Bảo Châu thật sự là ngôi sao may mắn của hắn, quả thực muốn cái gì đến cái đó!
Cao hứng một tay ôm Bảo Châu vào trong ngực, ở trên mặt của cô, hôn một cái: “Đương nhiên sẽ không, cảm ơn em, lần này nhờ có em rồi!”
“Ngày mai có thể đi báo danh, anh phải nhớ đi ah!” Bảo Châu xấu hổ đỏ mặt nhìn hắn, Thật xấu hổ kinh khủng a! A ồ ồ, Côn Sơn thật vui vẻ , nếu không lần sau sẽ giúp hắn mua thêm một cái?
“Nhất định nhớ rõ.”
Ngày hôm sau thời điểm mang theo hai tùy tùng đi nhậm chức, Côn Sơn mới phát hiện chẳng những tất cả cảnh sát trẻ đến nhậm chức đều đối với hắn đặc biệt tốt, hơn nữa đi vào mới biết bởi vì Bảo Châu hào phóng, trong cục thật cao hứng cho hắn một chức vụ đội phó đội cảnh sát hình sự.
Tuy rằng làm đội phó rất mệt, cái gì cũng phải xen vào, nhưng cũng có chức vị, hơn nữa hai thủ hạ của hắn vận khí rất tốt đều phân đến đội này, Côn Sơn vào đội ngũ, dưới tay hắn lại có hai người nhà, những người khác nghe qua tiếng xấu của hắn, cho nên cũng không có không phục.
Mà mấy cảnh sát mới được phân đến đội tuần tra chịu qua ân huệ của Bảo Châu, có lần Côn Sơn lấy cớ ban đêm đem mấy người kia gọi vào một bên nói chuyện nói chuyện phiếm, để cho thủ hạ được Côn Sơn an bài, từ trong phòng thay đồ của đội tuần tra, trộm mấy bộ quần áo, công khai đi vào đem quần áo cho huynh đệ chịu khổ ở bên trong thay đổi, mũ đè thấp, rất ung dung đi ra ngoài.
Chuyện này mới đầu trong cục tuy rằng giận chó đánh mèo đội tuần tra, nhưng rốt cuộc mất người như thế nào cũng không biết, cũng không có phạt nặng, dù sao vừa mới vào, cũng đều là dùng tiền để vào, các lãnh đạo cũng không thể trừng phạt, huống hồ có câu nói không có trách nhiệm, sẽ không có trừng phạt…
Sau khi Lục lão gia nghe nói con trai út nhà mình trở thành một tiểu quan trong sở cảnh sát, đối với đứa con trai này so trước kia coi trọng nhiều hơn, nghe nói Bảo Châu cũng có công lao, đối với Bảo Châu càng thêm hài lòng, tốt xấu gì hiện tại con trai cũng không phải không có việc làm rồi, thường xuyên gọi Bảo Châu và Côn Sơn đi qua ăn cơm.
Trên mặt Ngũ thái thái sáng sủa ra, cảm thấy lúc này mới chính thức đem con dâu để vào mắt, vốn trong lòng bà không thích, ngại cô ngốc, hiện tại cảm thấy ngốc cũng có ngốc phúc, không ngốc sao cô lại chọn con trai bà, thường xuyên gọi Bảo Châu đi vào phòng cùng bà tâm sự, ăn điểm tâm, uống trà chiều gì gì đó, Côn Sơn đã có công việc nên càng trở nên bận rộn, Bảo Châu cũng không phải không có việc làm, đó là thường xuyên bị mấy bà bà cùng mấy di thái thái gọi đi chơi mạt chược.
Nhóm di thái thái Lục gia, đánh chính là không nhỏ, nhưng nước phù sa không lưu ruộng người ngoài, bình thường các bà không cùng người ngoài đánh, tự mấy người trong nhà đánh, Lục lão gia cũng không thích đám bà lớn cả ngày ở nhà người khác đánh bài, muốn tìm người đều tìm không thấy, nên không có ý kiến việc này, dù sao các bà xác thực rất rãnh rỗi, cùng hắn ở nhà không có việc gì làm, tranh cãi nhau, tốt hơn cho các bà chơi mạt chược!
Bảo Châu rất ngốc, một bộ mạt chược đều nhận thức không được đầy đủ, thường xuyên không nghĩ ra, nhưng lại thắng một đống tiền lớn, làm đám bà lớn dở khóc dở cười.
Dần dà đám bà lớn sẽ không đánh mạt chược với cô nữa, chỉ ngẫu nhiên gọi cô đến quý phủ chơi.
Cho nên Bảo Châu lại không có chuyện làm, cả ngày chơi với trứng gà giả Côn Sơn cho cô, khi còn bé ở trong thôn cô rất thích bắn bi, cũng không biết cái này là dương chi bạch ngọc rất trân quý, cũng may là chưa tạo hình, nên tầng bên ngoài, bị cô giày vò cũng không có sao.
Thẩm mẹ mỗi lần nhìn thấy bộ dáng Thiếu nãi nãi chơi một viên đá, chỉ cảm thấy Thiếu nãi nãi là tính trẻ con, cũng chơi cùng cô.
Hôm nay lúc Côn Sơn trở lại, chỉ thấy hốc mắt cô hồng hồng ngồi xổm trong góc, bộ dáng rất đáng thương, vội vàng đi qua ngồi xổm xuống, vươn tay nắm cả bờ vai của cô sốt ruột hỏi: “Bảo Châu, làm sao vậy? Ai khi dễ em? Nói cho anh biết, anh làm cho chủ cho em!”