Lương Văn Thanh ló đầu ra ngoài cửa sổ xe nhìn, chỉ thấy một chiếc xe mui trần ở cách đó không xa, trong xe Minh Sở ngồi ở bên cạnh ghế lái, nói chuyện cùng Hàn Vũ Lương, giữa hai người không có hành động gì thân mật, nhưng nụ cười trên mặt Minh Sở sáng ngời, bầu không khí vô cùng hài hòa. Cậu ta và Hàn Vũ Lương có quan hệ như thế nào?
Hàn Vũ Lương mặc dù là anh Hàn Triệu Nam nhưng cũng chẳng thân thích cho lắm, cũng không có bạn bè chung. Minh Sở là bạn bè của Hàn Triệu Nam, theo lý đối với Hàn Vũ Lương phải như nước với lửa, không thể ngồi chung một chiếc xe nói chuyện vui vẻ như vậy.
Nghĩ tới đây, Lương Văn Thanh nhíu mày một cái, trong đầu hiện ra vô số khả năng, Giản Ngôn Tây bên cạnh nhìn sang, hỏi. "Có chuyện gì?"
"Hàn Vũ Lương?" Giản Ngôn Tây nhíu mày, khóe miệng lộ ra nụ cười gằn.
Lương Văn Thanh ngẩn ngơ, lúc này mới nhớ tới Giản Ngôn Tây không biết mặt Hàn Vũ Lương, nhanh chóng gật đầu, nói. "Là con lớn của mẹ kế A Nam."
"Tôi biết." Lúc Hàn Triệu Nam thuê thám tử điều tra chuyện năm đó của Ân thị và Hàn thị, trong hồ sơ có thông tin và ảnh của tất cả mọi người trong Hàn gia, đương nhiên là bao gồm cả Hàn Vũ Lương.
Minh Sở và Hàn Vũ Lương có quan hệ gì? Lúc trước ở buổi đấu giá Mặc Trăn, tuy cậu nhìn ra Mình Sở không thích Hàn Triệu Nam, cho rằng cậu ta ngụy trang như vậy cũng chỉ vì muốn lấy tiền của Hàn Triệu Nam, không ngờ Minh Sở lại có quan hệ không đơn giản với Hàn Vũ Lương.
Vậy mục đích cậu ta tiếp cận Hàn Triệu Nam chắc chắn không đơn giản như vậy.
Ngoài cửa xe, chiếc mui trần đã cách xa bọn họ, trong mắt Giản Ngôn Tây hiện lên tia hung ác, Lương Văn Thanh đột nhiên kêu lên."Nguy rồi. Vừa nãy quên chụp ảnh hai người họ."
"Chụp làm gì?"
Lương Văn Thanh xoa cổ tay. "Trước đây A Nam thích Minh Sở, bây giờ chúng ta vô duyên vô cớ nói Minh Sở và Hàn Triệu Lương có quan hệ, nó sẽ không tin chúng ta. Mấu chốt là chưa biết Minh Sở có ý đồ gì, chẳng lẽ năm đó cậu ta từ chối A Nam là vì Hàn Vũ Lương? Vậy sao lần này trở về cậu ta lại nhiệt tình với A Nam như vậy?"
Giản Ngôn Tây cau mày nói. "Bây giờ đừng nói cho Hàn Triệu Nam."
"Không nói cho A Nam?"
Lương Văn Thanh lắc đầu, vậy sao được. Bây giờ tình cảnh trở nên như vậy, nếu như Minh Sở muốn lừa dối tình cảm A Nam thì không sao, chỉ sợ cậu ta có mưu đồ lớn hơn. Ví dụ như số cổ phần trong tay A Nam chẳng hạn. Dù sao A Nam và Hàn Vũ Lương cũng không ưa gì nhau, Minh Sở biết vậy nhưng vẫn gặp mặt Hàn Vũ Lương là có ý gì? Hơn nữa vào mấy năm trung học, A Nam tốt với Minh Sở hơn những người khác, cũng bày tỏ tình cảm với cậu ta, đã nhiều năm trôi qua, tình cảm hai người họ bây giờ chỉ còn là tình nghĩa bạn bè, nhưng A Nam lại không đề phòng Minh Sở, lỡ sau này nó giẫm phải cái bẫy không thoát ra nổi thì làm thế nào?
Giản Ngôn Tây cau mày, những thứ Lương Văn Thanh suy nghĩ, cậu cũng đã nghĩ qua, đồng thời cũng suy tính xa hơn, bởi vậy, bình tĩnh nói. "Bây giờ đừng nói cho anh ấy. Ngay cả một bức ảnh cũng không có, vậy có thể chứng minh được gì? Mấu chốt là Hàn Triệu Nam bây giờ không phải là đứa trẻ nữa, mấy chuyện hãm hại ở sau lưng như này phải tự anh ấy đối mặt."
Người nào chả có hai mặt, tính Hàn Triệu Nam thẳng đuột như vậy, trong vấn đề tình cảm cũng chỉ giống như đứa trẻ ngây thơ, nếu như đêm nay về, bọn họ nói tất cả cho Hàn Triệu Nam biết, bảo anh đề phòng Minh Sở, Hàn Triệu Nam sẽ tin tưởng, sẽ nghe theo sao?
Khả năng lớn nhất là bọn họ còn đẩy Hàn Triệu Nam lên cho Minh Sở nữa.
Nếu Hàn Triệu Nam tin lời bọn họ nói, với tính cách của anh sẽ không chịu ở yên, lúc đó sẽ tìm tới Minh Sở hỏi kỹ càng, kết quả cũng chẳng lấy được gì.
Giản Ngôn Tây tỉnh táo nghĩ, có thể là nhận được một câu giải thích của Minh Sở, có thể Hàn Triệu Nam cũng sẽ tin lời giải thích ấy của cậu ta. Sau đó quan hệ hai người sẽ đi lên, còn Hàn Vũ Lương vẫn âm thầm dò xét, chờ anh không để ý rồi đâm anh một dao.
Đây là biện pháp tốt nhất.
Dùng thủ đoạn của Giản Ngôn Tây, chỉ cần động não một chút là có thể nhìn thấy Minh Sở, hiểu rõ kế hoạch của cậu ta, Hàn Triệu Nam cũng không phải tên ngốc sống phóng túng như mấy tháng trước nữa, hai tháng nay anh làm việc ở Sùng Minh, trưởng thành rất nhanh, cho nên dưới tình huống này, nếu quả thật Minh Sở có ý nghĩ hại Hàn Triệu Nam, đối với anh mà nói chưa chắc đã là tai họa.
Ai cũng không thể chờ người ta đến bảo vệ. Dù ở thời đại nào cũng không thể dựa vào sự nhắc nhở, trọ giúp của người ta mà sống tiếp, đặc biệt là Hàn
Triệu Nam, anh càng phải tỉnh táo,biết nhìn nhận sự việc. Giản Ngôn Tây tàn nhẫn nói. "Anh ấy phải tự mình giải quyết."
Lúc Giản Ngôn Tây còn làm hoàng đế, thành tựu là do cậu dùng cái đầu mà nhận được, đường lên ngai vàng cực khổ, bị người thân phản bội là chuyện bình thường.
Cậu dùng thân phận Thái tử thuận lời thừa kế ngai vàng, thống nhất đất nước, ba vị huynh đệ khác bị cậu trục xuất đến nơi lạnh lẽo, nếu không làm như vậy, rất có thể người sống trong cái ngục tu tối tăm kia sẽ trở thành cậu.
Tuy rằng Thường Tử Đạo là thầy cậu, nhưng lại không có khả năng giúp cậu ngăn trừ yêu ma diệt quái, hết thảy điều ác, tội ác, cậu đều phải tự mình chịu đựng.
Giản Lâm Uyên là người duy nhất trong dòng dõi Thánh Linh Đế không phải trải qua chuyện mưu mô, xảo quyệt, hại người hại ta, còn Hàn Triệu Nam không phải Giản Lâm Uyên, không phải đứa con Hàn Nghị quan tâm nhất, cũng không phải đứa con duy nhất của Hàn Nghị. Dùng tình cảnh khốn cùng trước mắt mà nói, anh nhất định phải tự mình phát hiện ra từng vấn đề, rồi cũng phải tự mình giải quyết tất cả.
Nếu như cái ải tên Minh Sở này anh còn không qua, vậy làm sao đứng lên đối mặt với Hàn Kiều và Hàn Nghị?
Ba mươi phút sau, rốt cuộc cậu cũng thuyết phục Lương Văn Thanh thành công, lúc tới tiểu khu, quả nhiên Lương Văn Thanh không hé răng nói nửa lời, chỉ là ánh mắt nhìn về phía Hàn Triệu Nam hơi kỳ quái.
Hàn Triệu Nam bị hắn nhìn vậy, cau mày nói. "Sao vậy?"
"Không sao." Ánh mắt Lương Văn Thanh đảo qua nơi khác. "Tôi về trước..."
"Anh không nên tới đây" Hàn Triệu Nam nhìn hắn. "Đi mau đi, nơi này không hoan nghênh anh."
“…”
Trong nháy mắt, tất cả do dự và thương xót của Lương Văn Thanh biến mất, hắn cầm áo khoác đi ra khỏi cửa, nghĩ tới người như Hàn Triệu Nam phải bị nghiệp quật lâu rồi. Tốt nhất là bị người ta gài bẫy tức đến thổ huyết, sao hắn còn áy náy với tên súc sinh này chứ.
Lương Văn Thanh nổi giận đóng sầm cửa lại, Hàn Triệu Nam không hiểu đầu cua tai nheo, sờ sờ tóc mình, sau đó rót nước cho Giản Ngôn Tây. "Anh ta làm sao vậy?" Lại nhớ tới ánh mắt Lương Văn Thanh. "Có chuyện gì lừa tôi à?"
"Không có" Giản Ngôn Tây liếc mắt nhìn anh. "Chỉ có anh không có đầu óc thôi."
Hàn Triệu Nam bị cậu nói vậy, trừng mắt, giận dỗi nói. "Đầu óc tôi làm sao?"
Giản Ngôn Tây nhíu mày tựa như cười mà không phải cười: "Tốt vô cùng."
Hi vọng là sau khi bị Minh Sở hại, sẽ tốt lên vài phần....
Ánh mắt cậu lóe lên, cúi đầu im lặng uống nước.
Trong quán rượu ồn ào, Vương Anh lớn tiếng gọi Hàn Triệu Nam. "Hôm nay sao đồng ý ra khỏi cửa?"
Hàn Triệu Nam cầm chén rượu trong tay, cau mày thể hiện không có hứng thú, gần đây không biết Giản Ngôn Tây bị gì, ngày nào cũng giận anh, rõ ràng anh tốt với cậu như vậy. Cũng may hôm bay Vương Anh gọi điện rủ anh đi chơi, Giản Ngôn Tây cũng không ở nhà, thế nên khóa cửa rồi tung tăng tới đây.
"Lúc nào tôi không muốn đi?"
Tiếng Hàn Triệu Nam không lớn, bị lấp dần trong tiếng nhạc đinh tai nhức óc, chuyện tiểu tử này vịt chết còn mạnh miệng không phải hai ba lần, Vương Anh vừa nhìn anh mở miệng đã biết tiểu tử này muốn nói gì, cười nhạo nói. "Gần đây cậu thích Giản Ngôn Tây, tin này đã truyền ra cả Bắc Kinh rồi. Ai chẳng biết rủ cậu còn khó hơn hái sao trên trời. Cậu nói xem, tôi gọi cho cậu bao nhiêu cuộc."
Hàn Triệu Nam mặt không biến sắc."Bây giờ tôi còn phải đi làm."
"Phi" Vương Anh cười mắng. "Giờ làm việc thì tôi còn tin, lúc tan tầm cũng không thấy bóng dáng cậu. Cậu đừng nói dối, có phải bị Giản Ngôn Tây câu hồn rồi không? Tôi nói này, người anh em, cậu thích cậu ta như vậy, vì sao không giới thiệu với tôi? Tôi chỉ cậu cách tán."
Tán em gái cậu. Hàn Triệu Nam bỏ tay Vương Anh ra, cả giận. "Cái gì mà câu hồn. Cậu có thể đừng suy nghĩ lung tung không? Cậu không ngại nhưng tôi thấy mất mặt."
Vương Anh không sợ gì. "Cậu mất mặt? Hàn Triệu Nam, cậu đừng nói vậy, năm đó cậu thích Minh Sở, cũng đắn đo một lúc lâu, nếu không phải tôi nói ra, vậy cậu có lá gan đi bày tỏ sao?"
Hàn Triệu Nam không biết nói gì. Rõ ràng hôm nay Vương Anh uống nhiều rồi, còn lấy chuyện quá khứ của anh ra nói.
Vương Anh thấy anh không nói gì, cười hì hì. "Không nói gì nữa à?"Sau đó lại ngửa đầu uống rượu, tùy ý chỉ trỏ, nói. "Nói tới Minh Sở, hôm nay Minh Sở còn ở đây... Người đâu?" Vương Anh mở to hai mắt, liếc nhìn bốn phía, Hàn Triệu Nam không nói nhiều với anh ta, từ trên ghế sofa đứng dậy, đi tới nhà vệ sinh. "Tôi đi vệ sinh, cậu cứ uống đi."
"Aizz, cứ đi suốt." Vương Anh kêu to. "Nhanh về."
Hàn Triệu Nam đi vào nhà vệ sinh, trên đường gặp phải mấy vị công tử bột, lại bị chuốc mấy chén rượu, càng buồn đi vệ sinh, vội đi vào nhà vệ sinh, sau khi giải quyết đẩy cửa ra ngoài, đang chuẩn bị rời đi lại đột nhiên ngẩn người.
Minh Sở ở ngoài hành lang, vây quanh là khói thuốc, trong miệng ngậm một điếu thuốc, híp mắt dựa đầu vào tường.
Hàn Triệu Nam cau mày, nhìn cậu ta, đi tới gọi. "Tiểu Sở?"
Minh Sở nghe thấy anh gọi, quay đầu nhìn anh, trở nên hoảng hốt, mỉm cười. "A Nam."
Đây là uống say sao?
Minh Sở nhìn Hàn Triệu Nam tới gần, cười hì hì móc ra một điếu thuốc đưa cho anh, nghiêng đầu hỏi. "Hút không?"
Hàn Triệu Nam cầm nhưng cũng không bật lửa, kéo cánh tay Minh Sở, nói. "Cậu uống say? Tôi tìm người đưa cậu về..."
"Tôi không về." Minh Sở cau mày, giật cánh tay Hàn Triệu Nam ra, cả giận nói. "Tôi về hay không về có khác gì nhau? Có người quan tâm..." Cậu ta nhìn Hàn Triệu Nam, cười hì hì. "A Nam, tôi biết, cậu quan tâm tôi nhất, đúng không?"
Cậu ta nói rồi lại càng gần anh, cúi đầu nhìn Hàn Triệu Nam, nói. "Cùng nhau chơi đùa đi."
Cậu ta tới gần, Hàn Triệu Nam mới ngửi thấy trên người Minh Sở không có mùi rượu, chắc là không uống nhiều, sao lại say đến vậy?
Thuốc lá trên tay bị Minh Sở đốt cháy, tỏa ra mùi thơm mê người, không giống như mùi khói phổ thông, mang theo loại dụ dỗ nhàn nhạt, Hàn Triệu Nam đang muốn nhìn nhãn hiệu, lại bị Minh Sở nắm lấy cánh tay, cười hì hì nhét thuốc lá màu trắng vào trong miệng.