Da Lan sơn cảnh là một thung lũng bốn mùa khí hậu ôn hòa nằm giữa một vùng núi non chạy dài.
Đứng trong thung lũng, xa xa có thể trông thấy đỉnh núi cao nhất của dãy Da Lan, bên trên quanh năm tuyết phủ trắng xóa, bỗng chốc khiến người
ta nảy sinh một loại ảo giác như thể bốn mùa đảo lộn.
Mục
đích của Nhan Đàm và những tộc nhân còn lại hoàn toàn khác xa. Vài ngày
đầu ở Da Lan sơn cảnh khi sơn chủ vẫn chưa gặp mặt bọn họ, ai nấy đều
bận rộn tô điểm dung nhan, chải chuốt tóc tai quần áo, riêng nàng thì
lại dạo quanh khắp nơi, tính toán xem bước tiếp theo làm sao hành động.
Bên ngoài Da Lan sơn cảnh có bố trí trận pháp kết giới, cả nơi ở của sơn
chủ cũng có đặt kết giới rất cao siêu, việc này chẳng nghi ngờ gì đã gây thêm cho nàng không ít phiền toái. Năm xưa những thứ nàng học trên
thiên đình vừa nhiều vừa đa dạng, thế mà lại bỏ sót mỗi thuật số huyền
học, nay nàng đối với thứ tạp học sắp xếp trận pháp vừa rắc rối vừa khó
học này hoàn toàn mù tịt. Xem ra sách lược duy nhất hiện giờ chỉ có
khiến sơn chủ nhìn vừa mắt chọn làm thị thiếp, thế mới có thể tùy ý ra
vào nơi ở của sơn chủ.
Nhan Đàm nhịn không khỏi trút một
tiếng thở dài. Yêu tinh xinh đẹp vốn đã nhiều, hoa tinh bọn họ người đẹp lại càng đông, tính mặt bằng chung nàng miễn cưỡng có thể liệt vào diện trung bình. Thực ra bản thân ngoại hình vốn không phải quan trọng nhất, mặt mũi tầm thường nhưng bù lại phong thái duyên dáng cũng có thể khiến người khác trầm trồ. Nhưng nàng đây biết tự lượng, biết kiểu người như
bản thân căn bản chả có tẹo phong thái nào.
Dù nghĩ theo
hướng tích cực, rằng hai vị sơn chủ thiên về chú trọng vẻ đẹp bên trong
chứ không xem trọng hình thức bề ngoài, thì nàng cũng không biết phải
làm sao vừa không thất lễ mà lại có thể phô bày triệt để vẻ đẹp (?) tiềm ẩn của mình.
Tóm lại hiện trạng vô cùng đáng lo.
Nhan Đàm thả bộ đến bên bờ hồ, thấy một đứa trẻ be bé đang nằm úp bụng bên
tảng đá lớn cạnh bờ, chiếc đuôi sau mông đang nhè nhẹ vỗ vỗ lưng, đôi
tai phủ đầy lông tơ trên đỉnh đầu nhúc nha nhúc nhích, là một tiểu lang
yêu còn chưa hóa hẳn thành hình người. Nó vừa đặt từng viên kẹo trước
mặt sang bên vừa khó nhọc đếm: “Một cục, hai cục, ba cục, ba cục… ba rồi tới năm, năm cục, năm cục rồi tới…”
Nhan Đàm sờ sờ chiếc túi mang theo bên người. May mắn là vài ngày trước thấy các đồng tộc mua
kẹo mứt nàng cũng đã mua một bao nhỏ, nhưng vì mải bận suy nghĩ nên
chẳng còn hứng thú ăn vặt, bao kẹo nhỏ này đã được mang vào Da Lan sơn
cảnh.
“A, năm cục rồi tới sáu cục, sáu cục, bảy cục, tám cục… Í, sao có tám cục vậy nè, rõ ràng những người khác đều được chia mười
cục lận mà, kì lạ…” Tiểu lang yêu lắc lư chiếc đuôi, miệng lẩm nhẩm.
Nhan Đàm đứng sau lưng nó, trong lòng ức chế khôn tả: Đứa trẻ này là con nhà ai, nuôi kiểu gì mà ngốc thế này? Xem chừng các tiểu yêu quái lúc chia
kẹo đã cố tình bắt nạt, chia ít đi số kẹo của nó.
“Nhất định là mình đếm lộn rồi, đếm lại lần nữa! Một cục, hai cục, ba cục, năm cục, sáu cục…”
Nhan Đàm cuối cùng cũng chịu hết nổi, bèn bước tới trước ngồi xổm xuống cạnh nó nhỏ nhẹ bảo: “Nè, để ta đếm giúp đệ có chịu không?” Tiểu lang yêu
đưa mắt nhìn nàng, mừng rỡ gật đầu cái rụp: “Được được!”
Nhan Đàm cứ giơ tay lấy một viên kẹo đặt sang bên lại đếm một số, đếm đến
bảy thì đã hết kẹo, nàng bèn lấy bao kẹo của mình ra dốc ra ba viên:
“Tổng cộng mười viên, bây giờ đã đúng chưa nè?”
Tiểu lang yêu ngơ ngác nhìn nàng, lấy làm lạ bảo: “Nhưng mà rõ ràng ở đây có tới mười một cục.”
Nhan Đàm bấy giờ mới nhớ ra trước đó cu cậu chẳng bao giờ đếm đến con số
bốn, bèn cầm luôn một viên lên nhét vào miệng nó, cười tít mắt hỏi: “Vậy giờ có phải mười cục rồi chưa?”
Tiểu lang yêu sung sướng cất số kẹo còn lại vào túi, gãi gãi đầu, lại hỏi: “Tỉ là ai vậy? Hình như
ta trước giờ chưa từng nhìn thấy tỉ.”
Nhan Đàm rầu héo cả
ruột. Đây rốt cuộc là con nhà ai, không những ngốc mà còn chậm nghĩ,
việc này không phải nên hỏi từ nãy rồi ư, sao lại đến bây giờ mới nhớ
ra. Nhưng nàng có việc nhờ vả đối phương, đành tiếp tục cười tít mắt
đáp: “Ta mới vừa tới đây thôi, bởi vậy đệ mới chưa từng thấy ta.”
Tiểu lang yêu ngây ngốc gật đầu, hết hồi lâu sau mới ồ một tiếng.
Nụ cười trên môi Nhan Đàm đã có phần đơ lại, tiếp tục tuần tự dẫn lối: “Ta có một việc rất phiền phức muốn hỏi đệ, đệ đã gặp sơn chủ đại nhân bao
giờ chưa?”
Tiểu lang yêu lập tức nở một nụ cười đến là ngây
thơ: “Tỉ định hỏi ta cái này hả, cái này ta biết nè! Ừm, sơn chủ đại
nhân, ta ngày nào cũng được gặp sơn chủ đại nhân hết!”
Xem ra đã hỏi đúng người, hơn nữa đối phương lại ngốc thế này, có muốn moi
chuyện cũng không cần lắm kĩ xảo. Nhan Đàm đưa tay chống cằm, lại hỏi:
“Thế đệ có biết sơn chủ đại nhân thích kiểu con gái thế nào không vậy?”
Tiểu lang yêu ngô nghê hỏi: “Thích là cái gì?”
“…” Nhan Đàm tức thì cảm thấy mình đúng là một kẻ ngốc chính cống mới muốn
hỏi chuyện từ tiểu quỷ này, “Vậy thường ngày sơn chủ đại nhân tốt với ai nhất?”
“Hơ… Sơn chủ đối với Đan Thục rất tốt, chưa bao giờ
mắng ta ngốc. Ủa, bộ ta thật ngốc lắm sao? Sao lúc nào cũng có người chê ta ngốc hết vậy?”
Nhan Đàm vuốt vuốt đôi tai của nó, cố
nghiến răng rặn ra câu: “Đệ dĩ nhiên không ngốc rồi.” Mi là mi đã bỏ xa
cái cảnh giới “ngốc” này từ khuya rồi…
Đôi tai phủ đầy lông
tơ của tiểu lang yêu khẽ nhúc nhích, xem chừng được cào rất dễ chịu:
“Hai vị sơn chủ đại nhân đều rất tốt với Bách Linh tỉ tỉ.”
Bách Linh ư… Nhan Đàm còn nhớ Bách Linh chính là người sắp xếp nơi ở cho bọn họ ngày đầu đến Da Lan sơn cảnh, người vũ tộc, dáng cao dỏng lại yêu
kiều. Hóa ra sơn chủ thích kiểu con gái như vậy. Thảo nào tộc trưởng nói nàng không hợp sở thích của sơn chủ, quả đúng không sai. Nhưng hiện giờ biết được điều này cũng xem như có chút thu hoạch, đến lúc không lọt
được vào mắt sơn chủ thì quay sang lấy lòng Bách Linh, đằng nào kết quả
cũng chẳng khác biệt là bao.
“Tử Lân sơn chủ ưa thích nữ tử
đầy đặn quyến rũ một chút, Dư Mặc sơn chủ thì thích mẫu người cao ráo
dịu dàng đáng yêu. Ngươi thay vì hỏi Đan Thục, chi bằng đến hỏi ta, việc ta biết được cũng không hề ít.”
Nhan Đàm bị giọng nói từ
trên trời rơi xuống này dọa cho hú ví, nhảy dựng người nhìn ra sau thì
thấy một nam tử tóc xám bạc. Người này nho nhã bước sang, thân mật vỗ vỗ đầu tiểu lang yêu, thấp giọng bảo: “Cha có chuyện muốn nói với vị tỉ tỉ này, con sang bên kia chơi đi.” Đan Thục rất vâng lời, lập tức chạy ra
chỗ khác.
Nhan Đàm cứng lưỡi: “Thật ra, ta không có…”
“Ngươi là hoa tinh phải không? Thật ra chỗ chúng ta thường xuyên có tộc trưởng của các tộc mang mỹ nhân đến dâng tặng, mọi người thấy mãi đâm quen cả
rồi, ngươi không cần phải căng thẳng… Ngồi đi.” Người nọ nhấc vạt áo
ngồi xuống tảng đá lớn cạnh hồ, “Ban nãy ngươi chơi cùng Đan Thục, giờ
ta cho ngươi biết một số việc, đây cũng có thể xem là có qua có lại cho
toại lòng nhau, không phải sao?”
Nhan Đàm ngồi xuống tảng đá cạnh y: “Ngươi là người của lang tộc?”
Người nọ miệng cười toe toét giơ tay vuốt vuốt cằm: “Ta là tộc trưởng lang
tộc Nguyên Đan.” Y dừng đoạn, lại cười nói: “Ta bảo chứ đợt này tộc
trưởng các người rõ kì lạ, sao lại dâng sang người như ngươi thế này,
đúng là…”
Nhan Đàm khẽ dẩu môi: “Cái gì mà người như ta? Ta thì có chỗ nào không được?”
“Ý của ta là, dựa vào hình mẫu ưa chuộng xưa nay của hai vị sơn chủ thì
ngươi thật sự còn kém rất xa. Cụ tỉ mà nói, ngươi xem mặt ngươi cũng
không phải đẹp, có điều,” Nguyên Đan giơ tay sờ cái vào mặt nàng, “sờ
vào cũng láng mịn phết. Nhưng vóc người lại quá thấp, thân hình không đủ nở nang, ngực cũng hơi phẳng…”
Nhan Đàm nhanh tay lẹ mắt,
đập văng bàn tay đang mò dần xuống của y: “Cho là ta không xinh đẹp đi
nữa thì cũng được xem là có nét độc đáo chứ.”
Nguyên Đan bật
cười ha hả, cười hết một lúc mới nói: “Ừm, tính cách rất thú vị, nhưng
sơn chủ sẽ không chọn ngươi đâu, chi bằng sau này theo ta đi?”
“Con ngươi cũng đã lớn chừng này rồi, ta thèm theo ngươi mới lạ.”
Nguyên Đan đứng dậy, đổi sang vẻ mặt nghiêm chỉnh: “Ngươi đứng dậy ta xem xem. Ờ, xoay một vòng… Tuy ngực ngươi rất phẳng nhưng được cái eo lại rất
thon, miễn cưỡng chắc cũng không đến nỗi. Tầm ngày mai các người sẽ được gặp sơn chủ, ngươi nhớ siết eo cho chặt một chút.”
Nhan Đàm đối với những việc kiểu này hoàn toàn mù tịt, bèn thắc mắc hỏi: “Sơn chủ thích con gái eo thon?”
“Chỉ cần là đàn ông, không ít thì nhiều cũng đều ưa thích. À, còn nữa, sáng
mai ngươi nhớ đừng mặc thứ áo sa mỏng tanh mỏng tang, trang điểm cũng
càng mộc mạc càng tốt, không phấn son cũng không hề gì.”
“Hả? Tại sao vậy?”
Nguyên Đan thở dài đánh thượt: “Khá khen cho ngươi còn muốn làm thị thiếp của
sơn chủ, vậy mà chút đạo lý lận lưng cũng không thông. Thứ áo sa này tuy mặc vào rất đẹp, nhưng có nam nhân nào lại thích thị thiếp sắp nạp của
mình ở trước mặt bao nhiêu người ăn mặc phong phanh như vậy? Còn nữa,
gương mặt của ngươi có trang điểm lên cũng không thể thành quốc sắc
thiên hương, thay vì lọt thỏm giữa một đám người không ai nhìn thấy, chi bằng để mặt mộc cho thanh nhã phóng khoáng. Ta thấy ngươi cứ trông như
hiện giờ là được.”
“Nếu có cơ hội ngươi cũng có thể làm nũng một chút, chỉ cần không quá trớn,
sơn chủ sẽ cảm thấy ngươi rất đáng yêu. Chứ như Bách Linh nhải dai như
đỉa lại còn mỏ nhọn, nửa chút thú vị cũng không có.”
Nhan Đàm không khỏi buột miệng: “Nghe ngươi nói vậy, hi vọng ta được chấm trúng xem chừng cũng rất cao.”
Nguyên Đan lắc lắc đầu, mỉm cười đáp: “Ta chỉ là phỏng đoán, sơn hào hải vị
xơi nhiều rồi, thi thoảng chuyển sang cải thìa củ cải trắng cũng sẽ thấy ngon miệng. Ai mà biết được, sơn chủ cũng không thể khư khư chuộng mãi
một khẩu vị, năm khi mười họa cũng thay mâm đổi món chứ.”
Nhan Đàm đến là ức chế. Vậy ra nàng là đĩa cải thìa xào củ cải giòn giữa mâm sơn hào hải vị, thật là động chạm tự ái quá đi. Nàng đây có làm cải
thìa củ cải thì cũng phải là đĩa cải thìa củ cải tươi ngon mọng nước độc nhất vô nhị thiên hạ chứ chẳng vừa.
Nguyên Đan bảo tầm ngày
mai sơn chủ sẽ gặp bọn họ. Câu nói này quả không sai. Tối đến, tộc
trưởng xoa xoa tay chạy sang dặn dò mọi người hôm sau thức dậy sớm sửa
soạn, sáng sớm sẽ đi gặp sơn chủ.
Nhan Đàm không biết những
lời Nguyên Đan nói với mình có đúng không, nhưng nàng ngẫm nghĩ một hồi, cảm thấy cũng rất có lí. Các tộc nhân cùng đến Da Lan sơn cảnh với nàng đều là mĩ nhân đã qua tuyển chọn gắt gao, nàng thật sự không phải nổi
trội, bất luận ăn diện trang điểm cỡ nào cũng chỉ có thể sắm vai kẻ
không bắt mắt lọt giữa rừng hoa.
Đã không xinh đẹp áp đảo,
thôi thì xấu vượt mặt tập thể luôn cho rồi, như vậy sơn chủ đại nhân chỉ cần liếc mắt qua là có thể nhìn thấy. Thế là Nhan Đàm quyết định chỉ
rửa qua mặt rồi ra khỏi cửa. Chỗ áo sa mỏng tinh xảo vốn chuẩn bị sẵn
cũng gạt sang bên, nàng lấy ra một bộ áo màu lục nhạt trùm kín mít cả
người, chỉ để lộ một khúc cổ.
Hành động này khiến các đồng
tộc thi nhau dùng ánh mắt kì dị dòm ngó nàng, duy có Bách Linh sang dẫn
đường là rất thân thiện, dọc đường luôn miệng cùng nàng tán gẫu. Nhan
Đàm rất mãn nguyện, cứ cho không được sơn chủ chọn trúng nhưng làm thân
được với Bách Linh thì cũng như nhau.
Đến gần đại điện, Bách
Linh chợt khẽ lên tiếng: “Dư Mặc sơn chủ hôm nay có thể sẽ không đến,
mọi người ở trước mặt Tử Lân sơn chủ phải cẩn thận chút…” Nói xong bèn
bước tới trước, đứng sau lưng một nam tử người vận một thân bào tím.
Vừa đầu Nhan Đàm còn lấy làm lạ, Dư Mặc sơn chủ không đến thì không đến, làm gì mà phải cẩn thận chút?
Đợi khi đến gần, nom rõ mặt mày Tử Lân sơn chủ thì nàng đã hiểu. Bất tất mô tả dông dài ngoại hình phong độ của vị sơn chủ này, ngắn gọn một chữ
thôi: dữ. Người này ngồi sau chiếc bàn thấp, cao cao tại thượng, da mặt
căng như khung vải, dung mạo khôi ngô phủ màu u ám, đầu mày cau rúm
thành hình chữ xuyên, cứ như thể bên dưới có ai nợ tiền mình chưa trả.
Không, nói nợ tiền không trả còn nhẹ chán, nên nói là ai đã giết cả nhà
ngài ta thì đúng hơn.
Nhan Đàm bụng không khỏi nghĩ, tốt hơn
là vị Tử Lân sơn chủ này đừng đột nhiên đổi khẩu vị nhìn vừa mắt nàng,
diễm phúc này nàng gánh không đặng. Nàng chầm chậm bước theo tộc trưởng
tới trước, lọt vào tầm mắt là Đan Thục đầu đội đôi tai đầy lông tơ đang
nhìn mình ngây thơ tươi cười, thêm Nguyên Đan bấy giờ vội chìa tay ra
dằn cu cậu lại.
Nhan Đàm ngồi quì xuống tấm đệm gấm trước
mặt, đầu khẽ cúi xuống ngắm gối, bên tai là mấy lời xã giao khách sáo
tới lui giữa Tử Lân sơn chủ và tộc trưởng. Đến khi tộc trưởng dâng diễn
bích đan lên, cả phòng cứ gọi là hương thơm ngào ngạt, nàng khó khăn lắm mới kiềm chế được không tức khắc xông lên giật.
Tử Lân tùy ý đặt hộp gấm đựng đan dược sang bên, ngoái đầu nhìn Bách Linh: “Dư Mặc đâu, sao còn chưa sang?”
Bách Linh cúi đầu, khẽ đáp: “Dư Mặc sơn chủ nói người muộn nữa mới sang, bảo mọi người không cần đợi.”
Tử Lân gật gật đầu: “Hãn hữu đợi chút đã có là gì, đợi thêm một lúc nữa vậy.”
Tộc trưởng liên thanh hùa theo phụ họa: “Phải đợi chứ phải đợi chứ.”
Nhan Đàm thở dài thườn thượt. Ban nãy Bách Linh có nói, Dư Mặc sơn chủ hôm
nay có thể sẽ không tới. Nếu ngài ta không tới thật, vậy bọn họ há chẳng hoài công đợi? Tiếc là nàng chẳng có gan mở mồm.
Tư thế ngồi quì trên đệm gấm hiện giờ của nàng là cả một nghệ thuật: thắt lưng phải thẳng, lưng không được khom, đầu không thể hoàn toàn ngẩng lên, phải
như kiểu ôm đàn tì bà khuất nửa mặt, thời gian kéo dài thật sự còn oải
hơn so với bị phạt quì. Nhan Đàm quì đến hai gối tê rần mà vẫn không dám mảy may nhúc nhích, chỉ có thể thầm mắng xuôi rủa ngược tên Dư Mặc sơn
chủ bày đặt làm giá thối hết mười bảy mười tám chập.
Đầu óc
nàng không khỏi liên tưởng, chắc không phải tên sơn chủ này hoang dâm
quá độ, không lết dậy nổi rồi chứ. Kiểu này coi bộ Tử Lân vẫn đỡ hơn.
Mãi về sau Nhan Đàm mới biết là suy nghĩ của bản thân có phần bẩn thỉu,
theo lời Bách Linh thì khi ấy Dư Mặc vừa bị trọng thương, thể trạng còn
chưa hồi phục.
Vào lúc Nhan Đàm đang thầm phỉ nhổ trong bụng
đến lần thứ hai mươi thì bỗng rèm châu ở chếch bên đung đưa chạm vào
nhau kêu khẽ, một giọng trầm thấp ôn hòa cười nói: “Ta chẳng đã bảo Bách Linh chuyển lời không cần đợi ta rồi ư, mọi người sao còn ngồi suông ra đấy?”