“Có tiền lương là tốt rồi, nhưng đi theo cô ấy thì có thể làm gì?”
“Có thể sống phóng túng.” Người Lục gia hắn cũng biết đi theo vợ hắn là một điều hạnh phúc.
“Cái này tôi thích.”
“Còn có bảo hộ an toàn cho cô ấy, ngày mai cô ấy muốn đi mua đồ dùng trong nhà, ở đây tôi không quen, cậu và Tiểu Cù đi với cô ấy!” Côn Sơn gần đây còn rất nhiều chuyện phải bận rộn, việc buôn bán, việc trong bang phái, còn có chuyện dọn nhà, dù sao Bảo Châu mua hắn đều thích, Bảo Châu muốn mua cái gì thì mua cái đó a! Hắn sẽ mặc kệ.
“Tuân mệnh.”
Côn Sơn phân phó xong lên lầu lôi kéo Bảo Châu cùng hắn về khách sạn trước, ở đây bị Tiểu Cù làm cho trống rỗng, Tiểu Cù cũng đi theo bọn họ trở lại khách sạn hưởng phúc.
Trương thiếu thì không có mệnh tốt như vậy, Bảo Châu đem Tiểu Hoàng để lại cho Trương thiếu, bởi vì bọn họ là bạn cùng phòng mà!
Trương thiếu nhìn con chim lớn nghênh ngang nằm ở trên giường mình, giận mà không dám nói gì, sợ chọc giận nó, chính mình sẽ bị đứt tay đứt chân, từ khi sinh ra đến nay, không ngủ ở trong phòng của mình, đi cùng thủ hạ của mình chen chút một gian phòng, kết quả nửa đêm vì không quen, nghiêng người rơi xuống giường.
Sáng sớm hôm sau Trương thiếu đi khách sạn đón Bảo Châu nói với cô: “Phu nhân, tôi không muốn ở chung một phòng với Tiểu Hoàng.” “Vậy cậu và Tiểu Cù ở chung một phòng a!”
“Không được, cho Tiểu Hoàng ở chung với hắn a!” Trương thiếu nhìn thoáng qua Cù thiếu, trong mắt có tính toán, hai người thoạt nhìn cấp bậc không chênh lệch, đều là mỹ thiếu niên, đứng chung một chỗ quả thực quá đẹp mắt.
Gừng càng già càng cay, Cù thiếu nói: “Thiếu phu nhân, Tiểu Hoàng cùng tiểu tiểu thư và tiểu thiếu gia thân nhất, hãy để cho Tiểu Hoàng ở cùng phòng với bọn nhỏ a!” Hai người trăm miệng một lời nói.
“Được rồi!” Kế tiếp cả ngày, hai người đi với Bảo Châu mua đồ dùng, cơ hồ muốn gãy cả chân, may là trên cơ bản mua xong toàn bộ rồi, buổi tối sắp xếp đồ đạc lại xong, tất cả mọi người thở dài một hơi, nhìn xem kiệt tác của mình, trong lòng đối với chính mình kính nể, cùng một phụ nữ dạo phố, thật đúng là không phải khổ sai bình thường.
Bên Hồng Kông bọn người hầu đã sớm chờ bước lên máy bay đi Thượng Hải, Bảo Trân và Bảo Nguyệt lấy lý do chưa từng đi Thượng Hải theo máy bay đến Thượng Hải.
Cù thiếu vừa nhìn thấy Bảo Trân, một phút trước tươi cười sáng lạn lập tức thu lại: “Sao cô lại tới đây?”
“Anh không muốn gặp em sao?”
“Không muốn.” Cù thiếu trực tiếp nói thẳng.
“Biết rõ anh không muốn gặp em, cho nên em đến.” Bảo Trân vô sỉ trả lời xong, đem hành lý đưa cho hắn: “Đêm qua em đã gọi điện thoại cho anh rể, anh rể đồng ý cho em đến rồi, anh giúp em mang hành lý vào!”
“Lần này lấy lý don gì thế?”
“Em đã nói với anh rể, em không phải anh không lấy chồng, kêu anh ấy cho em một tháng, trong vòng một tháng nếu em không giải quyết được anh, em trở về Hồng Kông.” Vẻ mặt Bảo Trân rất có lòng tin đối với hắn nói, cho nên nói trắng ra là cô đến theo đuổi hắn, mặc kệ chân trời góc biển, Cù thiếu là người Bảo Trân cô định rồi.
“Nhưng tôi không thích cô.”
“Tôi đã đáp ứng anh rể không đối nghịch với chị gái, anh vì cái gì còn không thích em? Em vì anh mới đồng ý.” Cô có đã hi sinh như vậy rồi.
Cù thiếu thật sự khó có thể giải thích với cô, vẻ mặt đưa đám nói: “Cô có thể không đáp ứng.”
“Nhưng em muốn đáp ứng a! Buổi tối chúng ta đi xem phim được không?” Bảo Trân giơ tay khoác lấy tay Cù thiếu, túm lấy hắn vào trong phòng.
Thấy bọn họ đi vào trong, Bảo Nguyệt từ trên xe bước xuống, không có lấy con mắt nhìn người, duỗi ngón tay ra chỉ Trương thiếu nói: “Anh, giúp tôi mang thứ đó cầm vào đi.”
Trương thiếu học theo cô, duỗi ngón tay ra chỉ cô: “Cô, tự mình xách đi.”
“Anh là người nào lại dám nói chuyện với tôi như vậy?” Bảo Nguyệt nổi trận lôi đình, trong nhà cô đã phải nghe lời cha mẹ, ra cửa phải nghe anh rể, nhưng bây giờ một hạ nhân cũng dám nói chuyện với cô như vậy, Bảo Nguyệt rất tức giận.
“Thiếu gia nói, tôi chỉ phải nghe lời Thiếu phu nhân là được, về phần cô, đi chỗ nào hóng mát đi, tôi không hầu hạ.” Hắn chỉ phụ trách nghe Thiếu phu nhân phân phó.
“Anh như thế nào lại giống tên Tiểu Cù kia!” Bảo Nguyệt tức giận tự mình xách hành lý lên lầu.
Mọi người cứ như vậy ở đây.
Không có qua vài ngày, trong nhà đột nhiên xảy ra chuyện lớn.
Kiều Kiều biến mất…
Lúc Côn Sơn chạy về đến nhà, Bảo Châu đang ôm Tiếu Tiếu khóc, Côn Sơn đi qua đem Bảo Châu ôm vào trong ngực, hỏi Thẩm mẹ: “Chuyện gì xảy ra? Xác định Kiều Kiều đã mất tích sao?”
Vành mắt Thẩm mẹ đỏ lên lắc đầu: “Bọn tôi tìm khắp trong trong ngoài ngoài, hỏi từng người có gặp Kiều Kiều không. Buổi sáng tôi cho Kiều Kiều ăn điểm tâm, về sau thì không thấy đâu, tôi tưởng ai bế Kiều Kiều đi đâu chơi, không có để ý, giữa trưa lúc ăn cơm, tìm không thấy nữa, mới huy động mọi người đi tìm, lại tìm cả buổi chiều, đều không có tìm được tung tích Kiều Kiều.”
“Vậy hôm nay có ai ra khỏi nhà? Trong nhà có thấy người nào khả nghi không?” Côn Sơn lập tức khẩn trương lên, nếu như Kiều Kiều thật sự mất tích, cái này có thể liên quan đến Tọa đường đại gia không? Hắn không thể không hoài nghi.
“Không có thấy ai khả nghi, có mấy người ra khỏi cửa.” Thẩm mẹ nhanh chóng như kiến bò trên chảo nóng, đứa nhỏ này sao lại biến mất chứ?
Bảo Châu khóc như mưa, trong miệng lẩm bẩm tên Kiều Kiều: “Kiều Kiều, Côn Sơn Kiều Kiều không thấy đâu…”
Côn Sơn đem Bảo Châu ôm chặt chẽ : “Bảo Châu đừng sợ, anh nhất định sẽ tìm được con của chúng ta, nhất định sẽ tìm được.”
Thế nhưng mọi người tìm cả đêm vẫn không tìm được Kiều Kiều, Bảo Nguyệt đột nhiên hỏi một câu: “Thẩm mẹ, con của bà đâu rồi?”
“Con của tôi hả?” Thẩm mẹ lúc này mới phát hiện con trai mình cũng không thấy đâu, lúc nãy vì tìm thiếu gia, không có chú ý con mình, con trai bà lớn như vậy, có thể đi nơi nào?
“Hắn nói bà gọi hắn đi làm việc, lái xe đi ra ngoài rồi.” Người phụ trách canh cổng nói.
Thẩm mẹ không hiểu ra sao: “Tôi không có kêu nó đi làm việc a!”
“Chẳng lẽ là hắn mang Kiều Kiều đi ra ngoài? Nhưng hắn vì cái gì còn chưa dẫn Kiều Kiều về, cũng đã trễ rồi.” Cù thiếu nói, không có lý do! Hơn nữa tại sao phải nói dối.
“Nguy rồi.” Côn Sơn một cước đá văng cửa phòng Trụ Tử, đem tủ quần áo mở ra, bên trong trống rỗng, hắn lập tức có một loại cảm giác lành ít dữ nhiều.
Mọi người sau đó chạy tới, nhìn thấy tủ quần áo rỗng tuếch cũng hiểu được, Trương thiếu nói: “Xem ra hắn là có chủ ý bắt Kiều Kiều, hắn không có tính toán sẽ trở về.”
Thẩm mẹ nghe vậy rất giật mình, nếu không phải có người đỡ thiếu chút nữa ngã nhào trên đất: “Nó tại sao phải mang Kiều Kiều đi? Nó điên rồi!”
Côn Sơn không nói gì, vài bước chạy vào thư phòng, gọi điện thoại cho cấp dưới Tổng đường: “Lập tức phái người lục soát toàn thành cho tôi tìm tất cả những chiếc xe khả nghi đặc biệt là xe có đứa nhỏ, tôi hoài nghi có người tên Thẩm Trụ Tử, bắt cóc con của tôi.”