Trẫm Xuyên Việt Rồi

Chương 22: Ngôn thu

Lương Văn Thành ủ dột đứng ngoài cửa chờ, nhớ lại kỹ năng diễn xuất trước đây của Giản Ngôn Tây, cảm thấy chắc chắn cậu không được chọn.

Tác phẩm có thể lật đổ mọi bộ phim huyền huyễn chắc chắn là phải chọn vai một cách nghiêm khắc, hắn cũng không muốn Giản Ngôn Tây ôm theo hy vọng quá lớn, tránh không được chọn lại ảnh hưởng đến tâm tình của bản thân.

Bây giờ bọn họ đã ký hợp đồng với Hoa Kiệt, cũng do Hứa Thích Nam đích thân dẫn dắt, tài nguyên cũng chẳng thiếu. Lương Văn Thanh nhớ tới kịch bản tối hôm đó, cảm thấy vai nam phụ của «Tình yêu ngọt ngào» cũng được lắm, quan trọng là nhân vật kia tính cách lạnh lùng, thâm tình, mặt than, làm cho người ta cảm thấy ưa thích, kỹ năng diễn xuất cũng không đòi hỏi mức độ cao, đó cũng là để Ngôn Tây rèn luyện kỹ năng diễn xuất.

Lương Văn Thanh nghĩ như vậy, đột nhiên cảm thấy đỉnh đầu đột nhiên bị bao phủ, hắn ngẩng đầu nhìn, chợt ngẩn ra. "Anh"

Không biết vì sao Lương Ngôn Thu lại đột nhiên xuất hiện ở đây, ánh mắt sắc lạnh, khuôn mặt tinh xảo anh tuấn, nhìn thấy Lương Văn Thanh đang suy nghĩ đến ngốc, trong mắt lóe lên ánh sáng, nhàn nhạt hỏi. "Sao lại ở đây?"

Lời này còn cần phải hỏi sao? Lương Văn Thanh thầm oán, nhưng nghĩ đến chuyện mình chuyển tới Hoa Kiệt cũng không báo cho người nhà biết, trong lòng chột dạ, lúng túng vò đầu. "Mang nghệ sĩ tới đây thử vai."

"Giản Ngôn Tây?"

Lương Văn Thanh gật đầu, tóc nhẹ nhàng lắc lư, Lương Ngôn Thu ngứa tay, không nhịn được xoa nhẹ lên đầu Lương Văn Thanh, bàn tay thuận thế trượt xuống cổ áo may ô của Lương Văn Thanh, vân vê đường viền trên áo, hỏi. "Đi ra bên ngoài rồi nói."

Lương Văn Thanh run lên, đột nhiên cảm thấy mây đen đầy đầu.

Lúc hắn năm tuổi, bởi vì máy bay xảy ra sự cố mà cha mẹ đều gặp nạn, sau đó được Lương gia nuôi dưỡng, kém đứa con duy nhất của Lương gia là Lương Ngôn Thu mười tuổi, theo lý thuyết thiếu không thể chơi đùa với nhau, nhưng không biết có phải vì Lương Ngôn Thu thiếu bạn chơi từ nhỏ, trong nhà đột nhiên xuất hiện một đứa em nên cảm thấy vui sướng, gương mặt lạnh như tiền còn có thể đút cơm thậm chí là rửa đít cho Lương Văn Thanh, cho nên bình thường, Lương Văn Thanh không sợ Lương Ngôn Thu.

Mà gần một năm nay, không biết xảy ra chuyện gì, trên người anh trai đều tỏa ra khí lạnh, người bên ngoài càng ngày càng khó tiếp cận, bởi vì hắn làm người đại diện cho nên hai anh em đã rất lâu không gặp mặt, dù sao cũng không phải anh em ruột thịt, khó tránh khỏi có chút xa lạ, cho nên giờ khắc này, Lương Văn Thanh ngoại trừ cảnh giác còn có chút căng thẳng.

Trong phòng thử vai không tiện nói chuyện, Lương Văn Thanh lại sợ Giản Ngôn Tây sau khi thử vai xong không tìm thấy hắn, cho nên không dám đi xa. Hai anh em không thể làm gì khác hơn là ra ngoài hành lang của phòng thử vai đứng. Lương Văn Thanh nhìn biểu hiện không tốt trên mặt Lườn Ngôn Thu, nghĩ y làm chủ Lương thị, ở trong nhà hàng nói chuyện với khách hàng không thoải mái cho lắm, vậy nên tâm trạng không thoải mái, bật cười nói. "Anh, chúng ta đã lâu không gặp, đợi Ngôn Tây thử vai xong em đuổi cậu ấy về nhà trọ, chúng ta cùng nhau đi ăn cơm."

Sắc mặt Lương Ngôn Thu lúc này mới tốt lên một chút.

Lương Văn Thanh lại hỏi. "Nhưng sao anh tới đây?"

Đương nhiên là thấy em ở đây chứ sao. Lông mày Lương Ngôn Thu hơi nhếch lên. "Đưa khách hàng về khách sạn, thuận tiện tới thăm em một chút."

Với đầu óc của Lương Văn Thanh, chắc chắn không nghĩ tới chuyện chẳng có ai có thể khiến chủ tịch Lương thị đưa về, cũng không thể nghĩ tới chuyện tại sao Lương Ngôn Thu lại biết hắn dẫn theo nghệ sĩ đến đây, chỉ toàn tâm toàn ý tin lời giải thích của Lương Ngôn Thu, nhìn sắc mặt tái nhợt của Lương Ngôn Thu, lo lắng hỏi. "Gần đây công việc rất bận sao?"

"Không sao". Ánh đèn trong hành lang có chút tối tăm, Lương Ngôn Thu muốn nhìn rõ Lương Văn Thanh nên hơi nheo mắt lại. "Hôm qua anh mới nghe Lý tổng nói em rời khỏi Tinh Hải, sao bây giờ còn mang theo nghệ sĩ tới thử vai?"

Trong lòng Lương Văn Thanh khẩn trương muốn chết, trên mặt miễn cưỡng nở nụ cười:"Chuyện đó..."

"Hả?"

"Sau khi em rời Tinh Hải thì ký hợp đồng với Hoa Kiệt." Lương Văn Thanh cúi đầu, không dám xem biểu tình của Lương Ngôn Thu. Trước đây anh trai vì muốn quản hắn nên nhúng tay không ít, lần này hắn không cùng anh bàn bạc thì đã đổi công ty, anh chắc tức giận lắm.

Trên thực tế, biểu tình Lương Ngôn Thu gay go thật sự, nếu như Lương Văn Thanh ngẩng đầu, có thể nhìn thấy trong mắt y cuồn cuộn phẫn nộ.

Sao y có thể không tức giận.

Lúc đó Phương Minh dùng ngữ khí giống như đang kể một câu chuyện cười để nói về Văn Thanh và Giản Ngôn Tây ở chung thế nào trong lòng y cũng chẳng để ý lắm, y và Văn Thanh sống chung gần hai mươi năm, chẳng lẽ còn không rõ hắn là loại người gì sao? Nam nhân hơn hai mươi ba tuổi, ở phương diện tình cảm lại giống như một tờ giấy trắng, sao lại có khả năng ở trong giới giải trí hẹn hò yêu đương?

Nếu không phải vậy, sao y có thể thả hắn rời khỏi Lương gia? nhưng y lại không nghĩ tới, Văn Thanh dẫn dắt Giản Ngôn Tây nửa năm lại vì cậu che giấu y không ít chuyện, thậm chí còn rời khỏi Tinh Hải ký hợp đồng với Hoa Kiệt.

Hôm qua, lúc biết được tin này từ Lý Lập, y ở dưới nhà trọ Lương Văn Thanh chờ cả một đêm, trước nay đều tận lực khắc chế tình cảm từ sâu trong tim, cho là y có thể trơ mắt nhìn hắn cưới vợ sinh con, nhưng hình như tất cả chuyện này y không làm được nữa.

Tuyệt đối không thể.

Lửa giận trong mắt Lương Ngôn Thu vơi đi, âm thanh trầm thấp, y nghe thấy mình hỏi. "Văn Thanh rất thích Giản Ngôn Tây sao?"

Thích cậu ta như vậy sao?

Lương Văn Thanh sững sờ, ngẩng đầu nhìn Lương Ngôn Thu đang trầm mặt, sao lại hỏi vấn đề này. Lẽ nào anh trai đã phát hiện ra tính hướng của hắn? Sắc mặt Lương Văn Thanh trắng bệch, thanh âm run rẩy. "Không...không có."

Không có sao lại sợ sệt như vậy? Lòng Lương Ngôn Thu đau nói, muốn nôn hết máu trong người ra.

Thật sự thích sao?

Nếu em có thế thích đàn ông, vậy anh chịu đựng nhiều năm như vậy làm gì? Giản Ngôn Tây, Giản Ngôn Tây rất tốt sao?

Tay Lương Ngôn Thu bắt đầu ẩn nhẫn, cật lực nở ra một nụ cười. "Không sao, Văn Thanh, nếu em thích cậu ta như vậy...."

"Em không có." Lương Văn Thanh khóc nấc lên. "Anh, anh nói gì vậy?"

"Em không thích cậu ta thì sao lại rời khỏi Tinh Hải? Gạt cả anh, không thích thì là cái gì?"

"Em không nghĩ Tinh Hải thối nát như vậy, ở Tinh Hải em cũng không học được gì." Lương Văn Thanh không biết tại sao Lương Ngôn Thu lại nói hắn thích Ngôn Tây, đầu óc bắt đầu trở nên mơ hồ. "Anh, anh tin em đi, em tuyệt đối sẽ không vì thích Ngôn Tây mà rời khỏi Tinh Hải, chỉ là em muốn làm tốt công việc thôi."

Lương Văn Thanh vừa nói vừa ngẩng đầu lên, đôi mắt nhìn Lương Ngôn Tây, sốt sắng nói. "Anh, em thật sự không lừa anh."

Lương Ngôn Thu nhướn mày, nhìn ánh mắt đen láy của Lương Văn Thanh. "Thật?"

"Tuyệt đối là thật"

"Nếu em muốn làm nghề này, anh sẽ giúp em liên hệ với người đại diện nổi tiếng trong giới dẫn dắt em, em từ từ học, đầu tiên là học những cái cơ bản, có được không?"

"Thật sao?" Lương Văn Thanh vui vẻ, hắn cảm thấy mình đối với công việc này hiểu biết quá ít, nếu như anh trai giúp hắn, thật sự quá tốt rồi.

"Đương nhiên là thật." Mắt Lương Ngôn Thu u ám. "Nhưng giáo trình học quá nhiều, bây giờ em không có thời gian mang theo Giản Ngôn Tây nữa."

Cái gì? Lương Văn Thanh sững sờ. "Không có thời gian mang theo Giản Ngôn Tây?"

Lương Ngô Thu gật đầu. "Giới giải trí là vũng nước sâu, người đại diện trên sông phải chèo thuyền, em nói xem có học nhiều không? Em phải học thật tốt, vậy mới có thể giúp Giản Ngô. Tây được."

"Nhưng..."

"Văn Thanh, em nghĩ kỹ một chút, bây giờ Giản Ngôn Tây hot như vậy, các loại đại ngôn, phim ảnh giống như hoa tuyết bay đầy trời, với tình trạng bây giờ của em, sao có thể làm được?"