Bảo Châu rất hào phóng, ai muốn đều cho, đám bà lớn ăn càng ăn càng nghiện, sau đó mọi người thường xuyên có thể nhìn thấy một số phu nhân một bên chơi mạt chược, một bên trong miệng ngậm kẹo que, cái đó trong lúc ấy quả thực thịnh hành trong giới phu nhân toàn bộ Quảng Châu.
Vì vậy trong lúc nhất thời đầy đường đều là kẹo que, làm thị giác người xem rất mệt mỏi, Côn Sơn mỗi lần nhìn thấy một số phụ nữ thành thục ưu nhã, đang ngậm kẹo que , sẽ nghĩ tới Bảo Châu, khiến cho hắn về sau cơ hồ nhìn thấy phụ nữ liền nhớ Bảo Châu, thiếu chút nữa phát điên.
Về sau cũng không lâu lắm, kẹo que không lưu hành nữa, đổi thành lưu hành kẹo đường, bởi vì một bộ trưởng phu nhân nào đó dùng kẹo đường chiêu đãi đại sứ phu nhân, đại sứ phu nhân khen không dứt miệng.
Côn Sơn cầu còn không được, kẹo que không lưu hành nữa, Bảo Châu đúng lúc cũng chán ăn rồi.
Thời gian không có kẹo que, là những ngày tốt lành, Côn Sơn chuẩn bị buổi chiều mang Bảo Châu đi leo núi, đột nhiên nhận được tin: “Thiếu gia, không tốt rồi! Cục cảnh sát điện tới, nói Thiếu phu nhân ở cục cảnh sát, kêu ngài qua đó xem.”
Côn Sơn nghe xong, nghĩ tới Thẩm Kỷ Lương ở gần cục cảnh sát, lập tức gọi điện thoại cho Thẩm Kỷ Lương, nhờ hắn đi trấn an Bảo Châu trước, kêu Bảo Châu đừng lo lắng, hắn sẽ lập tức tới ngay.
Thẩm Kỷ Lương vốn ở nhà ngã đầu ngủ say, tối qua một đêm không ngủ, vừa trở về không bao lâu, mới nằm xuống nửa giờ, đang mệt mỏi vô cùng, vừa định phàn nàn, nghe được Bảo Châu xảy ra chuyện, lập tức bò dậy, lao ra ngoài, lái xe đến cục cảnh sát, Vài phút sau, Thẩm Kỷ Lương đi vào, cuống quít bắt lấy cánh tay một gã cảnh sát đang định đi ra ngoài: “Bảo Châu ở đâu?”
Thẩm Kỷ Lương chẳng quan tâm nói cám ơn, nhanh chóng chạy tới, một cước đá văng cửa ra, nhìn thấy Bảo Châu đang ngồi uống trà bên trong, lo lắng hỏi: “Bảo Châu! Em sao rồi? Có bị thương không vậy?”
Bảo Châu lắc đầu, thò tay mời hắn ngồi: “Thẩm đại ca, sao anh lại tới đây. Cục trưởng tiên sinh mời em uống trà, anh tới uống một ly.”
Thấy vẻ mặt cô thoải mái, Thẩm Kỷ Lương bình tĩnh lại, hỏi mọi người ở đây: “Ai có thể nói cho tôi biết, đây là xảy ra chuyện gì?”
“Là một hiểu lầm, hôm nay tôi và Bảo Châu đi tới một nhà hàng ăn cơm, vừa vặn đụng phải một vị phu nhân trước kia kết thù oán với Bảo Châu, vị phu nhân kia đang định ăn một món, Bảo Châu kêu cô ta đừng ăn. Cô ta không nghe, còn mắng Bảo Châu vài câu, kết quả đột nhiên té xỉu. Có một không người hiểu chuyện, nói chẳng lẽ là Bảo Châu bỏ thuốc độc vào trong thức ăn. Nên đưa chúng tôi tới nơi này. Cục trưởng tiên sinh đã xin lỗi Bảo Châu, chúng tôi đang đợi thiếu gia tới, đưa trở về.” Hạ Nhược Lan nhàn nhạt giải thích nói, giải thích xong cô quay đầu, không hề nhìn Thẩm Kỷ Lương. Trong lòng một trận khó chịu, cô cảm giác mình và Thẩm Kỷ Lương không còn gì để nói nữa, nếu như trước kia còn có một tia hi vọng, vậy ngay tại vừa rồi Thẩm Kỷ Lương đã đem một tia hi vọng kia chặt đứt.
Hắn mang dép lê và mặc áo ngủ, cứ như vậy vội vàng mà đến, trong mắt từ đầu đến cuối chỉ có Bảo Châu, không có liếc nhìn Hạ Nhược Lan cô một cái.
Thẩm Kỷ Lương nghe xong, cùng vị cục trưởng kia nói chuyện với nhau vài câu xong, kêu Bảo Châu đi về với hắn.
Bảo Châu lên xe, Thẩm Kỷ Lương từ chỗ ngồi bên cạnh lấy ra một cái túi rất nặng đưa cho Bảo Châu: “Mấy ngày hôm trước anh đi Tế Nam, chỗ đó sản xuất rất nhiều mứt hoa hồng , anh mang về cho em một ít, đem làm bánh ngọt hay là ngâm nước đều được.”
Bảo Châu nói cám ơn, tiếp nhận, móc ra một lọ, mở nắp ra dùng ngón tay móc ra một chút đặt vào trong miệng nếm thử: “Rất thơm, Hạ tỷ tỷ chị có muốn ăn hay không?”
“Tôi không ăn, đưa đây tôi cầm giúp cho.” Hạ Nhược Lan giúp Bảo Châu cầm đồ, lại cúi đầu không có dùng ánh mắt ái một như thường ngày nhìn Thẩm Kỷ Lương.
Thẩm Kỷ Lương dường như lúc này mới phát hiện sự hiện hữu của cô, có chút xấu hổ nói: “Thật có lỗi! Để cô chê cười, không phải tôi cố ý ăn mặc thế này đi ra ngoài đâu.”
“Không sao.” Hạ Nhược Lan như trước cúi đầu không có nhìn hắn.
Qua một lát sau, Côn Sơn đến, xác nhận Bảo Châu không có chuyện gì, Côn Sơn yên tâm, một bên rút khăn mặt ra lau miệng dính đầy mứt hoa hồng cho cô, một bên lôi kéo cô nói vài câu cảm ơn Thẩm Kỷ Lương.
Hạ Nhược Lan đứng ở một bên nhìn xem, trong lòng chẳng biết tại sao trống rỗng, đột nhiên có một chiếc xe chạy về hướng này, sau đó nhanh chóng dừng xe lại, một người đàn ông chạy nhanh tới trước mặt cô, rất khoa trương đánh giá cô một hồi lâu mới nói: “Nhược Lan em không sao chứ? Làm anh lo lắng muốn chết!”
“Không có việc gì.” Hạ Nhược Lan nhìn Cù thiếu trước mặt, trán đầy mồ hôi, đáy lòng bắt đầu đã có biến hóa.
“Không có việc gì là tốt rồi, anh đưa em về nhà.”
“Chờ một chút.” Hạ Nhược Lan gọi hắn lại.
“Làm sao vậy? Có phải người của cục cảnh sát bắt nạt em? Anh giúp em thu thập bọn họ, yên tâm có anh ở đây, một người cũng chạy không được!”
“Không phải, em chỉ là muốn hỏi anh, có còn muốn kết hôn với em không?” Cô đã mệt mỏi, hai lần theo đuổi đàn ông, kết quả đều kết thúc trong thất bại. Hiện tại cô rất mệt mỏi, muốn tìm một bờ vai có thể dựa vào nếm thử hương vị được yêu, sau đó cho lòng của mình được nghỉ ngơi thật tốt.
“Cái gì?” Cù thiếu cho là mình nghe nhầm.
“Em hỏi anh còn muốn kết hôn với em không?”
“Muốn, mỗi ngày nằm mơ cũng muốn.” Có thể lấy cô làm vợ quả thực là mơ ước cả đời của hắn, nhất định có mặt mũi, hơn nữa rất cảnh đẹp ý vui.
“Được rồi!”
“Được cái gì?”
“Em nguyện ý gả cho anh.” Hạ Nhược Lan nói.
“A!”
“Anh không muốn? Quên đi.” Hạ Nhược Lan quay người muốn đi, bị Cù thiếu kéo lại: “Em đừng đi, anh sai rồi, anh là thật cao hứng, anh cưới! Ngày mai anh sẽ cưới em!”
Về sau hắn nói cái gì nữa, Nhược Lan đều nhớ không được, cô chỉ nhớ rõ, từ giây phút này, cô dường như thật sự thả lỏng, không hề bàng hoàng bất lực, sợ hãi bị Thẩm Kỷ Lương cự tuyệt. Có loại cảm giác nhẹ nhõm, có lẽ cô nên sớm buông tay.
Chuyện Cù thiếu kết hôn, mọi người quyết định trước gạt Bảo Trân, không dám nói cho cô biết, sợ cô khó chịu.
Cù thiếu thật vui vẻ lập tức gọi điện thoại nói cho cậu, Lý thị trưởng không quá đồng ý, nhưng cũng không nói gì, sau khi cúp điện thoại gọi cho Côn Sơn, uyển chuyển nói không rất thích xuất thân của Hạ Nhược Lan.
Côn Sơn nói: “Cái này dễ thôi, thân thế của cô ấy tôi có thể giải quyết, Nhược Lan rất tốt. Thật sự muốn cùng Tiểu Cù một chỗ, chỉ cần hai người bọn họ vui vẻ, tôi thấy cũng không có vấn đề gì.”