Trẫm Xuyên Việt Rồi

Chương 42: Vàng hoe

Lúc Hàn Triệu Nam về tới tiểu khu đã mười rưỡi, điện trong phòng đều tắt, một mảnh tăm tối yên tĩnh, lúc nãy Giản Ngôn Tây còn nói chờ anh về.

Đứa ngốc kia quay ngoắt một cái là đã không quan tâm tới anh.

Hàn Triệu Nam cắn răng, muốn vọt vào phòng ngủ kéo người đang nằm trên giường kia lên, cuối cùng anh lại phải nhịn xuống cảm giác kích động này.

Trong điện thoại di động, tiếng tin nhắn vang lên, Hàn Triệu Nam mở ra, phát hiện là Vương Anh nhắn tới, anh ta gửi một bức ảnh cho anh, hỏi tình huống bây giờ thế nào rồi?

Còn có thể thế nào nữa. Hàn Triệu Nam bĩu môi, lười trả lời lại. Một tin nhắn khác đến từ Minh Sở, xin lỗi chuyện vừa rồi: Xin lỗi A Nam, vừa nãy tôi không cố ý. Mới nghe chuyện của cậu và Ngôn Tây từ miệng anh Anh, tôi gây phiền phức cho cậu rồi sao?

Hàn Triệu Nam cau mày, từ nhỏ Minh Sở đã mẫn cảm, nếu như vẫn cứ không trả lời, anh sợ sẽ làm Minh Sở tự trách bản thân. Nghĩ đến đây, Hàn Triệu Nam trả lời: Đừng nghe Vương Anh nói bừa. Vừa rồi là tính tôi không tốt, đừng để ý.

Bên kia rất nhanh gửi đến một mặt cười haha: Cậu không ngại là được rồi. Được rồi. Bây giờ bọn tôi đang tiếp tục chiến đấu ở Vương Tước.

Hàn Triệu Nam rep lại một chữ "Ừ" rồi thôi.

Sau một đêm không mộng mị.

Buổi sáng Hàn Triệu Nam tỉnh lại là bị âm thanh trong TV đánh thức, anh cầm điện thoại lên nhìn, mới hơn 7 giờ.

Dù sao bây giờ anh cũng đã đi làm, làm việc và nghỉ ngơi không thể giống như trước nữa, bởi vậy ngồi trên giường ngẩn người năm phút rồi mặc quần áo ra ngoài, lúc đi rửa mặt ngang qua phòng khách thấy Giản Ngôn Tây đã chạy bộ trở về, đang luyện công trên cọc gỗ.

Trong lòng Hàn Triệu Nam không biết nói gì, sau khi đánh răng rửa mặt xong đi ra phòng khách, một lúc sau vẫn không nhịn được hỏi Giản Ngôn Tây. "Không phải hôm qua tôi bảo cậu chờ sao?"

Giản Ngôn Tây đấm vào cọc gỗ, phát ra tiếng ầm, bình tĩnh nói. "Có việc gì à? Bây giờ nói cũng như không."

"Không có việc gì." Mặt Hàn Triệu Nam ấm ức.

Giản Ngôn Tây tranh thủ quay đầu lại liếc mắt nhìn anh. "Không có chuyện gì sao sắc mặt anh giống như tôi lừa anh vậy?"

"Đâu có." Hàn Triệu Nam trừng mắt, một hồi sau mới nói. "Tôi muốn nói với cậu. Tối hôm qua nhận điện thoại là bạn bè bình thường với tôi, không phải là cái gì đó..." tình nhân

Hai chữ cuối cùng bị anh nuốt xuống bụng, ánh mắt Giản Ngôn Tây lạnh lùng nhìn Hàn Triệu Nam bình tĩnh nói. "Không phải thì không phải, không liên quan đến tôi, tôi cũng hiểu được, đàn ông trưởng thành cũng có nhu cầu."

Hàn Triệu Nam nhìn cậu với vẻ mặt không dám tin. "Cậu nói gì thế. Ai muốn cậu hiểu? Nói ở phương diện đó là bình thường, cậu có thể đứng đắn hơn không?"

"Chuyện này cũng là chuyện đứng đắn." Giản Ngôn Tây kinh ngạc, cậu còn tưởng Hàn Triệu Nam to đầu rồi, không nghĩ lại ngây thơ như thế, quả thật là không tưởng tượng nổi.

Hàn Triệu Nam tức giận nói. "Bất kể là đứng đắn hay không đứng đắn, nói chung tôi không muốn cậu hiểu lầm"

"Được rồi, tôi không quan tâm. Được chưa?" Trong lòng Giản Ngôn Tây phì cười. Nhớ tới lúc Thái tử đến tuổi trưởng thành đã hiểu hết mấy chuyện này, không để cậu bận tâm như vậy, còn Hàn Triệu Nam sao ngây thơ vậy chứ?

Giản Ngôn Tây không phát hiện mình đã nghĩ lệch đi, lại đem Hàn Triệu Nam so với Thái tử, nhìn Hàn Triệu Nam, nói. "Nếu tỉnh rồi thì xuống lầu mua đồ ăn sáng đi."

Hàn Triệu Nam: "..."

Hừ, xem anh là người hầu sao.

Thật hết cách rồi, trông cậy vào tiểu tổ tông Ngôn Tây nhà anh đi mua tuyệt đối là không thể nào, anh nhẫn nhục, chịu khó cầm ví tiền xuống lầu mua đồ ăn sáng.

Sau mấy phút, điện thoại bị anh đặt ở huyền quan đổ chuông, Giản Ngôn Tây lười biếng không tới bắt máy, mười mấy phút sau Hàn Triệu Nam cầm đồ ăn sáng lên, Giản Ngôn Tây nhắc nhở anh. "Vừa rồi có người gọi anh."

"Ai gọi?"

"Không biết, tự xem đi."

Hàn Triệu Nam cầm di động lên, phát hiện là Minh Sở gọi, cũng không biết là gọi cái gì, mà bây giờ chắc chắn đám người họ mới về nhà, sẽ không có chuyện quan trọng gì.

Hàn Triệu Nam không gọi lại, đầu tiên vào trong bếp lấy bát đũa, bên kia Giản Ngôn Tây cũng đã luyện quyền xong, cậu vào phòng ăn, thuận miệng hỏi. "Hôm qua tới Sùng Minh thế nào rồi?"

"Vẫn được" Hàn Triệu Nam đưa đũa cho Giản Ngôn Tây, nói. "Giống như tài liệu tôi xem lúc trước, Chu Nguyên Lý cũng dễ tính. Hôm qua Hàn Vũ Lương qua đó."

Bây giờ điều Hàn Triệu Nam muốn chính là mau chóng trưởng thành, như vậy mới có thể đối mặt với các loại chuyện xảy ra.

Vì vậy nên địa điểm chiến đấu phải được lựa chọn kỹ càng, không gây cảnh giác cho Hàn Kiều và Hàn Nghị.

Sùng Minh là lựa chọn tốt nhất

Hàn Triệu Nam ngầm tìm người dò xét Hàn thị, trong đó quá nhiều thứ quan trọng, thậm chí còn có cả tai mắt ngầm của Hàn Kiều, Hàn Nghị và Phương Dao, cho nên không tiện bề hành động được.

Sau nhiều chọn lựa, cuối cùng bọn họ chọn Sùng Minh. Sùng Minh là công ty truyền hình, có thể tạo một lớp vỏ bọc cho Hàn Triệu Nam dễ bề làm việc, Hàn Nghị cũng không quan tâm anh tác oai tác quái gì trong công ty. Chu Nguyên Lý cũng là một người rất tốt, Tiền Minh Thiên và Ngô Mỹ Hảo là hai con người có thể hợp tác được, hơn nữa môi trường công ty như bây giờ sư tạo điều kiện cho Hàn Triệu Nam có cơ hội rèn luyện tốt hơn. Nếu như hoàn thành tốt công việc, trong một năm, Hàn Triệu Nam sẽ tích lũy rất nhiều kinh nghiệm.

Giản Ngôn Tây nghe vậy gật đầu nói: "Anh cứ an tâm ở Sùng Minh học hỏi đi, đi hỏi Chu Nguyên Lý cũng tốt, tự mình tìm tòi cũng được, làm cho tốt vào."

Hàn Triệu Nam gật đầu, lại có chút do dự nói: "Biết rồi. Nhưng mà... "

"Sao?"

"Nếu như Hàn Kiều và Hàn Nghị phát hiện chuyện tôi làm ở Sùng Minh, có phải sẽ..."

"Không sao." Giản Ngôn Tây biết Hàn Triệu Nam đang lo lắng, nhìn anh, nói. "Bây giờ một đầu vàng hoe của anh rất giống công tử bột, nếu anh cứ giữ cái ngoại hình này trong hai năm, trong lòng bọn họ sẽ thấy anh chả chịu sửa đổi chút nào."

Lời này là đang mắng anh à?

"Bọn họ sẽ không chú ý tới anh, chuyện đấy anh cứ yên tâm. Hoặc là lui một bước, tiến hai bước là được." Khuôn mặt Giản Ngôn Tây hờ hững. "Mục tiêu của anh là anh, không phải bọn họ."

Tất cả những thứ Hàn Triệu Nam đang làm toàn bộ đều là vì tự vệ mà thôi, không bị người khác phát hiện thì tốt, mà bị người khác phát hiện thì sao?

Hàn lão gia vẫn còn tình cảm với Hàn Triệu Nam, chỉ cần ông còn sống một ngày, Hàn Triệu Nam sẽ có cơ hội trưởng thành.

Thời gian nhanh như chó chạy ngoài đồng, thấm thoắt đã qua mười mấy ngày, bây giờ Giản Ngôn Tây vô cùng nhàn rỗi, yên tâm ngồi ở nhà chờ công việc tới tay.

Nhưng chuyện cậu cần làm rất nhiều.

Lú trước Giản Ngôn Tây kiểm tra tài sản nguyên câu lưu lại, phát hiện ngoài căn hộ cậu đang ở còn có một cái xe và hai triệu trong sổ tiết kiệm.

Chừng nấy tài sản ở Đế Đô chẳng là gì,đều là tiền kiếm được từ khi song ca với Mục Sinh.

Hai triệu này cộng thêm ba triệu cậu được Tinh Hải bồi thường hợp đồng nữa, tổng cộng là năm triệu, có thể làm được gì? Tiền quá ít, bây giờ tấc đất tấc vàng, chừng này tiền cũng mua chẳng nổi một góc phòng, số tiền này cầm đi mua sổ số cũng chưa chắc đã trúng.

Nhìn tài khoản ngân hàng ít ỏi tới mức đáng thương, lần đầu tiên Giản Ngôn Tây cảm thấy phiền muộn, từ trước tới giờ cậu sống trong vinh hoa phú quý mà không biết trân trọng, bây giờ mới thấy cái khổ.

Không có quyền, bây giờ cả tiền cũng không.

Cậu không khỏi nghĩ tới Hàn Triệu Nam đi xe trăm vạn, thầm nghĩ, tiểu tử này không có gì, chỉ có tiền. Nếu có thể, anh đã cướp của cậu chia cho người nghèo rồi.

Càng nghĩ lại càng thấy khổ. Xã hội tuân theo pháp luật, cướp bóc là phạm pháp.

Hết cách rồi, Giản Ngôn Tây không thể làm gì khác là nghiên cứu ngành nghề cậu am hiểu, tuy rằng cậu biết nhiều thứ nhưng chuyện có thể kiếm tiền rất ít.

Đồ cổ tranh chữ?

Trên thị trường, đồ cổ rất có giá. Giản

Ngôn Tây nghĩ tới đây gật gật đầu, thầm nghĩ với con mắt tinh tường của mình,chắc chắn sẽ kiếm được tiền.

Sau đó, cậu quyết định kiếm tiền từ đồ cổ. Không lâu sau, Lương Văn Thanh mang tới cho cậu một tấm thiệp mời tới buổi đấu giá, là một tấm thiệp cổ phong màu xanh.

Buổi đấu giá Mặc Trăn?

Giản Ngôn Tây lộ vẻ nghi ngờ, Lương Văn Thanh giải thích. "Gần đây cậu thích xem đồ cổ đúng không? Ở đây bán đấu giá những thứ đó, tôi tìm anh tôi xin hai tấm, nếu cậu hứng thú thì chúng ta đi xem."

Giản Ngôn Tây nhíu mày, không nghĩ tới niềm vui bất ngờ này, cười híp mắt."Thời gian là ngày mai, cùng đi chứ?"

Sáng hôm sau, hai người cầm thư mời tới ngoại ô của Đế Đô, vào trong sơn trang, nhanh chóng tìm được vị trí ngồi.

Buổi đấu giá Mặc Trăn rất nổi tiếng trong giới đồ cổ, người nhận được thư mời không phải là người có địa vị thì là giáo sư khảo cổ học chuyên nghiệp, cũng chưa tới trăm người, nhưng mỗi vật phẩm đều được trả đúng giá tương xứng của nó.

Chỗ ngồi trong buổi đấu giá cũng xếp theo địa vị, Lương gia ở khu vực rất cao, Giản Ngôn Tây và Lương Văn Thanh vừa ngồi xuống không lâu đã có không ít người tới, trong đó có mấy người Lương Văn Thanh biết.

Những người kia phần lớn đều là tiền bối hoặc hậu bối của gia tộc xa hoa ở Đế Đô, Giản Ngôn Tây cũng không quan tâm, lấy điện thoại ra lướt weibo, thỉnh thoảng nghe Lương Văn Thanh nhắc tên mình.

"Đây là bạn tôi, Giản Ngôn Tây, hôm nay tới đây cùng tôi."

Giản Ngôn Tây ngẩng đầu, nhìn thấy người ngồi cạnh Lương Văn Thanh, cậu sững sờ, còn tưởng Hàn Triệu Nam tới đây.

Được hồi, hình như cậu là người cổ đại nên không hiểu cái loại đầu vàng hoe này rất được giới trẻ yêu thích à?

Thanh niên nhuộm đầu vàng giống Hàn Triệu Nam nhìn Giản Ngôn Tây, lộ ra nụ cười. "Xin chào. Tôi là Minh Sở, Rất hân hạnh được biết anh."

Giản Ngôn Tây sững sờ, giọng nói này sao lại quen tai như vậy?