Côn Sơn gật đầu: “Tôi rất nghiêm túc, chỉ là chuyện đó rất nguy hiệm, anh có dám hay không?”
“Tôi dám, tôi đương nhiên dám!” Hắn đột nhiên có một loại cảm giác thiên lý mã tìm được Bá Nhạc.
(Bá Nhạc: người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa. Ngày nay dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài, “Bá Nhạc” không những chỉ cá nhân mà còn có thể dùng để chỉ tập thể)
Tập đoàn vũ khí của Côn Sơn nhanh chóng ở trong một kho hàng ở Hồng Kông thành lập, Bách Lai tiên sinh nghe nói Côn Sơn muốn tự chế tạo vũ khí, đem mấy bộ máy móc đã dùng lâu rồi đang muốn đào thải bán cho Côn Sơn với giá hữu nghị.
Hắn muốn bỏ đi, chính là Côn Sơn đang cần gấp mấy loại dụng cụ chế tạo súng ống dễ bán, thiết bị được bí mật cho ca-nô vận chuyển đến bến cảng, do xe tải lớn nhà Côn Sơn đưa đến nhà kho.
Mang thứ đó từ trên xe tháo xuống đem vào trong kho, Côn Sơn nhìn thấy linh kiện đầy dưới đất có chút bận tâm hỏi Hà Phóng: “Những vật này anh có thể dùng không?”
Không nghe thấy Hà Phóng trả lời, lúc quay đầu lại chỉ thấy Hà Phóng như là mấy đứa con nít nhìn thấy món đồ chơi thích thú, sung sướng rất nhanh bắt tay vào lắp ráp, động tác thuần thục dọa người.
Côn Sơn lúc này mới hoàn toàn yên tâm, đối với Cù thiếu và Hà Phóng nói: “Vậy trong này giao cho hai người.”
Hai người gật đầu, đều là một bộ dạng cậu yên tâm đi.
Hai ngày sau, trong kho hàng sản xuất ra thanh súng ngắn đầu tiên, Côn Sơn lấy ra thử, cùng đồ Mỹ quốc đưa tới cơ hồ không có khác nhau, cho Thẩm Kỷ Lương xem qua, Thẩm Kỷ Lương đã một lần mua 100 cây.
Sau khi linh kiện được đưa đến, Côn Sơn tính toán giá vốn, quả thực không đến một phần ba giá tiền trước kia, kiếm lợi lớn.
Côn Sơn kiếm tiền, không có quên làm công ích, trở lại Thượng Hải.
Bảo Châu đi đón hắn, trên đường trở về, trời nổi tuyết nhỏ, Bảo Châu nhìn ngoài cửa sổ ngẫu nhiên có một số tên ăn mày ăn mặc đơn bạc đi qua, không khỏi nói: “Bọn họ rất lạnh a?”
Côn Sơn đang suy nghĩ chuyện làm từ thiện, ở Thượng Hải nhiều người làm việc thiện, Côn Sơn muốn làm việc thiện, cũng cảm thấy không có gì có thể làm, Bảo Châu vừa nói như vậy, Côn Sơn cũng phát giác: “Hẳn là rất lạnh, chúng ta sẽ phát gạo vào áo bông cho bọn họ a!”
Bảo Châu gật đầu: “Được! Nếu anh không đủ tiến nói với em, em sẽ lấy ra hết.”
Mấy năm nay Bảo Châu dựa vào việc đầu tư nhà máy hàng năm được chia hoa hồng, nghiễm nhiên đã trở thành một tiểu phú bà, không tính tài sản Côn Sơn, tài sản của riêng cô đã là một con số lớn.
“Nha đầu ngốc, chồng em có tiền.” Không thể lấy tiền của vợ.
Sau khi Côn Sơn trở về, vừa nói với mọi người trong nội đường, tất cả mọi người cảm thấy không tệ, chỉ phát ở Thượng Hải, Côn Sơn cảm thấy quá keo kiệt, cả nước những người thiếu ăn thiếu mặc có rất nhiều, Côn Sơn lên tiếng, Trí Đường dùng danh nghĩa Kim Hành để làm từ thiện lần này, ở trong Kim Hành có hơn một ngàn cái chi nhánh ngân hàng đều muốn lên phố phát áo bông và gạo cho ăn mày, đối với người nghèo khó đúng thực là những thứ cần thiết, tất cả gạo và tiêu dùng đều do Lục Côn Sơn bỏ tiền ra.
Ngày hôm đó Hoàng gia đang cùng Đỗ gia ngâm mình trong lễ đường, đang ngâm mình thì thủ hạ của Đỗ gia đi đến bên tai Đỗ gia, nhỏ giọng nói chút gì đó xong, lui ra.
Sau khi Đỗ gia nghe xong, khóe miệng có chút giơ lên, trong mắt có tán thưởng cùng bội phục.
Hoàng gia thấy, hỏi hắn: “Tiểu Đỗ! Có chuyện gì sao?”
“Là Lục Côn Sơn, trình độ xa hoa của Lục lão đệ , làm cho Đỗ mỗ ta phải mở rộng tầm mắt.” Tiền hắn có, nhưng nói đến hào phóng, Lục Côn Sơn tựa hồ mạnh hơn một bậc. Hắn lấy tiền làm công ích, có đôi khi là có mục đích, mà Lục Côn Sơn làm công ích phần lớn đều thật tâm vì dân chúng.
Hắn vừa mới gọi người đi đến Phổ Đông phát gạo cho gia đình nghèo khó, Lục Côn Sơn đã phát gạo tặng áo cho người nghèo cả nước.
“Luân phiên thu mua lòng người, hắn và cậu thật liều mạng.” Hoàng gia nói, nói đến cách làm người của Đỗ Nguyệt Sanh, có một số chuyện Lục Côn Sơn không linh hoạt bằng, tư tưởng còn bảo lưu lạc hậu, không đủ khôn khéo. Nhưng nói đến nghĩa khí, làm công ích, cái này đáng để Lục Côn Sơn làm, cũng bảo lưu lấy danh nghĩa thẳng thắn và nghĩa khí cho bang phái, trên giang hồ rất được lòng người, huynh đệ rất nhiều.
“Người như vậy, mới xứng làm đối thủ của Đỗ mỗ tôi.” Anh hùng quang minh chính đại, đáng giá hắn tôn kính. Những người miệng đầy nhân nghĩa đạo đức, sau lưng dơ bẩn xấu xa, không xứng được hắn xưng là đối thủ, ít nhất không phải đối thủ có lực lượng ngang bằng.
“Đường chủ, gần đây trong nội đường chúng ta không ngừng có đệ tử gia nhập chung quân, cũng có đệ tử gia nhập quốc dân quân, tôi lo lắng sẽ làm tổn thương người trong nhà.” Bồi đường lo lắng mà nói.
Mọi người nghe xong cũng nhao nhao thảo luận, đây đúng là một vấn đề.
Côn Sơn nói: “Chúng ta chỉ là bang phái giang hồ, không hỏi chính sự, các đệ tử muốn gia nhập bên nào đều tùy bọn họ, chỉ là có một cậu, không thể thương tổn tới người của mình, người không biết vô tội, biết rõ là người một nhà, còn tàn sát lẫn nhau, thì luận tội xử trí.”
“Công đạo thì công đạo, kỳ thật Tổng đường chủ chúng ta có thể tự mình trở thành một đảng phái riêng, chỉ cần cậu đứng đầu, hiện tại thiên hạ rối loạn, Trí Đường chúng ta luôn luôn là bang phái nhân nghĩa, nhất định có thể được lòng dân.” Tọa đường nói.
Côn Sơn nghe xong đột nhiên đứng dậy: “Hồ đồ, lão tổ tông lập ra quy củ, Trí Đường không thể tham dự chính sự, chẳng lẽ ngài đã quên? Chúng ta chỉ là bang phái nhỏ, ngài nói nghe nhẹ nhàng. Thế lực của chúng ta nhìn xem lớn, nhưng đối với hai đảng đó mà nói chỉ là sợi lông trên chín trâu, lấy trứng chọi đá, ngài muốn tất cả huynh đệ trở thành vật hi sinh cho quyền lực sao?”
“Đường chủ bớt giận. Tôi chỉ là thấy Thanh bang ủng hộ Quốc Dân đảng, chúng ta vì cái gì không thể tự thành lập một đảng phái, dựng công lập nghiệp?”
“Lời này về sau đừng nhắc lại, làm người phải liệu sức mà làm, Lục Côn Sơn tôi chỉ muốn bảo vệ tốt Trí Đường, chuyện không thể tôi sẽ không làm, tôi cũng không muốn chứng kiến các huynh đệ vì tranh quyền đoạt lợi mà đầu rơi máu chảy thậm chí hi sinh tánh mạng. Nếu như ngài muốn sáng lập quân đội cho các huynh đệ, hùng bá một phương, vậy ngài có thể mang theo người của ngài, rời khỏi Trí Đường. Bởi vì lập trường của chúng ta không giống nhau, ngài muốn chính là quyền thế, tôi muốn chính là các huynh đệ bình an, các dân chúng an cư lạc nghiệp.” Côn Sơn có chút tức giận nói, nếu như hắn muốn đi, Côn Sơn sẽ không ngăn cản, người có chí hướng riêng.
Tọa đường có ý nghĩ này không phải ngày một ngày hai, Trí Đường quả thực có thể được xưng tụng là binh hùng tướng mạnh, mấy năm này một ít huynh đệ thậm chí được phái đến nước ngoài tham gia huấn luyện quân sự, muốn vũ khí Côn Sơn có vũ khí, muốn bao nhiêu cũng không có vấn đề gì, làm một tổ chức giang hồ trong dân gian, bình thản cả đời, hắn cảm thấy không cam lòng, nghe Côn Sơn nói như vậy, nhân tiện nói: “Cậu là nói thật? Tôi thật sự có thể dẫn người đi?”
“Tự nhiên, ai đồng ý đi theo ngài, tôi tuyệt không ngăn cản, chỉ là ra khỏi cửa, về sau chuyện của Trí Đường các người một câu cũng không thể nói ra, nếu không ngài biết rõ thủ đoạn của tôi.” Muốn tới sẽ không đi, muốn đi hắn không lưu. Người trong lòng không ở đây, giữ lại cũng vô dụng.
“Cái này nhất định, tôi sẽ không làm chuyện bất nghĩa, vậy hôm nay coi như tuyên bố, tôi hiện tại rời khỏi Trí Đường, tôi muốn xây dựng quân đội riêng cho chính mình, các huynh đệ các người ai đồng ý, đứng ra cùng tôi rời đi.” Thừa dịp loạn thế tạo sự nghiệp một phen, tương lai công thành danh toại, thậm chí trở thành bá chủ một quốc gia, đó là vinh quang biết bao.
Côn Sơn sảng khoái phê chuẩn : “Tôi cho phép, ai muốn đi cứ việc đi.”
Tọa đường nhìn tất cả mọi người chung quanh, không có người đứng ra, bọn họ cũng không muốn cùng Tọa đường rời đi, bọn họ một lòng với Côn Sơn, muốn bất quá là chỉ là thông qua cố gắng của mình trợ giúp dân chúng, cả đời bình an là tốt rồi.
Tọa đường thở dài, một mình ra cửa, Côn Sơn quay đầu nhìn về phía các vị ở đây: “Vị trí Tọa đường mọi người có đề nghị gì?”
Mọi người nói ra đề nghị, rất nhanh mới đích ngồi công đường xử án tiền nhiệm, thay thế này vị ngồi công đường xử án vị trí.
Hôm nay lúc Côn Sơn về đến nhà, Bảo Châu đang tiếp đãi một người khách, là một bé trai khoảng ba tuổi, bộ dáng vô cùng đáng yêu, nhưng lại biểu lộ vẻ mặt nghiêm túc, rất thú vị.
Côn Sơn thấy liền hỏi: “Đây là con cái nhà ai?”
“Là Viễn Lai nhà Mộc Đầu.”
“Thường Khoan kết hôn khi nào? Sao anh không biết?” Côn Sơn hướng bên cạnh ngồi xuống, nhìn bé trai đáng yêu như vậy, không khỏi nghĩ, con của mình nếu còn sống, có lẽ cũng lớn như vậy rồi.
“Mộc Đầu không có kết hôn, đây là con nuôi của Mộc Đầu. Mộc Đầu đi họp rồi, nhờ em giúp hắn chăm sóc đứa bé.” Bảo Châu nói xong từ trong tay Thẩm mẹ tiếp nhận một đống đồ chơi cùng đồ ăn vặt đưa cho bé trai: “Những thứ này đều cho con.”
“Không cần.” Bé trai liếc mắt nhìn một cái nói.
“Vì sao?”
“Cha nói, không thể cầm đồ đạc của người khác.”
“Cầm đồ của cô ấy không có sao, cô ấy không phải người khác, rất thân với cha con, chú và hắn cũng rất thân, con có thể gọi chú là chú Lục.” Côn Sơn nói xong lấy một món đồ chơi ra đứa cho hắn.
Bé trai nữa tin nữa ngời tiếp nhận món đồ chơi, bắt đầu chơi đùa.
Lúc sắp ăn cơm, Mộc Thường Khoan đã đến, rất xa trông thấy bé trai ngồi ở trên ghế sa lon chơi đùa hô một tiếng: “Viễn Lai!”
“Cha.” Bé trai ngắm nghía đồ chơi xong bỏ xuống, bước nhanh về phía Mộc Thường Khoan, lại không nghĩ qua đạp phải chân ghế, ngã xuống đất.
Thẩm mẹ ở một bên thấy thế, liền bước lên phía trước xem xét thương thế đứa nhỏ, thấy hai chân trước của nó chạm đất, xốc quần của nó lên, muốn nhìn xem đầu gối có bị thương không, lại ngẫu nhiên nhìn thấy trên chân trái có một cái bớt: “Tại sao nó lại có cái bớt này?”
Mộc Thường Khoan nói: “Làm sao vậy? Từ nhỏ Viễn Lai đã có.”
“Kiều Kiều cũng có cái bớt giống như vậy, cũng là ở vị trí này…” Thẩm mẹ nói xong, Mộc Thường Khoan ngây ngẩn cả người, không thể nào? Con trai bảo bối hắn nuôi hai năm, là đứa con mất tích của Bảo Châu và Côn Sơn?
Côn Sơn nghe vậy chạy nhanh tới xem xét, nhìn thấy cái bớt về sau, ý nghĩ đầu tiên của hắn là, đã tìm được, rốt cuộc tìm được : “Là cái bớt này, đây là con của tôi. Kiều Kiều! Ba ba rốt cục tìm thấy con rồi, con của cha, cha rốt cuộc tìm được con rồi, Bảo Châu mau tới đây! Đây là Kiều Kiều.”
Côn Sơn kích động đem Kiều Kiều ôm chặt vào trong ngực, Bảo Châu nghe vậy nhào tới, ôm chặt lấy Côn Sơn và Kiều Kiều.
Hồi lâu sau, Côn Sơn rốt cục buông bé trai vẫn đang giật mình ôm đến trên ghế sa lon, nắm tay đứa bé hỏi Mộc Thường Khoan: “Anh tìm thấy đứa nhỏ ở đâu?”
“Nó không thể nào là Kiều Kiều, nó là đứa nhỏ tôi nuôi. Có phải cậu lầm rồi không?” Thiên hạ nào có chuyện trùng hợp như thế?
“Hai năm trước Kiều Kiều bị một người tên Thù ca bắt cóc, anh có biết người đó không?”
“Cậu nói là Thù ca của Thanh bang?”
Côn Sơn gật đầu: “Anh quen?”
Mộc Thường Khoan nghe vậy nhận mệnh gật đầu: “Đứa nhỏ này chính là được thủ hạ của tôi từ trong nhà hắn ôm ra, hắn đi tới nhà Thù ca báo cáo công việc, ngẫu nhiên đã nghe tiếng khóc của đứa bé, ở trong một góc của gian phòng phát hiện đứa bé đói khóc nỉ non không dứt. Thù ca không phải người tốt, hắn sợ thù ca sẽ thương tổn đứa bé này, nên bế đi, nhưng hắn không dám ôm trở về, sợ vợ hiểu lầm là con riêng, nên hỏi tôi phải làm sao? Tôi nhìn thấy đứa bé này đã ưa thích, nên thu dưỡng nó.”
Trong quân đội Quốc Dân đảng có rất nhiều người đều là thành viên Thanh bang, Mộc Thường Khoan cũng thế, nhưng hắn cũng là thành viên của một bang phái rất nổi tiếng, thuộc về tiểu nhân vật, không có người để ý hắn, ngẫu nhiên được đứa bé này, cũng là duyên phận.
“Vậy thì nhất định là Kiều Kiều rồi.” Côn Sơn cao hứng ở trên mặt đứa bé hôn vài cái.
Con trai tìm được rồi, Côn Sơn và Bảo Châu đều rất vui vẻ, cân nhắc thấy Mộc Thường Khoan có cảm tình với đứa nhỏ, mà nó cũng rất ỷ lại Mộc Thường Khoan, Côn Sơn vẫn để cho đứa nhỏ gọi Mộc Thường Khoan là cha, nói với bên ngoài là con nuôi của Mộc Thường Khoan.
Nhưng cũng là con ruột của Lục Côn Sơn, bình thường đứa nhỏ đi theo Côn Sơn và Bảo Châu, thời điểm Mộc Thường Khoan rãnh , có thể tùy thời đến thăm nó, hoặc là gọi người ôm qua ở mấy tháng.
Không thể để cho đứa nhỏ đã có cha mẹ ruột, không cần cha nuôi nữa, tên không thể theo họ Mộc Thường Khoan, sợ Lục lão gia sẽ có ý kiến, nên vẫn giữ tên Viễn Lai làm kỷ niệm, nhủ danh vẫn gọi Kiều Kiều.
Kiều Kiều vừa về nhà còn có chút không quen, Mộc Thường Khoan ở chỗ này cùng nó vài ngày, mang theo Tiếu Tiếu chơi với nó vài ngài.
Kiều Kiều thời gian dần trôi qua cũng thấy quen, chủ yếu là có chị gái sinh đôi vây quanh nó đi dạo, nó cũng bắt đầu quen ở cùng với Bảo Châu và Côn Sơn.
Bảy tám ngày sau, Kiều Kiều đã giống chị gái nó trở nên rất ỷ lại Bảo Châu và Côn Sơn, Mộc Thường Khoan cảm thấy yên tâm, lúc này mới rời khỏi Lục gia.
Kiều Kiều tuy rất muốn cha, nhưng bởi vì thường xuyên có thể gọi điện thoại cho cha, nên cũng không có làm ầm ĩ.
Sau khi Lục lão gia biết tìm được Kiều Kiều rồi, cảm giác đầu tiên là Côn Sơn vì không muốn nạp thiếp, đi bên ngoài tìm đứa bé đến lừa gạt ông.
Lập tức nhờ người quen đến Thượng Hải xem đứa nhỏ, xác định là Kiều Kiều về sau, hai bên gia đình đều cao hứng, Kiều Kiều đã tìm được, Lục gia có hậu rồi, người trong nhà thở ra một hơi.
Côn Sơn mỗi ngày lúc làm việc, rõ ràng tâm trạng đều tựa hồ tốt hơn nhiều.
Con trai vừa mới tìm được, người bạn hợp tác ở Châu Phi của Côn Sơn đã rất lâu không có liên lạc đột nhiên gọi điện thoại tới nói: “Hiện tại tôi muốn khai thác mỏ kim cương, so với trước cái kia còn lớn hơn, cậu có muốn hợp tác lại hay không?”
Côn Sơn đương nhiên đồng ý, còn tìm lại những người hợp tác trước kia, tiệm vàng danh nghĩa của Trí Đường, lại bắt đầu cung ứng ổn định giá kim cương, Côn Sơn càng giàu có hơn trước.
Côn Sơn hiện tại trên danh nghĩa là ông chủ lớn của tất cả tiệm vàng Trí Đường, thoạt nhìn sản nghiệp vô số, người muốn đánh nhau cướp tự nhiên không ít, đã từng có người tập hợp trên trăm tên lưu manh du côn đến thăm bới móc, đập phá tiệm vàng cướp đồ đạc còn chưa kịp chạy, đột nhiên từ bốn phương tám hướng đến năm sáu chiếc xe vận tải bao vây đám người. Đám người này vừa nghĩ mấy tên lái xe có thể làm gì được bọn họ?
Cửa xe vận tải chuyên chở hàng vào kho mở ra, bên trong tràn đầy người, phần lớn là thanh niên tuổi trẻ cường tráng, bọn họ không có bất kỳ vũ khí nào, tay không có đeo găng tay lại nghiêm chỉnh huấn luyện, một nhóm người nhanh chóng bắt mấy tên cướp lại.
Mấy tên cướp bị trói lên xe lông tóc không tổn hao gì, 10 phút sau bọn chúng như bị tàn phế đưa đến cửa cục cảnh sát, đám người tuổi trẻ kia nhanh chóng biến mất trong biển người, không thấy bóng dáng.
Thủ pháp lão luyện lại không mất công lý, làm cho người ta bội phục, đồng thời cảm thấy lạnh cả người, không dám đi gây hắn.
Thực sự có người cả gan thử một lần, một đám kẻ trộm trong thành một nửa đêm nạy cửa tiệm vàng Trí Đường, tự cho là thần không biết quỷ không hay, kết quả sáng sớm hôm sau trong giấc mộng nguyên một đám bị người từ trong nhà khiêng đi ra, ném vào trong xe đưa đến cục cảnh sát.
Từ nay về sau không còn có người dám đến gây sự, tên tuổi Lục Côn Sơn ở Thượng Hải nổi như cồn, những thanh niên kia xuất hiện nhanh, biến mất cũng nhanh, người ta không biết Trí Đường, cho nên những người kia được gọi là quân Lục gia.
Lục Côn Sơn ưu tú như thế, con trái lại tìm trở về rồi.
Lục Hoài Ninh nhìn thấy sốt ruột, mấy năm nay hắn rất cố gắng muốn đuổi kịp và vượt qua Lục Côn Sơn, đáng tiếc đều không có thành công. Lục Côn Sơn trước kia buôn bán kim cương, hắn đang làm mỏ, thất bại. Về sau hắn đổi nghề đi bán ô tô, Côn Sơn bắt đầu kinh doanh máy bay đón khách. Hắn thật vất vả làm nhập khẩu xăng, kết quả Lục Côn Sơn đã bắt đầu làm mỏ dầu.
Hiện tại Côn Sơn buôn bán lại kim cương. Cứ tiếp tục như vậy, hắn sợ chính mình cả đời đều bị cái bóng của Lục Côn Sơn che khuất, bị người ta nói hắn không bằng Lục Côn Sơn.
Đầu óc hắn nóng lên, đáp ứng hợp tác với một tên sĩ quan Nhật Bản, công ty nhanh chóng mạnh mẽ lớn lên.
Lục lão gia nghe nói tức giận làm ầm ĩ muốn đoạn tuyệt quan hệ cha con với hắn, Lục Hoài Ninh mắt điếc tai ngơ, buôn bán quan trọng hơn, mộng phát tài đã rất nhiều năm, mắt thấy rốt cục sắp trở thành sự thật, sao hắn có thể bởi vì cha phản đối mà dừng lại?
Lục Hoài Ninh cùng đại phu nhân nói: “Mẹ, mẹ giúp con khuyên cha, cha rất bảo thủ, cùng người Nhật làm kinh doanh có cái gì không tốt? Có nhiều lợi nhuận. So so với buôn bán trước kia của con mạnh hơn nhiều.”
Đại phu nhân lần này không có tiếp tục dung túng hắn, sau khi lão gia về đến nhà sớm đã quở trách đại phu nhân một trận, kêu bà đi khuyên con trai, lại phân tích nguyên nhân cho bà, cuối cùng còn nói, lần này nếu bà lại đứng về phía con trai thì sẽ bỏ bà.
Giữa con trai và chồng, bà vốn không cách nào quyết định, lúc đang lo lắng suy nghĩ, lại gặp được Bảo Châu, hỏi cô: “Bảo Châu! Giữa Kiều Kiều vaf Côn Sơn nếu như phải chọn, con chọn ai?”
Bảo Châu suy nghĩ nói: “Con đều muốn.”
“Nếu chỉ có thể chọn một?”
“Ai muốn con, con chọn người đó.” Bảo Châu nghĩ rất đơn giản.
Đại phu nhân nghe xong lại tựa hồ như hiểu ra, đến hỏi Lục lão gia nếu như bà nghe theo Lục lão gia, Lục lão gia đồng ý chọn bà không? Lục lão gia nói tôi không nuôi bà sao? Tuy tình cảm chúng ta bất hòa, nhưng bà là vợ tôi, tôi tự nhiên sẽ nuôi bà cả đời, chuyện của Hoài Ninh không liên quan tới bà, tôi sẽ không trách tội bà.
Lúc Lục Hoài Ninh gọi điện thoại điến, nói một tràng, đại phu nhân làm như không nghe thấy, cuối cùng hỏi một câu: “Nếu mẹ ly hôn với cha con, con có thể cho mẹ một tiểu viện nuôi mẹ cả đời không.”
Lục Hoài Ninh nói: “Mẹ làm gì ly hôn với cha? Cha có tiền, dư sức nuôi mẹ.”
Đại phu nhân cảm thấy lập tức có chút lạnh, đã có lựa chọn: “Hoài Ninh! Lần này mẹ đứng về phía cha con, nếu con kiên quyết buôn bán với Nhật, vậy đừng trách mẹ không niệm tình mẹ con, đoạn tuyệt quan hệ với con.”
Lục Hoài Ninh trợn tròn mắt, hắn vốn tưởng rằng chỉ có cha không đồng ý, không nghĩ tới cả mẹ cũng tỏ thái độ quyết tuyệt, nghĩ thầm nếu như đoạn tuyệt quan hệ, vậy tương lai sản nghiệp của cha chẳng phải cho Côn Sơn sao.
Nhanh chóng ôm con trai đi Hồng Kông nhận tội với Lục lão gia, kêu con trai dụ dỗ Lục lão gia vui vẻ.
Đây là chuyện lớn, Lục lão gia quyết không thỏa hiệp, hoặc là con không cần người cha này, hoặc là đoạn tuyệt quan hệ với người Nhật.
Lục Hoài Ninh qua một lúc lâu sau, thỏa hiệp, nói con không buôn bán với người Nhật nữa, kết quả vừa trở về nhà lợi nhuận kiếm được, lại rất nhanh dao động, đâm đầu vào cùng người Nhật buôn bán, rất ít về nhà.
Hắn không trở về nhà, hậu viện cũng sắp xảy ra hoả hoạn.
Những năm gần đây, Diệp Dung Thanh ỷ vào chính mình sinh được con trai, lại so với Ôn tiểu thư được sủng ái, bắt nạt Ôn tiểu thư đủ loại.
Ôn tiểu thư tuy thường xuyên cùng cô cãi nhau, nhưng đều thắng ít thua nhiều, hôm nay Diệp Dung Thanh lại khi dễ Ôn tiểu thư, cố ý uống tổ yến của cô, ăn cơm cũng không có gọi cô.
Ôn tiểu thư đói bụng, ngậm lấy nước mắt trở về nhà mẹ đẻ ăn cơm.
Anh họ của Ôn tiểu thư cho cô một cái chủ ý tệ hại, nói: vậy em tìm một chỗ dựa, Lục Hoài Ninh không phải tìm người Nhật hợp tác sao? Em đi tìm đối phương hợp tác của hắn, đánh bại chỗ dựa của hắn.
Rất nhanh được anh họ giới thiệu, Ôn tiểu thư quen được người hợp tác của Lục Hoài Ninh, Biên Tả Nhất Lang. Nhận cha nuôi, Biên Tả Nhất Lang đặt cho Ôn tiểu thư một cái tên Nhật Bản, gọi Biên Tả Mỹ Trí Tử.
Lúc Ôn tiểu thư dương dương đắc ý về đến nhà, Lục Hoài Ninh đang cùng Diệp Dung Thanh ăn cơm.
Diệp Dung Thanh thấy Ôn tiểu thư, cười nói: “Chị thực ngại, đã về trễ rồi, Hoài Ninh cơm nước xong xuôi vội vàng đi công ty, tôi sợ không kịp, nên không có kêu phòng bếp chừa đồ ăn cho chị.”
Vẻ mặt Ôn tiểu thư lúc này tự tin mười phần đối với Diệp Dung Thanh nói: “Không có việc gì, cô ăn nhiều một chút, tôi đã ăn bên ngoài rồi, chỉ là lần sau cô khách khí một chút, nếu không coi chừng tôi đối với cô không khách khí.”
Diệp Dung Thanh am hiểu giả vờ, tựa vào vai Lục Hoài Ninh ôn nhu yếu ớt mà nói: “Hoài Ninh, anh xem cô ta nói chuyện với em thế nào.”
Lục Hoài Ninh bị hai người gây gối đã sớm phiền không chịu nổi, đối với Ôn tiểu thư càng không có cảm tình, thướng về phía cô nổi giận: “Tiểu Ôn, về sau cô đối với Dung Thanh khách khí một chút, làm dâu phải có bộ dạng làm dâu, nếu không thì cút về nhà mẹ cô đi.”
“Anh muốn tôi cút? Đã chậm.”
“Có ý tứ gì?”
“Tôi vừa mới nhận một người cha nuôi, là Biên Tả Nhất Lang người hợp tác với anh, các người hiện tại sẽ đối tôi khách khí một chút, nếu không tôi nói cho cha nuôi tôi biết,các người đừng mong có cơm ăn. Nhưng nếu như Lục Hoài Ninh anh từ nay về sau đối xử tốt với tôi, hơn nữa đáp ứng tôi một chuyện, tôi có thể ở trước mặt cha nuôi, thay anh nói tốt vài câu, gần đây cha nuôi muốn xây nhà máy ở Nhật đang tuyển mấy công nhân Trung Quốc, cần một người giới thiệu, tiền trà nước khẳng định không ít, nếu anh đáp ứng tôi, tôi lập tức có thể nói với cha nuôi.”
“Chuyện gì? Cô nói.”
“Tôi muốn anh đem đứa nhỏ của con hồ ly tinh này cho tôi, về sau thuộc về phòng lớn của tôi.” Cô không có sinh, vậy thì đoạt lấy.
“Cô muốn cướp con tôi? Hoài Nhin, không thể.” Diệp Dung Thanh lắc đầu nhìn về phía Lục Hoài Ninh, không thể! Ai cũng không thể cướp đi con của cô.
“Dung thanh cô ta muốn thì cho cô ta a! Dù sao đều là người một nhà, việc này tôi đồng ý, chọn ngày tốt mở một bàn tiệc, tiến hành quá trình nhận con là được.” Lục Hoài Ninh không sao cả, dù sao đều là con của hắn, buôn bán quan trọng hơn, những thứ khác hắn bỏ qua.
“Hoài Ninh, anh thật sự đối xử với tôi như vậy?” Diệp Dung Thanh rất giật mình, vài năm vợ chồng kết quả lại nhẫn tâm như thế.
“Vậy thì sao?”
“Tôi không ăn cơm nữa.” Diệp Dung Thanh đem chiếc đũa hất lên khóc chạy lên lầu, trong lòng hết sức tức giận, cơn tức này cô sẽ không thể nuốt xuống như vậy, con của cô ai cũng không thể đoạt đi.
Mấy ngày sau thân thể Lục lão gia đột nhiên không khỏe, bị bệnh nằm trên giường, bác sĩ nói Lục lão gia chỉ sợ còn sống mấy tháng nữa thôi.
Một nhà lớn nhỏ lập tức từ bốn phía chạy vội trở về, cùng ở bên cạnh ông, Côn Sơn và Lục Hoài Ninh thay phiên chiếu cố Lục lão gia, giúp ông xoay người, đám bà lớn phụ trách cho ăn cơm.
Diệp Dung Thanh cũng tới, cô đem con đến trêu chọc Lục lão gia cao hứng, Lục lão gia không thích cô, nhưng thích đứa nhỏ.
Mọi người thấy lão gia tử thích, tuy không thích, nhưng tạm thời để cho cô mang theo đứa nhỏ hiện tại ở lại Lục gia.
Bảo Châu cũng mang theo hai cục cưng trở về cùng Lục lão gia, trong nhà nhiều người náo nhiệt, Lục lão gia nhìn thấy vui vẻ, thực sự muốn khuyên bọn họ đi làm việc, cũng không thể mấy tháng này đều ở trong nhà cùng ông a? Công việc vẫn phải làm.
Mấy vị phu nhân thương lượng, kêu Lục Hoài Ninh và Côn Sơn thay phiên đến chiếu cô Lục lão gia, mỗi người một tuần, như vậy bọn họ cũng có thể làm việc của mình, dù sao đều là người có sự nghiệp.
Hôm nay buổi chiều, vốn là thời điểm đi giao tiếp, Lục Hoài Ninh có việc về Quảng Châu trước, kêu Diệp Dung Thanh thay hắn chiếu cô Lục lão gia chờ Côn Sơn đến.
Hai người giao việc xong, Côn Sơn vừa đứng lên chuẩn bị đi chiếu cố Lục lão gia, bị Diệp Dung Thanh gọi lại: “Chờ một chút, tôi có việc muốn nói với cậu.”
“Tôi không có gì muốn nói với cô.”
“Tôi muốn nói, không phải vấn đề tình cảm. Tôi là có chuyện quan trọng muốn nhờ cậu hỗ trợ, chúng ta trao đổi với nhau, ai cũng không nợ ai có thể chứ?” Hôm nay cô chỉ có thể bắt lấy cây cỏ cứu mạng là Côn Sơn này thôi, cô biết Côn Sơn thống hận người Nhật, ghét ác như thù, cũng chỉ có Côn Sơn mới có thể giúp hắn giữ con trai.
“Cô nói.”
“Có lẽ cậu đã nghe nói qua chuyện anh trai cậu hợp tác với người Nhật?”
Côn Sơn gật đầu: “Cha có nói qua, cũng nói anh trai sửa chữa rồi.”
“Cậu sai rồi, hắn vẫn còn tiếp tục cùng người Nhật hợp tác. Thậm chí càng lớn hơn lúc trước, chỉ là giấu diếm mọi người mà thôi.” Cô vẫn âm thầm lưu ý, bởi vì cái kia có thể là lá bài cho cô xoay người.
“Cô có chứng cớ?”
Diệp Dung Thanh gật đầu: “Hắn đang cùng người Nhật hợp tác, lúc tôi ở thư phòng nghe lén hắn nói chuyện điện thoại, giống như nói cái gì liên quan tới chiến trân vi khuẩn. Tôi còn vụng trộm theo dõi hắn, tôi biết rõ hắn gặp ai, thời gian địa điểm tôi cũng biết, hơn nữa họ Ôn tiện nhân kia, đã nhận người Nhật làm cha nuôi. Hai người bọn họ cấu kết với nhau làm việc xấu, Hoài Ninh đã đáp ứng đem con của tôi cho ả, tôi muốn cậu giúp tôi giữ lại con trai, con của tôi nếu giao vào trong tay ả, con của tôi và cả tôi, đều xem như xong.”
“Cô rốt cuộc muốn tôi làm gì?”
“Nếu như Hoài Ninh chết, hoặc là ở tù cả đời, họ Ôn không phải đối thủ của tôi.”
“Cô muốn hắn chết? Hắn là chồng cô!” Sẽ đối với Lục Hoài Ninh ra tay, trong lòng Côn Sơn hơi phát run, hắn không dám, cũng không muốn, không dám đối với anh trai ruột ra tay, cũng không muốn hủy diệt tình nghĩa anh em. Thế nhưng Diệp Dung Thanh lại có thể muốn hắn chết, đây chính là người bên gối cô.
“Vì con trai, tôi còn cần hắn làm gì? Hắn cho tới bây giờ không có quan tâm tới tôi, hủy hắn, tôi tuyệt không khổ sở. Sau khi chuyện thành công, tôi hy vọng có thể được cậu giúp đỡ, đưa tôi và con tôi đến nơi an toàn.” Cô chỉ cần có con là được rồi.
Côn Sơn suy nghĩ thở dài nói: “Vậy cô đồng ý đứng ra chỉ tội và làm chứng không?”
“Tôi đồng ý, vì con của tôi cái gì tôi cũng đồng ý.”
“Vậy thì tốt, tôi sẽ an bài người đưa cô và con cô đến nơi an toàn, tạm thời cô tránh đi một thời gian.” Côn Sơn nói, tuy không đành lòng, nhưng nếu như anh trai phạm vào tội lớn, hắn sẽ không dễ dàng tha thứ, Lục gia hắn không thể bao che cho Hán gian, nếu như có liên quan đến chiến tranh vi khuẩn, vậy thì càng phải điều tra.
“Đợi một chút, cậu đã đáp ứng, tôi muốn ngay lập tức đi nói cho cha biết nhân cách của Lục Hoài Ninh.”
“Cha bệnh nặng, phải gạt ông.” Côn Sơn không đành lòng, sợ sẽ làm bệnh tình của cha nặng hơn.
“Theo tôi được biết, Lục gia cậu có một bảo vật gia truyền, nên Lục Hoài Ninh luôn muốn tranh giành với cậu. Mấy hôm trước Lục Hoài Ninh đi tìm cha muốn vật kia, muốn khi có được sẽ tặng cho người Nhật.” Cô để ý khắp nơi, cho nên trên cơ bản chuyện Lục Hoài Ninh biết, cô cũng biết.
“Vậy được rồi! Chúng ta bây giờ đi gặp cha, chỉ hi vọng cha đừng khổ sở.”
Hai người đi nói với Lục lão gia, Lục lão gia nghe nói xong thiếu chút nữa trực tiếp tắt thở, thở phì phì ngồi dậy đối với Côn Sơn nói: “Tên khốn kiếp này, khó trách vừa rồi tìm cha đòi thứ đó, không đợi con tới đã bỏ chạy.”
“Là vật gì? Con gọi người đuổi theo.”
“Không sao, là một cái chén ngọc Càn Long ngự dụng, chạm trổ tinh tế tỉ mỉ có thể nói quốc bảo. Bất quá không phải vạn bất đắc dĩ, sao cha có thể dễ dàng giao quốc bảo cho hắn. Tuy nó là con của cha, nhưng trước kia nó cùng người Nhật hợp tác, cha đã quan sát, thời điểm chính thức yên tâm sẽ giao cho nó, đồ vật vẫn trong tay cha, nó đem đi chỉ là hàng giả. Hừ, bảo bối Lục gia ta, đập nát cũng không để cho người Nhật.” Lục lão gia nói, Lục gia ông không nghĩ tới lại có người Hán gian.
Gừng càng già càng cay, Côn Sơn trong lòng bội phục: “Cha, vậy cha xem bây giờ nên làm gì?”
“Nên làm cái gì bây giờ? Hiện tại thời cuộc loạn lạc, nếu như chính phủ không muốn quan hệ với người Nhật, vậy thì vận dụng dư luận xã hội, Lục gia ta không có đứa con như vậy, trước khi có chứng cứ, con giúp cha đăng một tin lên báo nội dung là đoạn tuyệt quan hệ với nó.” Lục lão gia nói xong nhìn về phía Diệp Dung Thanh: “Con yên tâm, cha không nhận nó, nhưng con chịu nói ra chân tướng, con vẫn là con dâu Lục gia, con và cháu trai cha đều nuôi, để Côn Sơn an bài nơi an toàn cho các con.”
Diệp Dung Thanh gật đầu, hiện tại mộng chính thê cô cô đã tan võ, cô cả Lục Hoài Ninh cũng không cần nữa, cô chỉ cần con trai, chỉ cần có thể cùng con không buồn không lo sống là được.
Côn Sơn và Lục lão gia đều là người phúc hậu, tin tưởng sẽ không bạc đãi mẹ con cô.
Côn Sơn nói: “Tạm thời tôi sẽ phái người đưa cô trốn đi, đợi chuyện này qua đi, tôi mua cho cô một căn nhà, cho hai mẹ con cô một số tiền không cần lo cuộc sống về sau.”
“Cảm ơn cậu.” Diệp Dung Thanh có lẽ hoài nghi rất nhiều người, nhưng chưa từng hoài nghi chữ tín của Côn Sơn, có lẽ rất nhiều người cũng đã thay đổi, nhưng Lục Côn Sơn trong lòng cô, thủy chung vẫn như lúc ban đầu, đáng giá để cô tín nhiệm ỷ lại.
Phái người đưa Diệp Dung Thanh đi, Côn Sơn trở về phòng gọi điện cho Thẩm Kỷ Lương, hắn cảm giác mình cần Thẩm Kỷ Lương trợ giúp, Thẩm Kỷ Lương bây giờ là một thành viên nòng cốt của đảng ở Quảng Châu, cùng người trong tòa soạn báo đều rất quen thuộc, đến lúc đó tin tức có thể nhờ hắn hỗ trợ phát ra ngoài.
Thẩm Kỷ Lương nghe xong, biểu thị nhất định giúp hắn.
Một tuần sau thu thập được một đống bằng chứng, Thẩm Kỷ Lương cầm bằng chứng kêu người đem chuyện này đăng báo.
Chuyện Lục Hoài Ninh làm, quả thực làm cho người ta tức sôi gan, hắn mượn danh nghĩa tuyển nhân công cho nhà máy, đã lừa gạt hàng trăm dân chúng bình thường đến nơi nghiên cứu vi khuẩn của người Nhật, làm cho dân chúng biến thành vật thí nghiệm vi khuẩn của người Nhật.
Báo chí vừa phát ra, công ty Lục Hoài Ninh và tất cả cửa hàng, cùng ngày bị rất nhiều người yêu nước và dân chúng oán giận đập phá, cả biệt thự cũng bị đập phá.
Lúc Lục Hoài Ninh nghe được tiếng đập phá còn đang ngủ, muốn ngồi dậy bỏ trốn.
Bị Ôn tiểu thư túm cánh tay: “Dẫn tôi cùng đi, chúng ta cùng trên một chiếc thuyền. Anh dẫn em đi, chúng ta đi tìm cha nuôi cứu.”
“Vô dụng thôi, thanh danh của tôi đã xấu, đã không còn giá trị lợi dụng, người Nhật sẽ không cần hai tên phế vật, cô thả tôi ra, mang theo cô, sao tôi chạy trốn được.” Lục Hoài Ninh một cước không lưu tình đá văng Ôn tiểu thư. Quay người hướng dưới lầu chạy tới.
“Đợi một chút, tôi có một chuyện quan trọng muốn nói với anh.” Rõ ràng đoán được, cô vẫn muốn hỏi, kết quả chỉ là càng thương tâm mà thôi, cũng may cô sớm có chuẩn bị.
“Cái gì?”
Ôn tiểu thư đi qua, đột nhiên từ trong túi móc ra một cây dao nhỏ, đâm vào bụng của hắn: “Đi chết đi! Dám vứt bỏ tôi! Ai kêu anh vứt bỏ tôi! Anh cái đồ chó chết không có lương tâm, bỏ lại tôi! Anh phải chết.”
Lúc cảnh sát xông vào, Lục Hoài Ninh đã mở to mắt chết, trong tay Ôn tiểu thư còn nắm dao, ngón tay đang run rẩy thấy có người tiến đến, cô sợ hãi nói: “Tôi lấy công chuộc tội, tôi thay dân chúng giết tên tội nhân này!”
Nhưng cuối cùng Ôn tiểu thư vẫn không thể nào thoát khỏi sự trừng trị của pháp luất, cô bị phán xử tù chung thân và tịch thu tất cả tài sản.
Lục Hoài Ninh chết, Lục gia không có người vì hắn tổ chức tang lễ, thậm chí không có đem quan tài mang tới phần mộ tổ tiên Lục gia.
Lục lão gia đã không nhận đứa con trai này rồi, đại phu nhân dù sao vẫn đau lòng con trai, lén lút lấy đưa tiền cho Côn Sơn, nhờ Côn Sơn đem thi thể hắn chôn cất.
Côn Sơn không nhận tiền của bà, nhưng nghĩ đến cũng là anh em, người đã chết, liền thông qua quan hệ với Lý thị trưởng, nhận thi thể Lục Hoài Ninh, tìm nơi vắng vẻ mai táng, sợ bị người quấy rối, cho nên trên bia cả tên cũng không dám ghi, vì hắn dựng lên cái bia không tên.
Chuyện được dẹp loạn về sau, Côn Sơn kêu Diệp Dung Thanh chọn một nơi, muốn đi nơi nào, thì sẽ mua nhà cho cô ở nơi đó.
Diệp Dung Thanh nghĩ nên gần trong nhà một chút để tiện chiếu cố, kêu Côn Sơn mua cho cô một căn nhà ở vùng ngoại ô Hồng Kông, thời điểm có rãnh liền mang theo con đi Lục gia thăm Lục lão gia.
Đến năm 1937, nhìn thấy tình thế không đúng, mắt thấy Thượng Hải có thể sẽ biến thành chiến trường, Côn Sơn đem tổng bộ Trí Đường dời đến Hồng Kông, lại ở Hồng Kông chính thức xây sân bay và cho thuê máy bay, không làm kinh doanh máy bay vận chuyển nữa.
Côn Sơn rút lui vô cùng kịp thời, Côn Sơn vừa chuyển đi, trong ngày chiến tranh nổ ra khắp nơi.
Hồng Kông bởi vì là thuộc địa Nước Anh, cho nên tạm thời an toàn, rất nhiều kẻ có tiền lục tục chạy trốn tới Hồng Kông tị nạn.
Thế nhưng mà đến tháng 12 năm 1939, Hồng Kông cũng biến thành nơi Nhật Bản chiếm lĩnh.
Một người Nhật tên là Sato Đại Lang tấn công Hồng Kông liền nghĩ đến Lục Côn Sơn, Lục Côn Sơn nhiều năm trước lừa em trai của hắn Sato Thứ Lang, lần này hắn tới chính là muốn vì em trai mình báo thù, kết quả lúc xông đến nhà lớn Lục gia, chỉ thấy cửa Lục gia đóng chặt, cả canh cổng đều không có.
Nghĩ thầm ta tìm không thấy ngươi, ta sẽ đập phá nhà ngươi, kết quả hắn mang theo một đoàn quan binh Nhật Bản đá văng cửa, đột nhiên dẫm vào cái gì nhao nhao bị nổ bay ra đến mấy mét, tổn thương thảm trọng.
Sato Đại Lang rất tức giận, kêu gỡ mìn chuyên gia ra, thảm giống như tại Lục gia trong sân sưu một vòng, lại lại không tìm ra bất luận cái gì địa lôi.
Sato Đại Lang rất tức giận nghĩ, Lục Côn Sơn bất quá chỉ là người làm ăn, có mai phục khả năng cũng chỉ là mấy quả mìn không biết từ nơi nào làm ra, một cước đá văng cửa, một thùng nước từ phía trên rơi rơi xuống, là một thùng a- xít sun-phu-rit đậm đặc, làm cho mấy binh lính kia hủy nhan, bị thương nặng, một binh sĩ người Nhật bị thương không phải rất nghiêm trọng hướng trong nhà đi đến, chỉ thấy trong nhà trống không, treo một tấm giấy trắng, thượng phía trên viết tiếng Nhật: ai đụng nhà của tôi, tôi đụng mạng người đó.
Nói cũng kỳ quái tựa hồ từ ngày đó, chỉ cần là người Nhật muốn đánh chủ ý lên nhà Côn Sơn, hoặc là khi dễ dân chúng, trong lúc vô tình đều bị thương hoặc mất tích, từ nay về sau người Nhật nhắc tới Lục Côn Sơn và quân Lục gia đều biến sắc.
Thật ra Côn Sơn luôn ở Hồng Kông, chẳng qua là trốn ở chỗ bí mật.
Đoạn thời gian trước Quảng Châu rơi vào tay giặc, hắn đã đem người nhà và tài sản quý giá đưa đến đảo tư nhân, ở đó hắn xây một biệt thự, người nhà ở đó, hắn rất yên tâm.
Bọn họ an toàn, Côn Sơn cũng yên tâm đối phó kẻ địch, Côn Sơn và các anh em Trí Đường, dùng phương thức của mình bảo vệ dân chúng Hồng Kông, thẳng đến tháng 8 năm 1945 Nhật Bản đầu hàng.
Côn Sơn gần năm mươi tuổi cuối cùng đem người nhà đón trở về Hồng Kông, năm Lục lão gia hơn tám mươi tuổi rất yên tâm đem đồ gia truyền giao cho Côn Sơn.
Côn Sơn lựa chọn về hưu, đem vị trí đường chủ giao cho người trẻ tuổi, về phần dây chuyền sản xuất súng ống đạn dược và lượng súng ống đạn dược chưa bán hết, hắn bí mật phái người vận chuyển cho Thẩm Kỷ Lương đang cần vũ khí tiên tiến.
Đến tận đây, người một nhà bình an hạnh phúc sinh hoạt ở Hồng Kông.