Viền mắt Hàn Triệu Nam đỏ ửng, kinh ngạc nhìn thi thể của Hàn lão gia ở trước mặt mình, lúc này anh không biết trong lòng mình là loại cảm xúc gì.
Anh sống trên cõi đời này 22 năm, thời gian bên cạnh Hàn lão gia không xem là nhiều, hơn nữa Hàn lão gia tuổi cũng đã cao, gánh thêm một Hàn thị trên vai đã đủ. Anh không quan tâm chuyện Hàn lão gia năm đó đã dùng cách nào để chiếm đoạt Ân thị, dù sao nhiều năm trôi qua như vậy, nếu như không phải Hàn lão gia che chở thì cuộc sống của anh cũng chẳng tốt đẹp như bây giờ.
Loại tình cảm này khó có thể nói, Hàn Triệu Nam đang xoa xoa cái khăn trắng che trên người Hàn lão gia, phía sau lại đột nhiên truyền tới một luồng sức mạnh đẩy anh ra, cả người Hàn Nghị run lên, vành mắt đỏ ửng, quỳ gối trước giường Hàn lão gia, bộ dạng đau thương sắp chết.
"..." Hàn Triệu Nam cười lạnh một tiếng.
Tiếng cười vang lên trong phòng bệnh yên tĩnh, thân thể Hàn Nghị cứng đờ, đột nhiên đứng dậy định vung bàn tay đánh Hàn Triệu Nam, bàn tay vung lên muốn cho anh một bạt tai.
Sao Hàn Triệu Nam có thể cho ông ta toại nguyện? Dù sao kinh nghiệm từng trải phong phú, anh lui về sau mấy bước, tránh được cái bạt tay của Hàn Nghị, Hàn Nghị không dừng lại, tiến lên trước vài bước. Hàn Triệu Nam dùng sức đẩy ông ta ra, khiến ông ta ngã đổ vào tường.
Bây giờ mắt Hàn Nghị đã đỏ hoe, cắn răng phát ra tiếng gầm giận dữ, Hàn Kiều mới vào phòng bệnh đã thấy cảnh này, tức giận nói. "Làm loạn đủ chưa?"
Hàn Nghị kêu to: "Chính nó hại chết cha! " Sau đó lại nhìn chằm chằm Hàn Kiều. "Hàn Kiều, mẹ nó nữa, anh đừng ra vẻ trước mặt tôi. Anh phải biết rõ, nếu như không phải thằng chó má này ở bên ngoài dây dưa với cái đồ con hát nào đó làm cho cả Hàn thị hổ thẹn thì sao cha lại đột nhiên phát bệnh?"
Ông ta gào lên hai chữ cuối cùng, làm cho người ta chẳng nói được gì, nhìn vào ai cũng chẳng nghĩ Hàn Triệu Nam là con trai ruột ông ta, còn tưởng đấy là đứa con nuôi ông ta nhặt về.
Cha vừa mới mất, ông ta đã mất khống chế. Ánh mắt Hàn Kiều tối sầm lại. "Mày nói hưu nói vượn cái gì? Mấy ngày nay cha vẫn đang dưỡng bệnh, không biết những chuyện kia. Cha đột nhiên phát bệnh là do bị té..." Hàn Kiều nói tới đây, dừng một lát, ánh mắt lóe lên một tia đau thương rồi nói. "Không phải do A Nam."
Hàn Nghị cười một tiếng. "Không liên quan đến thằng súc sinh này?" Ông ta đưa mắt nhìn Hàn Triệu Nam, nghiến răng nghiến lợi: "Rõ ràng là do nó hại chết cha. Tôi biết rồi, là do bản di chúc mới của cha đã đi công chứng, nó phải lấy được số cổ phần đó nhanh một chút."
"Được rồi! " Hàn Kiều không nhịn được nữa, nhìn ông ta."Chuyện thân phận A Nam bị lộ ra không phải là do một tay mày dàn dựng sao? Mày còn cho người tiết lộ tin tức cho cha, may mà tao cản lại sớm, bây giờ còn không biết hối lỗi. Hàn Nghị, mày có thể tỉnh táo lại hay không, bây giờ cha mới qua đời mà mày đã muốn phá Hàn gia sao?"
Nhiều năm như vậy, nếu không phải có Hàn lão gia khuyên bảo, Hàn Kiều đã sớm đánh chết cái thằng em ngu từ trong xương này.
Sau khi nghe xong, Hàn Nghị cứng đờ, chuyện gì xảy ra vậy, sao chuyện này bọn họ lại biết được? Là ai nhúng tay vào? Hàn Triệu Nam hay là Hàn Kiều?
Hàn Kiều nhìn màn biểu diễn vụng về của Hàn Nghị, gọi người mang ông ta ra ngoài để tỉnh táo hơn. Lúc Hàn Nghị rời khỏi phòng bệnh, ông ta liếc mắt nhìn Hàn Triệu Nam, thấy tên súc sinh kia nở một nụ cười lạnh.
"..."
Chuyện Hàn lão gia qua đời cũng xem như là chuyện bất ngờ, trước đó bác sĩ luôn miệng bảo tình hình Hàn lão gia tốt, không nghĩ rằng cuối cùng cũng buông tay thế gian sớm như vậy.
Bởi vì chuyện kinh thiên động địa này, cả Hàn gia trở nên bận rộn. Chuyện trên internet liên quan tới Hàn Triệu Nam cũng đã được xử lý.
Tang lễ xong xuôi, vấn đề bày ra trước mắt mọi người là di chúc, tài sản trên danh nghĩa của Hàn lão gia nhiều vô cùng, động sản bất động sản ở nơi đâu cũng có, nhưng giờ này ai để ý chuyện này chứ, chuyện người ta nhắm vào vẫn là 17% cổ phần Hàn thị kia.
Lúc trước trong di chúc có nói, Hàn Kiều được 9%, Hàn Nghị 7%, Hàn Thận 1%, nhà cũ giao cho Hàn Kiều, động sản bất động sản cho Hàn Triệu Nam, các tài sản còn lại liên quan tới Hàn gia thì chia đều cho Hàn Vũ Lương và Hàn Vũ Đông.
Nhưng cái di chúc này đã không còn giá trị nữa.
Hai tháng trước khi Hàn lão gia qua đời đã sửa lại di chúc rồi đi công chứng, nội dung di chúc ấy không có ai biết.
Ngày thứ hai sau khi chôn cất Hàn lão gia, luật sư bắt đầu công bố di chúc của Hàn lão gia.
Luật sư Ngô liếc mắt nhìn mọi người đang ngồi trên salon, sau đó nói. "Người thừa kế được nhắc tới trong di chúc của Hàn lão gia hôm nay cũng đến đông đủ rồi, vậy tôi bắt đầu đọc di chúc của Hàn lão gia."
"Họ và tên: Hàn Hậu. Tuổi: 87 tuổi. Quê quán: Bắc Kinh."
"Tôi lập di chúc, tất cả tài sản trên danh nghĩa của tôi xử lý như sau: "17% cổ phần Hàn thị, trong đó, 11% và nhà cũ Hàn gia sẽ giao lại cho cháu đích tôn Hàn Triệu Nam thừa kế, 5% còn lại giao cho cháu Hàn Triệu Bách thừa kế, 1% còn lại giao cho con trai Hàn Thận thừa kế. Động sản, bất động sản khác của tôi sẽ do con trai Hàn Nghị thừa kế. Các đầu tư kim ngạch và các khoản tiền gửi ngân hàng sau khi luật sư tổng kết lại, sẽ chia đều cho: Hàn Kiều, Hàn Nghị, Hàn Thận, Hàn Triệu Nam, Hàn Triệu Bách, Hàn Vũ Lương, Hàn Vũ Đông, Hàn Hân Ý."
Hàn Triệu Nam?!
Tuy rằng trong lòng đã có suy nghĩ này, nhưng sau khi nghe hết di chúc, Hàn Nghị vẫn không cam lòng, thật sự... Cho Hàn Triệu Nam tất cả.
Không cho Hàn Kiều hay Hàn Thận, mà lại là Hàn Triệu Nam?
Ông ta thua thảm hại trước đứa con của mình?
Hàn Nghị muốn điên lên, hai mắt đỏ bừng nhìn Hàn Triệu Nam đang ngồi trên salon, Hàn Kiều ở bên cạnh lại vô cùng bình tĩnh, nhìn luật sư Ngô, nói. "Được rồi. Làm phiền luật sư rồi."
Hàn Kiều sớm đã biết nội dung di chúc.
Những câu nói của Hàn lão gia lúc đang còn sống vẫn văng vẳng bên tai ông ta. "Phần di chúc này, cha đã suy nghĩ kỹ rồi..."
"Hai năm qua A Nam rất tiến bộ, ở Sùng Minh làm việc cũng tốt, sau khi vào Hàn thị lại bắt đầu kế hoạch xây dựng Long Đảo. Nó rất có thiên phú, giao Hàn thị cho nó cha còn yên tâm hơn. Nếu như cha mắt mờ chân chậm nhìn lầm người, trên tay con có 15%, trên tay A Nam có 17%, nếu như nó không hợp để ngồi trên vị trí kia, con và Hàn Thận hoặc Hàn Nghị phải chế ngự nó..."
Ông thở dài một hơi. "Có lẽ cha làm sai quá nhiều, cơ nghiệp trăm năm của Hàn gia khi rơi vào tay cha, cha lại không biết chọn người nào thích hợp để thừa kế." Ánh mắt Hàn lão gia đỏ ửng. "Hàn Kiều, chuyện năm đó là cha có lỗi với con, vì thu mua Ân thị mà làm hỏng nhân duyên của con... Bây giờ thời gian đã qua lâu, con trai Tố Tố lên làm chủ Hàn thị chắc cũng do trời sắp xếp."
Hàn Kiều không thể không an ủi: "Cha đừng nghĩ nhiều."
"Cha không thể ngừng suy nghĩ." Hàn lão gia cười một tiếng. "Đứa nhỏ A Nam này, tuy nói là cốt nhục của lão nhị nhưng trong lòng lại có sự rắn rỏi của Ân Ngọc. Giá như năm đó Ân Ngọc không tin tưởng quá vào người ta..."
Ân Ngọc, cha Ân Tố.
Hàn lão gia và Ân Ngọc không thể nói là bạn bè, hai người đấu đá nhau nửa đời, cuối cùng Ân Ngọc lại vì Ân Tố mà bại dưới tay ông, sau đó chết oan chết uổng... Thời gian đã qua đi nhiều năm, buổi tối Hàn lão gia thường nhớ tới vị kẻ thù tên Ân Ngọc này.
A Nam không giống mẹ, không giống cha, lại giống người ông ngoại chưa gặp mặt lần nào của nó.
Hàn lão gia thở dài một hơi. "Cha biết, con đường con đi tới giờ vẫn không dễ dàng, thế nên từ bỏ là chuyện không thể nào. Tuổi A Nam còn nhỏ, nếu như phạm lỗi gì lớn..."
Hàn Kiều gật đầu: "Cha yên tâm, con sẽ trông nom."
Hàn Kiều không rõ trong lòng mình có cảm giác gì. Năm đó ông vứt bỏ thương trường, lui về tham chánh là do cha mình hại chết cha Ân Tố, khi đó ông vẫn còn trẻ, che giấu mãi cũng bị Ân Tố phát hiện, hai người chia tay, vì cứu nguy cho Ân thị, Ân Tố kết hôn với Hàn Nghị...
Ân Tố lớn lên trong sự cưng chiều của Ân Ngọc, rồi lại bị thù hận làm lu mờ đầu óc, tới khi phát hiện, Ân thị đã rơi vào tay Hàn thị, Ân Ngọc cũng tái phát bệnh tim rồi qua đời.
Không phải Hàn Kiều không tức giận, nhưng ông không phải là người vì chuyện tình cảm mà quên đi đại cục, cũng không thể cướp vợ của em trai. Quan trọng nhất là khi đó Ân Tố hận ông, có thể cả đời cũng không tha thứ cho ông.
Lúc trước có bao nhiêu yêu, sau đó thì có bấy nhiêu hận.
Năm đó Hàn thị thâu tóm Ân thị, hai mươi năm sau người làm chỉ Hàn thị lại là Hàn Triệu Nam, người chảy dòng máu của Ân gia.
...
Sau khi di chúc của Hàn lão gia được tuyên bố, cổ đông lớn nhất của Hàn thị là Hàn Triệu Nam, cầm trên tay 17% cổ phần, cổ đông lớn thứ hai trên danh nghĩa là Hàn Triệu Bách nhưng cũng là giúp Hàn Kiều, trên thực tế, cổ đông lớn là Hàn Kiều, sau đó là Hàn Nghị 9% cổ phần và Hàn Thận 4% cổ phần.
* Giải thích cho mọi người một chút: Số phần trăm này đã được cộng tổng số phần trăm mà Hàn Triệu Nam, Hàn Kiều, Hàn Nghị và Hàn Thận có được và số phần trăm do Hàn lão gia chia.
Hàn Triệu Nam thuận lợi thông qua cuộc khảo sát của ban giám đốc, trở thành chủ tịch trẻ tuổi nhất của Hàn thị từ trước tới nay. (Chủ tịch thật rồi:)))
Thời gian lặng lẽ chạy tới tháng 9, chuyện Giản Ngôn Tây trên Internet cũng đã được Hàn thị và Hàn Nghị áp chế, giảm bớt nhiệt độ. Điện ảnh thịnh hội Kim Ngưu được mọi người chờ đợi cũng đã chính thức khai mạc.