Cù thiếu liền hỏi cô: “Nhược Lan đáp ứng cùng tôi đi ăn cơm, rất tuyệt đúng không?”
“Đúng. Anh biết Nhị thiếu gia ở đâu không?” Diệp Dung Thanh nói, hôm nay đại phu nhân phái cô đến, đại phu nhân không thích Vạn Bảo Châu, ước gì cô cướp lấy Lục Côn Sơn, có cái gì đưa tới Lục gia, bình thường đều phái cô đi.
Cù thiếu nghĩ thầm ta rốt cục gặp một người bình thường, lập tức đã có một loại suy nghĩ tuy cô là Tiểu Tam, nhưng cũng đáng được đồng tình: “Không biết nữa! Nhược Lan chịu đáp ứng cùng tôi ăn cơm, đây quả thực như là đang nằm mơ, tôi thật cao hứng.”
Mọi người trong Lục gia không quá nguyện ý cùng cô nói chuyện, Diệp Dung Thanh thấy hắn chịu cùng mình nói chuyện, liền nhiều lời vài câu: “Hoàn toàn chính xác rất vinh hạnh, nhưng có thể nói cho tôi biết Nhị thiếu gia ở đâu không? Tôi có đồ muốn đưa cho thiếu gia.”
“Tôi giúp cô đưa cho hắn.”
“Tôi muốn tự mình đưa.” Nói trắng ra là, cô muốn gặp Côn Sơn, không lấy cớ này, chỉ sợ căn bản không gặp được.
“Tôi không biết phải tìm nhà hàng nào cho tốt, Tiểu Tam cô là nữ, cô giúp chọn, cô nói nhà hang XX, và nhà hàng YY, nhà hàng nào tốt?”
Đợi Diệp Dung Thanh thật vất vả giúp hắn chọn xong, lại hỏi Côn Sơn ở đâu, Cù thiếu một câu quăng qua: “Thiếu gia đi Hồng Kông rồi, cô không biết sao?”
“Đi thong thả không tiễn.” Hắn là bị tình yêu làm cho váng đầu, nhưng không có nghĩa hắn là tên ngốc, sẽ dẫn sói vào nhà.
Côn Sơn nghe thấy tiếng nói chuyện từ trên lầu đi xuống, hỏi Cù thiếu: “Vừa rồi cậu nói chuyện với anh vậy?”
“Hôm qua tôi ngủ không ngon, bị mộng du thôi.” Được rồi! Lời nói dối nói như vậy rất không bình thường, chính hắn cũng không tính là người bình thường.
Côn Sơn không để ý, đang muốn đi ra ngoài, bởi vì tích góp của hắn đều quăng trên đảo nhỏ, hiện tại một số người cùng ngành liên hợp lại, thừa dịp hắn không có tài chính, nhanh chóng mở rộng quy mô vận chuyển buôn bán đổi mới cửa hàng.
Rất nhiều khách hàng đã bị cửa hàng mới hấp dẫn, mà hắn hiện tại không có vốn lưu động để sửa cửa hàng, tìm ngân hàng vay, ngân hàng không chịu cho vay, hắn đang định bán đi một cửa hàng, dùng số tiền đó đễ chống đỡ mấy cửa hàng khác.
Hôm nay hẹn một ông chủ đi bàn chuyện bán cửa hàng, Bảo Châu thấy hắn muốn đi ra ngoài, buồn bực hỏi hắn: “Côn Sơn anh định đi đâu?”
“Đi cửa hàng, ở lộ XX, muốn đi theo không?” Dù sao hôm nay nếu hắn không có chuyện gì khác, bàn công việc xong nói không chừng còn có thể cùng Bảo Châu đi ra ngoài dạo chơi.
“Muốn!” Bảo Châu khoác tay của hắn, cùng hắn đi ra cửa.
Lúc đến cửa hàng, ông chủ kia đã tới, thấy Lục Côn Sơn khách khí một phen, hai người đi vào phòng làm việc nói chuyện, Côn Sơn thấy Bảo Châu nhàm chán, kêu cô cùng vào, hai người bọn họ nói chuyện, Bảo Châu an vị ở trước bàn làm việc xem hình ảnh trên báo.
Ông chủ kia rất nhanh ra giá: “Một vạn, cửa hàng kia một vạn, tôi lập tức ký hợp đồng trả tiền như thế nào đây?”
Côn Sơn lắc đầu dựa vào ghế sa lon, lộ ra bá khí nói: “Ông cho rặng Lục Côn Sơn tôi là tên ăn mày? Nhà của tôi tùy tiện lấy ra một kiện đồ cổ, đều hơn cái giá này, nếu như chỉ có một vạn, chúng ta không cần bàn tiếp.”
“Một vạn xem như để cậu vào mắt rồi, tôi biết rõ bây giờ cậu đang thiếu hụt tài chính, chỉ cần cậu chịu bán, tôi lập tức sẽ mua.” Nếu như không phải là vì tham tiện nghi, hắn cần gì phải mua cửa tiệm kia?
“Theo tôi được biết, ông dùng tám vạn mua cửa hàng của ông chủ Trương.” Đều là cửa hàng bốn mặt tiền, vị trí của hàng của hắn không thua bất kỳ cửa hàng nào. Một vạn quả thực không bằng một phần.
“Ai nói đấy, cũng chỉ một vạn.” Ông chủ kia nói.
“Tôi không tin, thấp hơn năm vạn, tôi không cân nhắc.” Côn Sơn không lưu tình cảm nói.
“Vậy thì hai vạn a! Tôi sẽ không tăng thêm.”
Côn Sơn hơi có chút do dự, một bên là tiền này thật sự quá ít, một bên là hắn thật sự thiếu tiền, đồ cổ trong nhà tuy đáng giá, nhưng đều là mấy thứ Bảo Châu và hắn rất thích, bán đi khả năng không mua lại được, cửa hàng bán rồi thì còn có thể mua.
Hắn có chút do dự nhìn ông chủ kia, qua một hồi lâu, rốt cục quyết định thỏa hiệp, đang định mở miệng nói, Bảo Châu đột nhiên từ trong túi móc ra hai cây kẹo que, chính mình một cây, đưa cho Côn Sơn một cây: “Anh muốn ăn hay không?”
“Cảm ơn, không cần, em tự ăn đi.” Côn Sơn nói xong xé mở vỏ kẹo ra, đưa cho cô, Bảo Châu thò tay nhận lấy, một cây không có tiếp tốt, rớt trên quần áo Côn Sơn, trên quần áo dính chút kẹo đường, Côn Sơn cúi đầu đi lau, chờ hắn lau xong đang muốn mở miệng, điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên, Côn Sơn đi tiếp là Bách Lai tiên sinh gọi tới, Côn Sơn a lô Một tiếng: “A lô?”
“Là tôi, đảo lần trước cậu mua, có hứng thú cùng tôi hợp tác?”
“Hợp tác?”
“Đúng, tôi có quen một trùm dầu mỏ, hiện tại hắn đang đi khắp nơi tìm vùng đất thích hợp để khai phát dầu mỏ. Nếu như cậu đồng ý, tôi sẽ liên lạc với hắn, cậu ra đất, tôi xuất tiền, hắn ra kỹ thuật. Đảo của cậu chúng tôi sẽ trả tiền thuê, hoặc là sẽ chia một phần lợi nhuận cho cậu. Cậu thấy thế nào? Tôi nghĩ trong năm năm đại khái cậu có thể lấy vốn về.” Hắn suy nghĩ thật lâu, hắn cảm thấy làm súng ống đạn dược không phải chuyện lâu dài, hắn muốn đầu tư một sản nghiệp có tín an toàn một chút. Dầu mỏ tuy giá thành cao, nhưng lợi nhuận cũng rất cao, hơn nữa hắn tin Lục Côn Sơn, cùng hắn hợp tác, Bách Lai cảm thấy rất yên tâm.
Hiện tại Côn Sơn đang cần tiền, nhưng đối với Bách Lai đột nhiên có hứng thú làm đầu tư, hắn hơi bất ngời: “Như thế nào đột nhiên muốn làm dầu mỏ?”
“Muốn làm nhiều ngành. Kỳ thật đây là một loại hợp tác cùng nhau có lợi, mặc dù cậu có nguồn dầu mỏ, nhưng cậu không có tài chính đi khai thác, cũng sợ một khi chuyện trên hòn đảo có dầu mỏ được công bố, sẽ bị chính phủ lấy đi, hoặc là bị cường giả cướp đi. Nếu một mình cậu và người khác hợp tác, cậu không sợ cậu là người ngoài, người khác sẽ ỷ thế hiếp người, không trả thù lao theo tình hình thực tế sao? Mà tôi không như vậy, tôi có thể để làm người trung gian, giữa cậu và trùm dầu mỏ với tư cách cân đối, tận khả năng đảm bảo lợi ích cho cậu. Tôi có thể dùng danh dự của tôi đảm bảo, khiến cho trùm dầu mỏ đồng ý hợp tác với cậu, tin tưởng cách làm người của cậu.”
Côn Sơn cảm giác mình bị thuyết phục : “Nghe rất không tồi, nhưng ngài không sợ chính phủ sẽ…”
“Tôi cộng thêm tên trùm dầu mỏ kia, tôi nghĩ chính phủ cũng sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.” Hai người bọn họ cộng lại, thật là một thế lực khổng lồ rất dọa người.
Côn Sơn ngẫm lại cũng thấy đúng: “Vậy ngài bàn bạc với hắn, xác định xong tôi sẽ đi Mỹ. Mặt khác có thể cho tôi mượn hai vạn đôla trước được không?.”
Hắn hiện tại không có vốn lưu động, tiền mặt đều quăng vào trong trường học võ thuật, cái này hơi lo lắng.
“Bàn bạc xong, tôi sẽ thông báo với cậu. Hai vạn quá ít, tôi sợ không nhớ được, tôi cho cậu mượn mười vạn đôla, tiền lãi không cần tính.” Người Trung Quốc có câu nói đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, hắn rất nguyện ý đưa than sưởi ấm cho Lục Côn Sơn.