Nghe thấy thế, Kiệt Mỗ không có phản cảm, mà là cảm thấy hắn có tình có nghĩa, đối với vợ tốt, không giống như những thương nhân bình thường trên thương trường coi trọng sĩ diện, đối với người trong nhà rất keo kiệt lại lạnh lùng, hắn hoàn toàn trái lại, rất thật tình.
Người Mỹ rất thích bạn hợp tác vừa sảng khoái lại hào khí, Kiệt Mỗ tự nhiên cũng thế, trong bữa tiệc hắn biểu thị sẽ giúp Bảo Châu mua máy bay, cụ thể đợi phía nước Mỹ trả lời sẽ lại nói chuyện, hơn nữa hắn không nhận tiền thù lao, cho rằng đó là lễ vật gặp bạn mới.
Sau khi Côn Sơn trở về, lại qua ba ngày, lâu đến chính hắn đều cảm thấy không có hi vọng, Kiệt Mỗ gọi điện thoại tới, tỏ vẻ nguyện ý hợp tác, với tư cách lễ gặp mặt, thời điểm hắn lần nữa đi vào nhà Bảo Châu nói chuyện, cho Bảo Châu một viên kim cương lớn như quả trứng bồ câu.
Bảo Châu nhớ tới trong phòng bếp có hấp màn thầu, chỉ lấy không tặng là không có lễ. Bảo Châu tự cho là rất hào phóng, bảo phòng bếp đem màn thầu đóng gói rất nhiều, sau đó bảo người hầu đưa cho hắn, người hầu cảm thấy màn thầu keo kiệt, tự chủ trương gói một bao dưa chua, người hầu ba bước thành hai bước đuổi theo nói: “Kiệt Mỗ tiên sinh, ngài còn không có ăn cơm trưa a! Thiếu phu nhân sai tôi đem cái này cho ngài, đói bụng có thể trực tiếp ăn.”
Kiệt Mỗ nhìn cơm trưa của tiểu cô nương cho hắn, mỉm cười, có lẽ là bởi vì cô mỉm cười dưới ánh mặt trời, lộ ra đặc biệt sáng lạn chói mắt, không hiểu vì sao cảm thấy tiểu cô nương này là người rất tốt: “Cảm ơn.”
Kiệt Mỗ tiếp nhận bao vải lên ô tô chính mìn, mở ra xem, có dưa chua, có màn thầu, màn thầu vẫn còn nóng, lập tức cảm thấy làm bạn với Bảo Châu cũng không tệ lắm, có cấp bậc lễ nghĩa a! Tuy đồ vật cô tặng, không đáng tiền, nhưng có lòng thành a!
Kiệt Mỗ và Côn Sơn hợp tác, khai thác kim cương, dùng máy bay vận chuyển khả năng tương đối an toàn còn có thể tiết kiệm máy bay, chính hắn tạm thời không có ý định muốn mua máy bay, nhưng nếu dùng máy bay Bảo Châu mua lấy ra vận chuyển kim cương tựa hồ hắn là người keo kiệt, Kiệt Mỗ nghĩ tới một biện pháp vẹn toàn đôi bên, thuê!
Tìm Bảo Châu thuê máy bay, dùng danh nghĩa công ty cho thuê, cần rồi, chính là thuê vài ngày, một tháng cũng đều được, bình thường tùy tiện Bảo Châu muốn làm gì thì làm.
Vì vậy Bảo Châu mua máy bay, còn chưa tới nhà đã nhận được đơn thuê.
Muốn lấy lại vốn, Côn Sơn cảm thấy nhất định không khó, hắn đã cùng tổng bộ Trí Đường báo cáo chuẩn bị xong, ngoại trừ chính hắn mở cửa tiệm bán kim cương, chi nhánh của Trí Đường ở các nơi cũng sẽ cầm một ít hàng ra bán, lợi nhuận cao a!
Côn Sơn vốn phụ trách tiêu thụ, cái này, nguồn tiêu thụ đã có, hắn an tâm hơn nhiều.
Côn Sơn mua máy bay về sau, khóc than lợi hại hơn, ai tìm hắn vay tiền, hắn sẽ nói có lần hắn uống say rượu, đầu nóng lên, toàn bộ tích góp đều cầm lấy đi mua máy bay, tìm hắn vay tiền? Ngươi vẫn là nên tự mình kiếm tiền đi thì hơn!
Nghe nói hắn mắc nợ , người đến quý phủ tìm hắn và Bảo Châu thoáng cái ít đi rất nhiều.
Hai người bọn họ mừng rỡ thanh nhàn, bất quá ngẫu nhiên sẽ có một hai người tìm tới cửa, tỏ vẻ đồng ý dùng giá thấp mua máy bay của hắn.
Xem hắn là kẻ đần?
Cầm mấy vạn đồng bạc lại muốn mua máy bay còn chưa nhìn thấy của hắn, nằm mơ à?
Hắn đã bỏ ra 100 khối vàng a! Năm cân một khối đấy, đều bỏ ra 100 khối, lần trước ở Hồng Kông mua đất xây nhà, cũng dùng chừng một trăm khối, nhìn thấy hắn muốn cố gắng kiếm tiền, bất quá nếu bán kim cương mà nói, hơn nữa cơ hồ là bán độc quyền, rất nhanh sẽ lấy lại vốn liếng!
Lúc này đây Côn Sơn nói, dù sao lão ba sẽ từ trong miệng người khác biết được chuyện này, sẽ càng tức giận hắn, cho nên không đợi người khác nói, chính hắn ra tay trước, cố ý gọi điện thoại trở về nói: “Con mua máy bay, qua vài ngày thì đến nhà rồi, tới lúc đó phái người đi đón cha tới chơi a!”
“Cái gì? Mua máy bay? Mày cư nhiên dám mua máy bay. Mày còn bao nhiêu tiền?” Lục lão gia lập tức tức giận đến dựng râu trừng mắt, cái tên phá gia chi tử này! Từ nhỏ đã không làm người ta bớt lo! Mua cái đồ chơi lãng phí tiền bạc kia làm cái gì?
“Tiêu hết rồi.” Lão ba không phải Bảo Châu dễ lừa dối, hắn tự nhiên sẽ không nói cho lão ba biết hắn có bao nhiêu tài sản, để tránh lão ba đem lòng sinh nghi, nhiều tiền như vậy, bình thường không có khả năng kiếm được nhiều nhanh như vậy. Cũng không thể nói cho lão ba, đây là chủ ý của Bảo Châu, lão ba đã đối với Bảo Châu có ý kiến rồi, cho nên hắn dứt khoát ôm toàn bộ trách nhiệm vào người.
“Hồ đồ!” Lục lão ba nghe xong thiếu chút nữa bệnh tim phát tác, đặt mông ngã ngồi trên mặt ghế.
“Khả năng còn thiếu một ít nợ, bất quá không có sao, sắp tới con bán kim cươn, máy bay có thể lấy ra vận chuyển kim cương.”
Lục lão gia còn không có khổ sở xong, đột nhiên bị tin vui này khiến cho im ắng lại, ông biết rõ kim cương là cái gì, ông đã từng bỏ ra một ngàn khối để mua một viên kim cương lớn cỡ một trân châu nhỏ cho đại phu nhân, chỉ một ít như vậy đã có thể mua được một căn nhà nhỏ rồi, vật kia rất quý.
Nhất định kiếm được rất nhiều tiền!
Nhưng nghe nói mạo hiểm rất lớn, sợ đi vào hàng giả, cho nên dù cho có người muốn làm kim cươn, nhưng cũng chậm chạp không có ra tay, nghĩ vậy ông tranh thủ thời gian hỏi: “Mày xác định không phải gạt tao? Đầu năm nay lừa đảo nhiều, có phải hay không là bán đồ giả cho mày?”
“Chắc có lẽ không, bạn hợp tác của con, thuộc về mình khai thác, cona đã phái người đi qua khảo sát, có lẽ rất nhanh sẽ có tin tức.”
Lục lão gia nghe xong, lập tức yên tâm nhiều hơn.
Cái tên tiểu tử này, tựa hồ thành thục hiểu chuyện hơn trước.
Trong nội tâm một là vui, một là giận, giận con trai chuyện lớn như vậy lại không cùng chính mình thương lượng, tự mình quyết định. Nhưng khi nghĩ lại, con trai lớn rồi, nếu lúc nào cũng hỏi người lớn thì như thế nào trưởng thành?
Nghĩ đến mình cũng nên buông tay để cho con trai trưởng rèn luyện một chút, đối với Côn Sơn nói: “Qua vài ngày, con phái người láy máy bay tới đón cha, cha đi chơi vài ngày, để anh trai con luyện tập thật tốt.”
Ông đã lớn tuổi, cũng nên thử buông tay để người trẻ tuổi tự rèn luyện thực tế, Côn Sơn chẳng phải rèn luyện rất tốt sao, Hoài Ninh nhất định cũng có thể.
Trên máy bay có thể ngồi thật nhiều người, hắn đã gọi điện thoại, nhạc phụ đang bận tạm thời không đến, cha một lần có thể mang rất nhiều người tới, Lục lão gia nghĩ đến một nhà già trẻ đã lâu không có đi ra ngoài chơi, mang theo tất cả đám bà lớn, xuất phát!
Hò hét lên máy bay, dưới rất nhiều ánh mắt hâm mộ của hàng xóm xung quanh, mặt mũi tràn đầy đắc ý lên máy bay, tiểu tử này a!
Càng ngày càng có tiền đồ, không tệ!
Ai!
Nếu không phải đã nói trông nom việc nhà về sau giao cho con trai trưởng, giờ phút này ông cũng muốn cho Côn Sơn kế thừa sản nghiệp của ông.
Thật vinh quang!
Dĩ vãng những bạn bè kia luôn nói, con trai nhà ai rước lão ba đến tỉnh thành chơi, con trai nhà ai phát đạt lái xe tới đón, hiện tại Côn Sơn gọi người lái máy bay tới đón, mấy thứ ô tô kia a! Xe ngựa ah! Đều chỉ là đồ chơi trẻ con.
Sau khi đến nơi, Lục lão ba thiếu chút nữa lại tức giận, đây không phải Quảng Châu!