của em dưới ánh mặt trời so với sự âm u của cửa hàng còn
dọa người hơn, mặt trời để lại một cái bóng sâu trên khuôn mặt gầy trơ
xương của em.
"Chúng ta tâm sự được không?"
Velorica nhìn cậu lắc đầu.
"Không tán ngẫu cũng được, đừng sợ, chúng ta có thể là bạn."
Velorica vẫn nhìn cậu với đôi mắt nâu to cực đại, Faun cho là em sẽ nhanh chóng
quay người chạy mất, có thể sau một lúc, đôi môi nứt nẻ của em khẽ mấp
máy, thấp giọng hỏi: "Anh và anh Lukes là bạn? "
Faun nhớ lại lời nhắc nhở của Lukes, chuyện hai người họ chỉ mình họ biết,
tuyệt đối không được để cho bất luận người nào khác biết.
"Anh chỉ gặp anh ta một hai lần, còn không tính là bạn. Còn em thì sao?"
"Không." Velorica nói, "Không có ai là bạn của anh ấy."
"Tại sao?" Sự tò mò của Faun về Lukes không hề thuyên giảm, trông anh cũng
chẳng đáng sợ,ngoại trừ bề ngoài lôi thôi lếch thếch, thậm chí còn còn
có chút dễ gần. Mặc dù sự thân thiện của anh ít biểu hiện đến mức tiềm
tàng, anh không nên ngay cả một người bạn cũng không có, ít nhất Roger
là một cậu bé thoạt nhìn có thể kết thân với bất cứ ai.
"Tại sao không có ai làm bạn với anh ấy?"
Velorica nói: "Anh ấy sẽ mang lại xúi quẩy, đừng ở bên anh ta, bạn bè anh ta đều chết hết." Nói xong em nhanh chóng quay người chạy đi.
Faun đứng thẳng lên, suy nghĩ liên quan đến tai họa không ngừng đột nhập vào tâm trí cậu, cậu phát hiện Lukes là người thú vị nhất trong thị trấn.
Đến cùng là loại vận rủi nào mà khiến mọi người né tránh anh ta cho bằng
được, ngay cả Keller "tâm địa độc ác" cũng hiếm khi khiêu khích anh.
Faun nghĩ thầm, ít nhất giờ cậu vẫn bình yên vô sự đêm nay, Lukes đến gặp cậu, cậu có thể tìm cơ hội hỏi rõ.
Ban ngày thị trấn Maple là một thiên đường thú vị sảng khoái, chạng vạng
tối Faun bước vào một quán ăn nhỏ, dựa vào góc tường hẻo lánh thế nhưng
lại trưng một cái máy hát đời cũ[1], bài trí thiết kế trong quán
có thể làm vừa lòng những người khách hoài cổ nghiêm khắc cứng nhắc. Cậu ngồi trên ghế cạnh cửa sổ, gọi một phần gà nướng tỏi và khoai tây,
trông vô cùng hấp dẫn, tặng kèm một phần súp đặc và một lát bánh ngọt.
Sau khi trở về nhà, cậu tắm rửa nghỉ ngơi sau đó đọc bản thảo của Joey
Barenque giết thời gian. Vào khoảng 11 giờ nửa đêm, Lukes gõ cửa sổ.
Lukes từ thân cây bên tường trèo lên, đại khái là để tránh cửa sổ đối diện cửa chính, không chừng sẽ có người thấy anh.
Faun mời anh vào, anh phủi phủi lá cây dính trên tóc, vẫn mặc bộ đồ làm việc màu xám.
"Tôi có tới trễ không?"
"Không trễ," Faun nói. "Chúng ta không có ước hẹn mấy giờ."
Lukes quay người đóng cửa sổ lại, kéo rèm cửa, đồng thời yêu cầu Faun kéo rèm cửa của các cửa sổ khác. Rồi anh đi vào phòng ngủ, mở một cái đèn trên
bàn cạnh giường, nói với Faun: "Được rồi, chúng ta có cả đêm để
nóichuyện."
"Cùng tư tưởng," Faun nói. "Tán ngẫu trước, tôi phải hỏi một vấn đề đã."
"Cái gì?"
"Chúng ta thời gian gặp mặt không dài, thời cơ gặp nhau cũng không đúng lắm,
giữa chúng ta có hay không điểm hữu tình?" Faun hỏi, "Chúng ta không coi nhau là bạn chứ?"
Lukes
mất một lúc lâu mới trả lời: "Không." Giọng anh lạnh lùng mà bình thản.
"Tất nhiên chúng ta không phải là bạn, cậu phải quên ngay ý nghĩ ngu
ngốc này. Chúng ta chỉ là lợi dụng lẫn nhau, từ nơi quỷ quái này tìm ra
lối thoát."
"Tại sao anh
phải tránh từ bạn bè, lẽ nào nó có chỗ đặc biệt?" Faun nhìn chằm chằm
vào đôi con ngươi anh. "Tại sao bọn họ lại sợ anh? Đến tột cùng năng lực của anh là gì?"
Lần này thời gian Lukes trầmmặc còn dài hơn.
"Nếu tôi nói với cậu, cậu cũng sẽ sợ tôi."
"Có thể." Faun nói. "Nhưng cũng chỉ là có thể. Tôi đã thấy rất nhiều kẻ đáng sợ, sao không thử xem?"
"Kia không giống nhau."
"Lukes, anh cho tôi một loại cảm giác rất thân thiết, điều này có thể ảnh hưởng đến sự phán đoán của tôi cho anh, nhưng tôi tin anh là một người tốt,
cho dù năng lực của anh đáng sợ đến mức nào, chúng ta có thể vừa là đồng minh vừa là bạn bè. Không bằng chúng ta nói cho nhau chuyện của mình,
sau đó đưa ra quyết định. Tôi hi vọng đồng minh của tôi là người sẵn
lòng cho tôi biết bí mật, như vậy tôi mới có thể yên tâm ký thác vào
người đó."
Lukes nhìn cậu bất lực, tựa hồ nội tâm vô cùng xoắn xuýt, nhưng cuối cùng anh vẫn nói
ra miệng: "Cậu biết đấy, bởi vì tôi là Sứ Giả."
Năng lực của Sứ Giả gần như là Chúa tể.
"Ồ," Faun điềm tĩnh nói.
"Cậu không sợ sao?"
"Tại sao lại phải sợ?"
"Dùng từ cảnh sát để nói, tôi là phần tử nguy hiểm."
"Thế tại sao anh không nghĩ biện pháp rời khỏi trấn nhỏ."
"Chỉ có việc này là không thể. Tất cả năng lực Chúa tể ban cho chỉ có giá
trị ở đây. Rời khỏi thị trấn là điều cấm kỵ của Chúa tể."
Trừ đó ra anh cơ hồ là vị thần đính thực của thị trấn này.
"Cho nên bọn họ mới sợ anh."
"Không hoàn toàn vì lý do này."
Không hoàn toàn đúng, nghi vấn của Faun vẫn còn rất nhiều. Nếu một người là
toàn năng, xác thực có nhiều người sợ anh ta, nhưng tương tự cũng sẽ có
nhiều người sùng bái, đồng bạn và người theo đuổi. Người ta dễ dàng
thiết lập doanh trại đối đầu lẫn nhau, ngay cả dưới sự cách biệt về sức
mạnh, vẫn có không thiếu những dũng sĩ và đội viên cảm tử.
"Là tôi từ chối cho bọn họ tới gần, theo lý thuyết thì tôi cũng phải cách
cậu một khoảng khá xa mới an toàn. Nhưng cậu không giống bọn họ, cậu có
một tinh thần trọng nghĩa và ý thức trách nhiệm, cậu sẽ không thỏa hiệp. Rất nhiều người ở đây càng lâu càng dễ dàng quên đi quá khứ, trở nên
mềm yếu vô lực không muốn phản kháng, nhưng cậu lại vừa vặn ngược lại,
sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày cậu xung đột với bọn Lính Gác lưỡng bại câu thương*. Tôi không hi vọng đó là kết cục của cậu."
*Lưỡng bại câu thương: hai bên cùng chịu tổn thất mà chẳng bên nào được lợi.
"Nói như vậy việc anh khiến người bên cạnh gặp tai họa là thật? Điều gì sẽ xảy ra với tôi?"
"Cậu sẽ bị thương, sẽ chết."
Faun không ngạc nhiên, cậu đã chuẩn bị để nghe những tin tức còn tệ hơn.
"Miễn là tôi sử dụng năng lực của Sứ Giả, những người bên cạnh tôi sẽ sẽ phải trả giá thật lớn. Nghe có vẻ rất tuyệt, tôi có thể tùy ý sử dụng sức
mạnh phi thường, chính mình lại không bị thương tổn miếng nào."
"Là người bên cạnh anh, hay là ai đó có quan hệ với anh?"
"Nó không quan trọng, cậu phải biết, bất kì người nào xuất hiện ở gần,
người gặp thoáng qua, người vô tình liếc nhìn một cái đều tự nhiên trở
thành một phần trong đội ngũ nhân tế."
Faun đột nhiên minh bạch những gì Keller đã nói - Nhưng mày có thể làm gì?
Mày cái gì cũng không làm được. Cẩn thận đấy, đừng để cho tao phát hiện
đội ngũ của mày tăng thêm.
"Ý anh là tất cả mọi người đều thành một đội ngũ." Faun nói, "Quan hệ càng thân thiết, càng sớm trở thành cái giá của năng lực."
Sau khi nghĩ thông suốt chuyện này, cậu thấy Lukes vô cùng đáng thương. Ấn
tượng đầu tiên mà Lukes đem lại là một anh chàng tùy tiện, lạnh nhạt, xa cách, nhưng xuất hiện dưới lớp ngụy trang này là sự dịu dàng nhường
nhịn đến khó tin. Faun gần như có thể khẳng định cả đời này anh sẽ không sử dụng bất kì năng lực nào, để tránh làm tổn thương người vô tội, mà
người xung quanh vẫn cứ sợ anh, cho rằng anh là kẻ điên, là một Thần
Chết mọi lúc mọi nơi có thể đoạt lấy tính mạng của họ.
Lukes không ngừng nhắc nhở cậu giữ khoảng cách, đồng thời cố trợ giúp cậu tránh rơi vào tai họa.
Bất tri bất giác liền trở thành một vòng tròn luẩn quẩn - mọi người đều sợ
anh, nhưng thà là trở thành kẻ thù cũng không muốn gần gũi anh, không ai muốn trở thành nhân vật hi sinh số một.
"Bây giờ đổi ý vẫn còn kịp, miễn là không ai biết chúng ta ở đây nói chuyện như bằng hữu, chúng ta đều an toàn."
Chừng nào không có ai phát hiện đội ngũ nhân tế của Lukes có người dẫn đầu,
anh vẫn còn là một Sứ Giả tàn nhẫn lãnh khốc, bất cứ lúc nào có thể xử
lý từng người ở đây, vô luận là Lính Gác hay Người Du Hành cũng không
dám manh động.
Người thực thi pháp luật thực sự trong trấn nhỏ không phải là viên cảnh sát Warren mỗi bước đi đều lao lực kia, mà là chính vị Sứ Giả tai ương đang ở
trước mặt này.
"Bây giờ tôi ở vị trí thứ mấy?" Faun hỏi.
Lukes nhìn thẳng vào mắt cậu, cậu không biết đôi mắt của mình rốt cuộc có toát ra lo lắng hay không.
"Cậu sợ à?"
"Một chút."
"Vì sao?"
"Sinh tử nằm trong tay người khác, đều có một chút sợ hãi", Faun nói. "Nhưng
nó không quan trọng, rất nhiều lúc số phận của chúng ta thực sự không do chính mình làm chủ."
"Vị trí của cậu rất gần rồi." Lukes nói, "Bởi vì kể từ khi tôi biết tôi là
Sứ Giả, tôi không còn quan tâm đến bất cứ ai. Tôi thậm chí sẽ không đi
đến cửa hàng mua đồ. Tôi và dân trên trấn đi đến một ước định ngầm, mỗi
buổi tối tôi đặt tiền cùng danh sách vật phẩm muốn mua ở trong hộp thư
phía trước trạm xăng, sáng sớm ngày thứ hai bọn họ liền mang đồ vật tới. tôi sẽ không nhìn thấy một nhân viên bán hàng nào, như vậy sẽ không
sinh ra mối quan hệ. Kỳ thực họ cũng không cần lo lắng như vậy, tôi đã
quyết định không sử dụng năng lực Sứ Giả nữa."
"Mặc kệ tình huống như thế nào sao?"
"Đúng thế."
"Ngay cả khi sinh mạng gặp nguy hiểm?" Faun nói: "Chúng ta có một bản năng,
chính là sinh tồn, anh có thể đảm bảo thời điểm sinh mạng bị đe dọa sẽ
không sử dụng năng lực này? Thời điểm rớt xuống vách núi sẽ theo bản
năng có thể cho mình bay, đối mặt mưa đạn có thể khiến bản thân mình
đồng da sắt. Sinh tồn là bản năng, nếu anh vì điều này làm tổn thương
người, đó không phải hoàn toàn là lỗi của anh."
"Không hẳn, nhưng sau cùng thì đó là một sai lầm." Lukes nói, "Nếu tôi không
thể vượt qua bản năng của mình, e rằng người đầu tiên bị thương là cậu.
Bây giờ cậu có hai lựa chọn, hoặc chúng ta biến thành hận không thể giết chết đối phương, hoặc là đôi bạn thân dù tớ có chết cũng không để cậu
chịu tổn thương."
"Thật
thú vị." Faun thấy điều này như là một nghịch lý kì thú, Lukes càng căm
hận một người, người đó trong đội ngũ của anh vị trí càng thấp, mà càng
yêu sâu đậm một người, người đó sẽ trở thành người đầu tiên đứng mũi
chịu sào hi sinh. Cậu không khỏi tự hỏi liệu đã có nạn nhân nào trước
sức mạnh khủng khiếp của khả năng này không.
Cậu có nên hỏi không, liệu cậu có chạm vào chuyện đau lòng của anh không.
Anh ta khẳng định có chuyện thương tâm, bằng không ánh mắt của anh sẽ
không được bình tĩnh như vậy. Faun vẫn luôn không thả lỏng quan sát anh. Lukes sẽ không né tránh ánh mắt truy tìm của cậu, mà cũng không toát ra bất cứ manh mối nào cho cậu truy cứu.
Anh thoạt nhìn thật bi thương.
Đây là cảm giác duy nhất của Faun.
"Cậu có muốn nghe câu chuyện của tôi không?", Lukes đột nhiên hỏi.
"Nếu anh bằng lòng nói, tôi đương nhiên muốn nghe."
"Tôicó thể nói cho cậu, nhưng cậu phải dùng một câu chuyện của mình để trao đổi."
Anh có thể nhìn thấu được nội tâm của người khác sao? Faun nghĩ, trừ khi
anh ta sử dụng năng lực đó, có bao nhiêu người không cần bất kì siêu
năng lực nào liếc mắt một cái cũng thấu được lòng người. Cậu muốn biết
câu chuyện của Lukes, vì vậy trả lời: "Được."
-----Hết chương 10-----
[1]Máy hát cổ, máy quay đĩa (gramophone), thiết bị thu phát âm thanh đầu tiên, bây giờ giá một cái là rất đắt.