“Tôm làm sao có thể chết đuối?” Côn Sơn cảm thấy cô nhất định là vừa nằm mơ.
“Thật sự.” Bảo Châu rất phiền muộn ngẩng đầu, lôi kéo tay của hắn đi vào hồ xem.
Côn Sơn cúi đầu nhìn, phía dưới hồ có một con tôm hùm đã không còn động đậy, thân thể bị cát mịn màu trắng chôn một nửa, bất quá đây cũng không phải là chuyện gì đáng lo, chết thì ăn thôi! Chính là những hạt cát tinh vi màu trắng này, ngược lại rất khó giải thích: “Những hạt cát này từ đâu em có được, rất giống muối.”
“Thì chính là muối.”
“Bành!” Một tiếng, Bảo Châu quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Côn Sơn một đầu cúi cạnh bể bơi, hiện tại hắn rốt cục tin tưởng tôm có thể bị chết đuối rồi, chính xác mà nói là bị mặn cho đến chết a!
Bảo Châu cho rằng hắn kích động: “Côn Sơn, anh sao lại kích động như vậy? Anh vì tôm chết mà buồn đúng không?”
Côn Sơn khóc không ra nước mắt, ai nói cho hắn biết cái hồ này, về sau hắn còn có thể bơi lội sao?
Ngày hôm sau toàn thành Nghiêm gia tựa hồ trong vòng một đêm tăng gấp 10 lần, rất nhiều người nghe nói muối tăng giá, lại quý nên đều mua mấy bao để trong nhà, có người muốn đầu cơ trục lợi, thậm chí mua hơn mười bao, nhất thời một bao cũng khó cầu, Côn Sơn nhìn hồ nước muối sau nhà, tính búng nút lọ rút sạch nhưng lại không nỡ, đây chính là nước muối có độ tinh khiết cao, lãng phí rất đáng tiếc, có thể dùng lại nhưng không biết dùng như thế nào.
Dứt khoát giao cho Bảo Châu giải quyết, vừa ra đến trước cửa dặn dò Bảo Châu đừng lãng phí, còn có thể dùng được, dù sao Bảo Châu làm việc hắn yên tâm, cô sẽ có biện pháp chó ngáp phải ruồi.
Thẩm mẹ nhìn thấy một hồ nước muối, hỏi Bảo Châu nên làm cái gì bây giờ.
Bảo Châu nhớ tới thời điểm trong thôn, rất nhiều người đều làm nào là cá ướp muối dưa chua gì gì đó, cô cũng có thể ah! Dẫn Thẩm mẹ cùng Tiểu Đông ra cửa, đi chợ, người bán thức ăn ở chợ quen biết Bảo Châu, cô ngẫu nhiên sẽ đến mua thức ăn, mọi người đều biết cô là người dễ nói chuyện, nói cái gì cũng đều mua, nhưng thấy tiểu tử Tiểu Đông khôn khéo, bọn họ cũng không dám đòi hỏi nhiều.
Một vị đại thúc đi lên phía trước nói; “Lục thái thái, mua thức ăn? Cô xem ớt nhà tôi rất tốt? Bán rẻ cho cô một chút, một phân tiền một cân, nếu cô mua nhiều, mười cân tặng cô một cân.”
Bảo Châu nhìn ớt đỏ rực cảm thấy nhất định ăn ngon, khoát tay xa hoa nói: “Toàn bộ đều mua , lát nữa đưa tới nhà con đi.”
Đại thúc cho rằng cô đang nói đùa rồi, Thẩm mẹ cũng đã đứng ra thanh toán một nửa số tiền, đại thúc lập tức vác ớt hướng nhà Bảo Châu đi đến, Thẩm mẹ gọi Tiểu Đông về nhà mở cửa, thuận tiện nhìn xem cân, xấu cũng không thể trả tiền.
Tiểu Đông hiểu rõ, một bên thở dài nhiều ớt đỏ như vậy phải ăn như thế nào, một bên đi theo vị đại thúc kia.
Những người khác thấy Bảo Châu hôm nay hào phóng như vậy lập tức nhao nhao đi qua, đề cử đồ vật nhà mình, có nấm, cải xanh, đậu giác, dưa leo, củ cải trắng, tỏi đầu, quế, ai đến Bảo Châu cũng không có cự tuyệt, nhìn thấy ăn được thì mua tất cả, thời điểm còn muốn mua thêm gì đó, Thẩm mẹ nói: “Cầm không hết rồi, hay là thôi đi!”
Bảo Châu cũng đành phải thôi, về đến nhà, nhìn các loại rau quả đều ngâm mình phơi nắng trong hồ bơi nhà mình, thật là vui mừng, chuyển một cái ghế ngồi ở bên cạnh ngắm nhìn, càng xem càng có khẩu vị.
Buổi tối Côn Sơn trở về nhìn thấy một hồ đồ ăn các loại, trán đổ mồ hôi cuồn cuộn, hắn tự nói với mình, phải tỉnh táo, đây không phải sự thật.
Nhưng nhiều đồ chua như vậy, hắn phải ăn đến năm nào tháng nào mới hết ah!