Giản Ngôn Tây đang nhìn Hàn Triệu Nam thì bị Lương Văn Thanh kéo đi gặp Phương Minh.
Người này thật sự giống như Lương Văn Thanh nói, tuổi đang còn trẻ, trên mặt mang theo nụ cười nhẹ, không giống phong thái thường thấy của đạo diễn. Nhìn thấy Lương Văn Thanh đem người tới, mỉm cười nâng ly rượu lên. "Đây chính là nghệ sĩ cậu mang theo sao?"
Anh ta vừa nói vừa nhìn về phía Giản Ngôn Tây, thoáng chốc sững sờ.
Đầu tiên là nhìn thấy cặp mắt của Giản Ngôn Tây, giống như chứa đầy nước, con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm vào người khác, bên trong không biết đã ẩn giấu bao nhiêu chuyện, một thân yêu nghiệt cực kỳ dễ dàng khiến người ta nghĩ đến "bên ngoài nạm ngọc bên trong thối rữa", qủa thực là không chân thực. Phương Minh là một người làm bên nghệ thuật, trong đầu xuất hiện rất nhiều từ ngữ, lời nói, vào đúng lúc này lại quên mất toàn bộ.
Lương Văn Thanh nghi ngờ gọi Phương Minh một tiếng: "Làm sao vậy anh Phương Minh?"
Trong nháy mắt, Phương Minh hoàn hồn, theo thói quen nở một nụ cười, chớp chớp mắt, sau đó nói với Lương Văn Thanh. "Cậu không gạt tôi, quả nhiên khiến tôi không thất vọng."
Lương Văn Thanh trong lòng đang sốt sắng, nghe câu nói này tâm tình mới tốt hơn, cục đá trong lòng rơi xuống, thở hắt một cái, kiêu ngạo nói. "Haha. Em sẽ không lừa anh đâu. Ngôn Tây thật sự rất ưu tú."
Phương Minh cười, không tiếp tục nói về đề tài này nữa, ánh mắt đột nhiên lóe lên, nhìn về phía Giản Ngôn Tây, nói. "Có thể khiến cho A Thanh đích thân giúp cậu, chắc cũng phải là người không đơn giản. "
Giản Ngôn Tây giật mình, nghe được trong đó chứa không ít lời lẽ ghen tị. Mà tại sao? Phương Minh lại cố ý dùng A Thanh để xưng hô với Lương Văn Thanh, là muốn thể hiện ra mối quan hệ thân thiết của bọn họ, vậy là anh ta không thích mình, cậu sợ Lương Văn Thanh bị lừa gạt, nhưng lại cảm thấy chính bản thân mình cũng đang lừa gạt Lương Văn Thanh. Giản Ngôn Tây trong đầu lóe lên rất nhiều ý nghĩ, trên mặt nở nụ cười, một mực khiêm tốn nói. "Đâu có."
Bên kia nói xong, Phương Minh lại có chút ảo não. Hắn vốn định không nói chuyện ôn hòa như thế, là bị sắc đẹp làm mờ mắt sao? Trong lòng hắn nảy lên một cái, cảm thấy trạng thái hiện tại của mình thật không chuyên nghiệp, lập tức điều chỉnh tốt thần thái, nhìn về phía Giản Ngôn Tây, hỏi lần nữa. "Nhưng mà tôi thật tò mò, ở trên Internet khắp nơi đều là tin tức của cậu, đó có phải sự thật không?"
Lần này, Phương Minh thẳng thắn hỏi, trong giọng nói thêm vài phần khiêu khích, Lương Văn Thanh nghe được, cảm thấy không đúng lắm, hắn vội vã liếc mắt nhìn sắc mặt Giản Ngôn Tây dưới ánh đèn, lại chỉ có thể nhìn thấy một nụ cười nhạt bên môi. Hắn nóng nảy, ở dưới gầm bàn đá Phương Minh một cái. "Phương Minh." Trước đó không phải hắn nói rồi sao. Tất cả đều là giả!
Phương Minh vô tội, nhún vai nói. "Tôi chỉ muốn chính tai nghe lời giải thích của người trong cuộc thôi, ai mà chẳng thích nói chuyện trên trời dưới đất, Giản tiên sinh có ngại không?"
Lưng Giản Ngôn Tây thoáng thả lỏng, dựa thân mình vào ở trên ghế sa lon, nói. "Không ngại. Nhưng mà tin tức trên Internet là giả, tôi chưa từng theo dõi Mục Sinh."
"Vậy chuyện đồng tính luyến ái là thật?" Phương Minh hỏi không ngừng nghỉ. Ánh mắt không tự chủ nhìn về phía Lương Văn Thanh.
Giản Ngôn Tây chớp mắt, lặng lẽ nói. "Đúng thế."
"Vậy cậu thật sự thích Mục Sinh?"
"Giả."
Ánh mắt Phương Minh lóe lên tia cổ quái.
Không khí trong nhất thời liền chìm xuống, toàn thân Phương Minh ngày càng tỏa ra khí tức kỳ quái. Giản Ngôn Tây cũng bày ra bộ dáng không suy nghĩ sâu xa, Lương Văn Thanh muốn ở giữa xây đường đắp cầu cho hai người họ, nhưng mà hai người đều không nhìn thấy, cuối cùng cái miệng nhỏ rầu rĩ không vui, nâng ly rượu lên uống.
Một lát sau, Giản Ngôn Tây kề sát vào tai Lương Văn Thanh, nhỏ giọng nói. "Tôi đi ra ngoài một chút." Sắc mặt Phương Minh, qủa nhiên lại thay đổi.
Lương Văn Thanh vội hỏi:"Tôi đi cùng cậu nhé."
"Được." Khóe mắt Giản Ngôn Tây toát ra ý cười, cùng Lương Văn Thanh rời khỏi lô ghế riêng, trước khi đi, theo bản năng nhìn một lượt cái sofa ở giữa, phát hiện chàng trai giống Giản Lâm Uyên đã đi mất.
Cậu hơi nhíu mày lại.
Sau khi hai người đi, lông mày Phương Minh nhíu chặt, nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, bấm một cú điện thoại, nói với người ở đầu dây bên kia. "Không xong rồi, con thỏ nhỏ nhà cậu bị người ta dắt đi rồi."
"Đó là nghệ sĩ của em ấy, tên là Giản Ngôn Tây."
Phương Minh kinh hãi:"Không phải chứ? Tôi cũng nhắc nhở cậu, tên kia nhìn qua không phải nhân vật đơn giản đâu, A Thanh không thể hold được."
Lương Văn Thanh vẫn còn không biết mình đã bị Phương Minh bán đứng, lúc này đang đứng đối diện với Giản Ngôn Tây, tự trách bản thân. "Xin lỗi. Tôi cũng không biết hôm nay anh Phương Minh xảy ra chuyện gì, bình thường anh ấy rất dễ tính."
Giản Ngôn Tây không có ý kiến gì, hỏi: "Sao hai người lại quen biết nhau?"
"Biết nhau từ nhỏ." Lương Văn Thanh giải thích: "Anh ấy và anh trai tôi là bạn tốt."
Giản Ngôn Tây suy nghĩ, cảm thấy được có lẽ là Phương Minh thích Lương Văn Thanh, có lẽ là ai đó nhờ hắn trông coi Lương Văn Thanh, mà suy đoán như thế nào cũng liên quan đến chuyện riêng tư của Lương Văn Thanh, Giản Ngôn Tây tạm thời không có hứng thú biết đến, cũng không đi sâu vào vấn đề này, chỉ chớp mắt cười. "Anh đã thấy rồi đấy, bây giờ chúng ta về được chưa?"
Lương Văn Thanh cũng gật đầu: "Tôi đưa cậu xuống."
Vì vậy hai người cùng nhau đi xuống cầu thang, Lương Văn Thanh bỗng phát hiện Giản Ngôn Tây từ sau vụ việc theo dõi, xuất hiện thú vui mới, nếu có cầu thang thì sẽ không đi thang máy, suốt quãng đường hai người không nói chuyện, đi tới lầu 4 lại đụng phải người quen.
Nam nhân mặc Âu phục màu đen, áo sơ mi cài đến cúc cao nhất, tóc tỉ mỉ chải lên, mắt phượng híp, tỏa ra ra một loại cảm giác cấm dục.
Nghệ sĩ quốc dân Mục Sinh, bạn cũ của Giản Ngôn Tây, đóng vai người bị hại trong vụ việc theo dõi vừa qua.
Mục Sinh hiển nhiên không nghĩ tới đây lại có thể gặp Giản Ngôn Tây, nhìn thấy Giản Ngôn Tây, thân thể Mục Sinh bỗng chốc cứng đờ, trong nháy mắt xẹt qua tia hổ thẹn và kinh ngạc cùng ánh mắt xem thường, sau đó lại phẫn nộ. Hắn bước nhanh về phía trước, không để ý đến vẻ mặt sửng sốt của Lương Văn Thanh, nắm chặt cổ tay Giản Ngôn Tây, humg tợn đẩy cậu lên tường. Dựa theo thân thủ của Giản Ngôn Tây bây giờ, vốn sẽ không để hắn đắc ý như vậy mới đúng, nhưng Giản Ngôn Tây lại không phản kháng, mãi đến khi bị Mục Sinh đè cả người lên gian tường trên cầu thang mới đột nhiên đưa tay ra kéo Mục Sinh đối mặt với mình, lồng ngực áp vào lồng ngực, trên mặt hiện lên tia chán ghét.
Mục Sinh thấy vậy biến sắc, dữ tợn nói: "Tại sao cậu ở chỗ này?"
Giản Ngôn Tây cười lạnh một tiếng, hai tay đút túi quần: "Thì sao? Cậu có thể tới mà tôi không thể tới sao?"
Trên mặt cậu là thần sắc châm biếm cùng trào phóng, Mục Sinh vạn vạn không ngờ tới, cái loại ngày trước chỉ có thể đi ở phía sau mông mình, nói chuyện cũng không dám nói lớn tiếng bây giờ lại ở đây khinh bỉ hắn. Tia hổ thẹn và bất an trong nháy mắt tan thành mây khói, thân thể áp lên trước, tay phải nắm lấy chiếc cằm trắng nõn của Giản Ngôn Tây, cắn răng nói. "Có đúng không? Một tiểu minh tinh nho nhỏ cũng dám đến câu lạc bộ cao cấp, là leo lên người ai vậy? Nhanh như vậy mà phải đi bán thân để đổi lấy cơ hội sao? Không phải cậu rất kiên cường sao? Trước đây còn không phải nói thích tôi muốn chết sao? A? Nhanh quên vậy sao?"
Hắn liền tục đặt câu hỏi giống như pháo liên châu, Lương Văn Thanh ở một bên nghe được thì trợn mắt ngoác mồm, này này này chuyện gì xảy ra? Giản Ngôn Tây thật sự yêu Mục Sinh sao?
Mục Sinh sục sôi tức giận, đè lên người Giản Ngôn Tây, nhả ra từng cậu từng chữ, ánh mắt nhìn nhìn chăm chú vào thần sắc của Giản Ngôn Tây, cuối cùng lại thất vọng tràn trề, bởi vì hắn phát hiện, hiện tại Giản Ngôn Tây tuy rằng nằm ở thế yếu, nhưng thần sắc châm biếm ở trên mặt vẫn không thay đổi, cứ dửng dưng nhìn hắn như vậy, giống như muốn đốt cháy lớp da của hắn, thấy được sự ô uế, bẩn thỉu bên trong.
Cậu ta dựa vào cái gì!
Mục Sinh thẹn quá hóa giận, tăng khí lực trong tay, chật vật nói. “Nói chuyện!”
“Cậu muốn biết sự thật?” Giản Ngôn Tây cười lạnh một tiếng, một giây sau trở tay trở tay đẩy một cái, Mục Sinh không kịp đề phòng bị cậu đẩy lên phía sau lan can sắt, tay phải tốc độ nhanh nhẹn, hung hăng giữ lấy cổ Mục Sinh.
"Cậu làm gì vậy?" Mục Sinh kinh hãi, vặn vẹo thân thể muốn giãy dụa, khóe miệng Giản Ngôn Tây mang theo một nụ cười gằn, bàn tay trái thả một cái, trong khoảnh khắc, thân thể Mục Sinh rời khỏi mặt đất, nửa người treo trên không, tất cả đều lộ ra ở bên ngoài lan can. Động tác dãy dụa của Mục Sinh cứng đờ, mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng ròng. "Giản..."
"Cậu không phải muốn biết sao,?" Giản Ngôn Tây cười: “Tôi cho cậu biết. Người kia là giả, cái người nói thích cậu là giả."
"Cái gì?"
"Tôi nói người kia là tôi giả dạng đến lừa anh." Giản Ngôn Tây kề sát vào Mục Sinh, môi kề sát ở trên tai, nói nhỏ giống như tình nhân, mà tay phải đã từ từ dùng sức, từng chút từng chút cướp đoạt hô hấp của Mục Sinh. "Làm sao? Tôi không thể lừa cậu sao?"
Cổ bị người ta chặn lại, phía sau lưng cũng không có cái gì chống đỡ, Mục Sinh ngay cả dãy dụa cũng không dám, nhìn bằng mắt thường cũng thấy da mặt hắn đỏ lên, mượt chữ cũng không thốt ra nổi. Giản Ngôn Tây cười ha ha: “Cậu có thể ở sau lưng chỉnh tôi, tôi đương nhiên cũng có thể lừa cậu, chuyện này rất công bằng đúng không? Cái gì mà thích hay không, Mục Sinh, đây không phải ngày đầu tiên cậu vào giới giải trí, đừng ngây thơ như vậy. Tôi nói yêu thích cậu, nguyện ý vì cậu đi chết, cậu liền thật sự tin sao?”
Kẻ ngây thơ, ngu xuẩn kia thực sự tồn tại, nhưng bây giờ cậu ta đã biến mất rồi.
Cũng bởi vì cái tin nhắn mà Mục Sinh gửi tới.
Giản Ngôn Tây,tôi xin cậu, cậu hãy đi chết đi.
Được.
Đó là nguyên chủ trả lời.
Mà hiện tại Giản Ngôn Tây trả lời là: “Mục Sinh, tôi lừa cậu thôi. Trước đây cảm thấy cậu rất thú vị, nên chơi đùa với cậu một chút nhưng bây giờ nhìn cậu như vậy..." Giản Ngôn Tây quan sát Mục Sinh từ trên xuống dưới, liếc mắt nói. “Kỳ thực cậu cũng chỉ có như vậy thôi, là loại mặt hàng rẻ tiền, cậu cảm thấy tôi sẽ thích cậu sao?“
Giản Ngôn Tây hơi hơi buông lỏng ra tay, để tránh khỏi việc Mục Sinh không thể nghe rõ ràng lời nói của cậu: “Hiện tại không muốn diễn nữa, nhớ tới chuyện cậu làm với tôi, cũng thật là quá phận rồi. Cho nên, cậu cũng dần dần chờ tôi trả thù cậu đi. "
Mục Sinh chật vật nằm trên mặt đất, há miệng hít thở, giống như con chó bị mất đi chủ, hoàn toàn không có sức để vênh váo, hung hăng. Giản Ngôn Tây nở nụ cười, bước qua thân thể của hắn, cậu quay đầu nhìn lại, gọi Lương Văn Thanh. "Đi thôi."
“A!” Lương Văn Thanh luống cuống tay chân: “Đi…”
Sau khi hai người đi, không gian rộng lớn thoáng chốc chỉ còn lại tiếng hít thử của Mục Sinh, Mục Sinh nằm trên mặt đất, ánh mắt kinh ngạc, không biết là tại khoảnh khắc kề cận bên cái chết hay là sự thay đổi của Giản Ngôn Tây.
Lừa hắn?
Giản Ngôn Tây không thích mình, trước đó là diễn kịch?
Sao có thể có khả năng đó.
Nhớ tới vừa nãy bờ môi ấm áp của Giản Ngôn Tây kề sát vào lỗ tai mình, Mục Sinh nhanh chóng lắc đầu, từ nội tâm căn bản không muốn thừa nhận khả năng này, Giản Ngôn Tây nếu như có kỹ năng diễn xuất tốt như vậy. Chắc chắn là giả, cậu vừa nãy là lừa người khác chứ gì?
Con tiện nhân kia!
Mục Sinh cắn răng, vịn lan can từ dưới đất đứng lên, từ lan can đi xuống lầu, đang muốn thay đổi hoàn toàn bộ dáng hung ác của Giản Ngôn Tây, chờ đến khi nhìn thấy tình cảnh dưới lầu, lời nói giống như bị chặn ở cuống họng, không thốt ra nổi.
Phía dưới đối mặt với Giản Ngôn Tây và Lương Văn Thanh không phải là chủ tịch của giải trí Hoa Kiệt - Hàn Thận cùng cháu trai ông là Hàn Triệu Nam sao?!