Lý thị trưởng nghĩ Côn Sơn cố gắng, đem việc này báo danh qua Nam Kinh, quan lớn Nam Kinh ngày đó tâm tình vừa vặn không được tốt lắm, há mồm nói: “Đây không phải làm ẩu sao? Làm hàng không là chuyện dễ dàng như vậy sao? Xảy ra chuyện ai sẽ chịu trách nhiệm?”
“Ngài yên tâm, Lục Côn Sơn có thể toàn quyền phụ trách, hắn có tiền. Làm hàng không có thể thúc đẩy kinh tế.”
“Đem mọi người đến địa bàn người Anh, đây là ăn cây táo, rào cây sung, không chuẩn!”
Vì vậy việc này bị đám quan lớn cho gác lại, Lý thị trưởng khó xử nói việc này cho Côn Sơn, Côn Sơn nghe xong nhất thời cũng có chút nản chí, nhưng hắn không có nản chí thật lâu, bởi vì hắn nghĩ tới một nơi càng tốt —— Nước Anh!
Hiện tại Hồng Kông có rất nhiều người Anh, nhưng vì không có sân bay dân dụng, rất nhiều người Anh phải ngồi máy bay đến quốc gia phụ cận, rồi ngồi thuyền tới Hồng Kông, rất bất tiện.
Đây là một cơ hội buôn bán rất tốt, ngân hàng đầu tư ở Hồng Kông giới thiệu với hắn với một công ty hàng không Nước Anh, nếu như không vì kinh tế Nước Anh mấy năm gần đây tụt dốc nghiêm trọng, kỳ thật Nước Anh đã sớm định đầu tư vào thị trường Hồng Kông, nhưng bởi vì khủng hoảng kinh tế, bọn họ giảm bớt lượt bay mỗi ngày, có vài máy bay lớn không dùng tới, Côn Sơn muốn thuê máy bay của bọn họ, bọn họ chẳng những đồng ý cùng Côn Sơn hợp tác, còn có thể để cho hắn sử sụng sân bay nước Anh.
Côn Sơn rất hài lòng, đây là kinh hỉ ngoài dự liệu của hắn, bởi dự tính của hắn như vậy có thể tiết kiệm rất nhiều, Côn Sơn vốn định mua thêm một máy bay, nhưng hắn không có nắm chắc sẽ thất bại hay thành công, nên quyết định tạm thời thuê một máy bay, chỉ có thể từng bước cẩn thận.
Công ty hàng không Nước Anh thích hộ khách có thành ý, mời Côn Sơn đi Nước Anh gặp mặt bàn bạc.
Côn Sơn vẫn không ngoại lệ dẫn theo Bảo Châu cùng đi, Bảo Châu là thuốc an thần của hắn, mang theo Bảo Châu đi nơi nào hắn cũng không hoảng hốt, cho dù là đối mặt tổng thống Mỹ, hắn cũng sẽ có động lực.
Bảo Châu không biết Anh ngữ, nên mang theo Cù thiếu làm phiên dịch cho cô.
Tuy là hộ khách, nhưng Lục Côn Sơn nhiều nhất chỉ có thể coi là một hộ khách nhỏ, bởi vì máy bay bọn họ thuê so với công ty của các nước khác hợp tác tài chính hơn một tỷ mà nói chỉ là đầu tư nhỏ.
Đối với Côn Sơn là hộ khách nhỏ, bọn họ chỉ phái một quản lý nhỏ đi đón.
Tiểu quản lý gọi Bruit, trước khi bọn người Côn Sơn đến, Bruit nghĩ rất xấu xa: “Một ma bệnh Đông Á, nhất định rất dễ sai bảo, mình nói cái gì chính là cái đó a.”
Sau đó khi máy bay tư nhân siêu sang trọng nước Mỹ đáp xuống trước mắt của hắn, hắn không khỏi sửa lại cách nghĩ, cảm thấy bên trong hẳn là một nhà giàu mới nổi.
Đối mặt những nhà giàu mới nổi mặc kim mang ngân (đeo vàng mang tiền) không có tầm nhìn xa, có thể lừa gạt sẽ mang đến cho hắn lợi ích cực lớn, cho nên khi Côn Sơn cùng Bảo Châu đi ra, hắn nhìn như ôn hòa nghênh đón, đối với hai người nói: “Lục tiên sinh. Lục phu nhân hoan nghênh đến Nước Anh, xin nhìn bên cạnh, đó chính là máy bay công ty chúng tôi muốn cho ngài thuê.”
Côn Sơn nhìn theo tầm mắt của hắn, đó là một máy bay nằm trong góc thoạt nhìn có chút rỉ sắt, bất quá Côn Sơn cũng không buồn, hắn thản nhiên nói: “Cái này chính là máy bay công ty các người tỉ mỉ chuẩn bị cho tôi? Thật sự là rất đặc biệt.”
Bruit biết rõ máy bay này thoạt nhìn có chút cổ xưa, hắn nói: “Hiện tại máy bay mới rất khó tìm, ngài muốn giá cả như vậy, đã rất khó kiếm rồi, nếu ngài hài lòng, tôi cùng hai vị đi qua xem?”
Côn Sơn gật đầu, khẩu khí ôn hoà: “Đã đến rồi, thì xem một chút đi!”
“A! Thiếu chút nữa em quên đem Tiểu Hoàng xuống rồi.” Bảo Châu nói xong đối với khoang cửa huýt sáo một tiếng.
Tiểu Hoàng nghe được Bảo Châu kêu gọi, không chút nào kinh hoảng uống xong ngụm sữa bò cuối cùng trong chén, sau đó đập cánh, anh tuấn bay ra cabin, cái cánh cực lớn giống như là một đám mây màu vàng, nhanh chóng hướng Bruit tới gần.
Bruit dọa lui vài bước trong miệng hô hào: “Không được qua đây! Cứu mạng a!”
Nhưng một lát sau, lại không có bất kỳ cảm giác đau đớn nào, lúc hắn mở mắt ra, chỉ thấy vợ chồng người Trung Quốc cùng với tùy tùng của bọn họ rất bình tĩnh, còn đang nói chuyện phiếm, nhìn bầu trời trên cao, cũng có người cười nhạo hắn nhát gan, không có bất kỳ người nào sợ Tiểu Hoàng.
Nhất là vị phu nhân người Trung Quốc trẻ tuổi xinh đẹp, giờ phút này cô đang mỉm cười ôm một con chim vàng cực lớn trong ngực, trong mắt có sủng nịch, miệng lẩm bẩm: “Tiểu Hoàng nghe lời, xem máy bay xong, chị dẫn cưng đi ăn tiệc Nước Anh .”
Bruit cảm giác mình mất thể diện trước mặt mọi người, hắn quyết định tìm về mặt mũi, hắn dẫn mọi người đến chiếc máy bay trước mặt, chỉ vào máy bay rất tự hào mà nói: “Máy bay chúng tôi là máy bay an toàn nhất thế giới, ngài nhìn cái cánh xinh đẹp, đường cong của nó ưu mỹ cỡ nào.”
Hắn vừa nói xong, đột nhiên chuyện bất ngờ xảy ra, Bảo Châu nghe Cù thiếu phiên dịch hai chữ cái cánh, cô thích cánh lớn, để tỏ lòng ưa thích cánh máy bay này, cô tiện tay mở một bao bánh bích quy ra, hướng trên cánh máy bay ném đi.
Bánh bích quy là một trong những món Tiểu Hoàng thích nhất, Tiểu Hoàng tham ăn nhanh chóng bay theo, đem những miếng bánh bích quy trên cánh máy bay cho vào miệng, sau đó từ từ bay tới vai Bảo Châu, ngay tại lúc nó rời đi trong nháy mắt, đột nhiên nghe thấy một tiếng thanh thúy rớt xuống, mọi người theo tiếng động nhìn lại, là một con ốc vít.
Hơn nữa đây không phải một ốc vít bình thường, trải qua chuyên gia kiểm tra, đó là từ trên cánh máy bay rơi xuống.
Bruit mới vừa nói máy bay bọn họ an toàn lập tức có loại cảm giác tự tát vào mặt, nhưng cũng may da mặt của hắn đủ dày, hắn cưỡng từ đoạt lý giải thích nói: “Đó là chuyện ngoài ý muốn, chỉ là trùng hợp trong một phần một vạn thôi, tôi sẽ kêu người đem đinh ốc trở lại vị trí cũ, máy bay sẽ rất an toàn.”
Hắn kêu người lắp đặt lại, Bảo Châu cảm thấy thú vị, cô hơi thích âm thanh ốc vít rơi xuống, lại cầm một nắm bánh bích quy ném lên cánh máy bay, sau đó cái con ốc vít vừa rơi xuống kia, không phụ sự mong đợi của mọi người rớt xuống lần nữa.
Bruit bắt đầu lau mồ hôi, nhưng hắn không nhụt chí, cảm thấy cũng là trùng hợp, bởi vì việc này trước kia thật sự không có phát sinh qua. Hắn giải thích nói: “Đây cũng là ngoài ý muốn, hôm nay thật quá nhiều ngoài ý muốn rồi, ngài tin tưởng tôi, sau khi lắp đinh ốc vô sẽ rất an toàn, ngài có thể cho sủng vật của phu nhân ngài đi thử một lần, lúc này tuyệt đối an toàn, sẽ không lại rơi ốc xuống nữa.”
Côn Sơn từ trong tay Bảo Châu cầm một nắm bánh bích quy ném lên cánh máy bay lần nữa, sau đó…
Lần này đinh ốc thật sự không có rơi xuống nữa, Tiểu Hoàng thuận lợi ăn bánh bích quy, một bên trong lòng cảm thán nhân vật nam chủ nhân hôm nay sao lại ngây thơ như nữ chủ nhân a, một bên hướng trong ngực Bảo Châu bay đi.