Liễu Duy Dương chầm
chậm đứng thẳng dậy, giơ tay lên ôm trước ngực, bên miệng còn vương tơ
máu đỏ thẫm, ánh mắt bấy giờ đã phục hồi vẻ điềm tĩnh: “Nơi đây, kì thực là u minh địa phủ.” Hắn dùng sức phát âm từng chữ một, vẻ như đã nhớ
lại được việc quan trọng gì: “Ta chính là ở nơi này mất đi toàn bộ kí
ức.”
Nhan Đàm đưa mắt nhìn hắn, không rõ bản thân vì sao lại còn
cười được: “Ta biết quỷ môn thông với phàm giới ở đâu, chúng ta vẫn là
mau trở về thôi, chỗ này âm khí rất nặng, nếu để âm khí thấm vào người
thì mệt lắm.”
Liễu Duy Dương lại cứ như không hề nghe thấy, thẫn thờ dán mắt vào màn hơi nước mờ mịt trên sông, sắc mặt tái bệch.
Nhan Đàm trông theo hướng nhìn của hắn, chỉ thấy giữa khoảng mây mù mờ ảo,
loáng thoáng hiện ra đường nét một tòa cung điện lộng lẫy nguy nga,
miệng không kìm được lẩm bẩm: “Đây… chẳng lẽ chính là Minh Cung?”
Nàng cũng chỉ là trước đây nghe sư phụ kể, bên trong Minh Cung toàn là những huyền bí của đất trời từ thời thượng cổ, người có thể nhìn thấu một
phần vạn huyền cơ bên trong, thiên hạ không tìm ra kẻ có thể sóng vai.
Mà thần Bàn Cổ sinh từ hỗn mang, các sáng thế thần Thiên Ngô, Tất
Phương, Cư Bỉ, Thụ Hợi, Chúc Âm, Nữ Oa sớm đã cùng với đất trời hòa
thành một thể trong dòng thời gian chảy xiết. Phỏng chừng chính do gắn
liền với các vị thần buổi đầu sự sống, nên những điểm huyền bí của Minh
Cung mới được phác họa càng thần bí hơn.
Tòa Minh Cung ghi chép
những bí mật tột cùng của trời đất trong truyền thuyết này, chỉ xuất
hiện ở những nơi mang bầu không khí suy hoại nặng nề, lần trước là khi
ma cảnh sắp sửa tiêu vong, còn phen này, là xuất hiện ở u minh địa phủ.
Nàng đang mải nghĩ tâm sự thì chợt thấy Liễu Duy Dương nhảy thẳng xuống Dạ Vong Xuyên, lội nước đi về phía tòa Minh Cung.
Nhan Đàm giật bắn, vội gọi giật lại: “Liễu công tử, đây là nước sông Vong Xuyên đó, công tử không xuống được đâu!”
Dạ Vong Xuyên một khi lội qua, có thể khiến con người ta lãng quên tiền
trần, luân hồi chuyển thế sống lại từ đầu. Hắn hiện giờ vừa mới nhớ ra
một phần kí ức, nếu vì nguyên do này mà quên mất quá khứ lần nữa, vậy
bao nhiêu năm nỗ lực trước đây không phải thành ra hụt chân bước chót
hay sao?
Liễu Duy Dương dừng bước, ngoảnh đầu lại bảo: “Ngươi
trước đây khi lội qua Dạ Vong Xuyên chẳng phải cũng không hề quên đấy
sao? Phen này, ta sẽ không quên thêm lần nữa đâu.”
Nhan Đàm chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, cả nửa ngày sau cũng không nói được câu nào.
Nàng khi đó sở dĩ không quên, chẳng qua là do quên không được, cũng không đành lòng chịu quên.
Hoàn cảnh hiện giờ và khi đó hoàn toàn khác xa.
Liễu Duy Dương đứng giữa Vong Xuyên, tay áo màu lam sẫm khẽ phất phơ, hắn
cụp mắt nhìn xuống nước sông, miệng khẽ nói: “Mọi người hãy rời khỏi qua quỷ môn, ta chỉ muốn làm rõ ràng khi ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
Nhan Đàm ngẫm qua một lượt, đoạn bảo: “Công tử lội sông như vậy cũng không
phải cách. Ta biết ở bến sông có thuyền, nhưng trước nay luôn có người
canh giữ. Chúng ta đi tìm cách lấy thuyền về.”
Đường Châu bước tới đấm một cú lên vai Liễu Duy Dương, miệng mỉm cười bảo:
“Bất luận thế nào cũng đã đến đây, dĩ nhiên mọi người cùng nhau rời
khỏi.”
Liễu Duy Dương khẽ nhướn mày, đoạn cũng chìa tay sang vỗ vai hắn: “Được.”
Nhan Đàm cảm thấy thật kì quặc. Tính khí Liễu Duy Dương lạnh lùng đến độ gần như cô lập, ban đầu ngoài muốn lợi dụng Đường Châu để giải phong ấn
trên Chử Mặc ra, đối với bọn họ người nào người nấy thấy cũng bằng
không, nhưng từ khi ra khỏi Ma Tướng, thái độ hắn dùng đối đãi Đường
Châu biến đổi có phần hơi nhanh chóng mặt. Có điều tư duy của Liễu cung
chủ đa phần đều rất khó phỏng chừng, không phải nàng đây có thể đoán
được.
Nàng ngoảnh đầu nhìn Dư Mặc. Hắn vẫn như cũ không thốt nửa
lời, mắt dõi đăm đắm vào mặt nước sông sương giăng mù mịt, bẵng đi một
lúc mới quay đầu sang nhìn nàng: “Nước sông Vong Xuyên thực sự có thể
khiến con người ta quên đi tiền trần ư?” Nhan Đàm gật đầu: “Cái này thì
đương nhiên.” Dư Mặc chẳng nói năng gì, chỉ riêng ánh mắt là thoáng sầm
xuống, vướng kết lại một mảng thâm trầm đen sẫm. Nhan Đàm chả hiểu ất
giáp gì, nàng cũng đâu có nói gì ghê gớm đâu nhỉ, sao phản ứng của hắn
lại quái lạ như vậy?
Một mống thôi cũng bỏ đi, đằng này hai ba
mống đều kì quặc lạ đời. Thời nay không chỉ phụ nữ mà cả đàn ông cũng
khó gặm tới như vậy.
Nhan Đàm bực dọc tới lui mấy bước, chỉ về
phía đông: “Đi qua bên đó chính là bến đò, nhưng giữ thuyền là Ngưu Đầu
Mã Diện, không dễ đối phó gì mấy.”
Đường Châu trong hai mươi năm
cuộc đời trước đây, chỉ từng đọc qua trong sách nơi được gọi là u minh
địa phủ âm u rùng rợn cỡ nào, hiện giờ trông lại, phong cảnh minh phủ
ngược lại rất có nét độc đáo riêng.
Hắn đang nghĩ vậy thì bỗng
gấu áo bị thứ gì đó nhè nhẹ níu lấy, không khỏi cúi đầu nhìn xuống, thấy một cái miệng đang gặm phần gấu ngoại bào của mình.
Đó chỉ là một cái miệng riêng lẻ, không còn bộ phận nào khác, vô tri vô giác trôi lơ lửng trên mặt đất.
Cái miệng cảm giác được Đường Châu đang cúi đầu dòm xuống, bèn nhả góc áo
hắn ra, để lộ hàm răng trắng ởn bên trong: “Là mùi vị sống nhăn của phàm nhân… Thơm ngon quá đi…” Đường Châu rất mực điềm tĩnh xoay đầu lại, một cặp tròng mắt bay vù tới trước mặt hắn, hớn hở xoay vòng tròn: “Aaaa,
tên phàm nhân này đẹp trai thiệt đó, sờ vào chắc là dễ chịu lắm đây…”
Đường Châu nắm lấy chuôi kiếm, vung tay áo phát xua cặp tròng mắt đang hăm hở xoay tròn kia qua một bên.
Liễu Duy Dương mặt lạnh như tiền bấm tay niết quyết, hướng về cái mũi đang
không ngừng ngửi tới ngửi lui cạnh người hắn niệm một tiếng: “Phá!” Cái
mũi kia bùm một phát hóa thành một nhúm khói xanh lượn lờ, đám tai mắt
miệng và từng khúc cánh tay cẳng chân đang trôi lều phều giữa không
trung chồm chồm chực thử ngay tắp lự lùi ra xa lắc, đồng thanh quang
quác kêu to: “Người này dữ quá dữ quá đi, mọi người rút mau!”
Liễu Duy Dương giơ tay bóp trán: “Đây đều là quỷ thi, chỉ có một bộ phận cơ
thể nhỏ, không có năng lực tư duy, tuyệt đối đừng nói chuyện với bọn
chúng, chỉ tổ nhập nhằng không tỏ.”
Hắn ở bên này vừa nói dứt lời thì đã trông thấy Nhan Đàm đang ngồi chồm hổm cách đó không xa, xem
chừng đã buôn chuyện được rất lâu với đám mắt mũi tai miệng xung quanh:
“Mấy người sao mà thành ra bộ dạng như bây giờ vậy?”
“Tụi này là quỷ thi đó, ngươi là chưa nghe qua hay chưa thấy qua, thiệt là học ít thiếu hiểu biết quá đi mà!”
“Á, không lẽ mấy người là bị thiên lôi đánh trúng nên mới thành ra rời rạc tan tác như vầy.”
“Tiểu cô nương nhìn dễ thương quá đi, da cũng mịn ghê, sờ nè sờ, sờ…”
“Mấy người cũng đẹp lắm đó, mắt ra mắt, mũi ra mũi, miệng ra miệng.”
“Đúng á đúng á, không ai có mắt nhìn hơn cô nương nữa đâu!”
Liễu Duy Dương xua xua tay: “Xem như ta chưa nói gì.”
Đường Châu đột ngột bước tới, từ phía sau xách phứt nàng dậy lôi đi: “Ngươi muốn ở lại đây tán dóc với quỷ thi hay là đi tiếp?”
Nhan Đàm hơi dẩu dẩu môi: “Đợi hồi nữa ngươi cấm tiệt có mà mở miệng, trên
người ngươi có mùi của phàm nhân, chỗ này không phải phàm nhân còn sống
sờ sờ có thể vô đâu.”
Bến sông còn cách không xa trước mặt, chỉ trong khoảng cách tầm trăm bước chân.
Trên cột buồm của con thuyền nhỏ neo bên bến đò treo một chiếc trường minh
đăng dẫn hồn, ánh đèn le lói, tỏa ra một màu vàng vọt yếu ớt.
Nhan Đàm bước tới trước, khẽ cúi người về phía Ngưu Đầu Mã Diện trông coi
bến thuyền, miệng nhoẻn cười bảo: “Hai vị đại nhân, lâu ngày không gặp,
dạo gần vẫn mạnh giỏi chứ?”
Mã Diện dòm nàng hết một lúc, vẻ mặt
kinh hoảng trông thấy: “Ngươi ngươi ngươi… ngươi cứ vậy mà đầu thai trót lọt rồi ư? Không, không đúng, sao ngươi còn quay lại đây?”
Nhan
Đàm miệng cười hì hì: “Ta đâu có đầu thai đâu, chỉ là nơi này của các vị có con đường thông tới phàm giới chưa được niêm chết, thế là ta đã âm
thầm lủi ra. Ta ở bên ngoài lâu ngày, đột nhiên muốn tới Quỷ Trấn thăm
lại bạn cũ, đại ca có thể cho ta mượn một chiếc thuyền được không?”
“Chuyện mượn thuyền, ngươi nghĩ cũng khỏi nghĩ tới!”
“Mã Diện đại ca nới luật một tẹo đi mà, ta thật sự muốn tới thăm chỗ bạn bè cũ.”
“Ngươi ở phàm giới gây ra đại họa chỉ còn nước chạy về đây trốn có phải không?”
Nhan Đàm sóng mắt khẽ đảo, miệng vẫn tươi cười: “Sao lại có thể? Ta xưa nay
có chọc gậy tổ ong bao giờ. Nếu đại ca thấy không yên tâm, vậy thì cứ
ngồi trên thuyền đưa ta tới Quỷ Trấn có được không? Dù gì đường cũng
không xa.”
“Không được!”
“Tại sao vậy? Dù sao hai vị hiện giờ cũng đâu có công chuyện gì, chỉ mất một lúc thôi mà.”
“Đã nói không được là không được!”
Nhan Đàm thở dài đánh thượt, vẻ mặt buồn thảm lê bước trở về, cùng lúc nhẩm
đếm trong đầu, quả nhiên còn chưa tới mười thì đã nghe thấy Ngưu Đầu ở
bên cạnh cất giọng gọi “Khoan đã”. Nàng xoay người lại, vẻ mặt chân
thành: “Hai vị đại nhân hãy còn điều chi dạy bảo?”
Ngưu Đầu lưỡng lự một lúc, đoạn chầm chậm hỏi: “Ngươi vừa nãy nói, nơi này còn có con
đường thông tới phàm giới chưa được niêm chết?”
Nhan Đàm gật đầu.
“Nếu ngươi dẫn ta đi tìm được lối ra đó, ta sẽ chở các người đến Quỷ Trấn.”
Nhan Đàm tươi cười toe toét: “Quyết định vậy đi, dù gì ta cũng không về phàm giới nữa đâu, cái tên Da Lan sơn chủ vạn yêu thần phục kia thật là đáng ghét, hại ta đến chỗ núp cũng…” Nàng nói tới đây chợt hơi khựng lại,
miệng đánh trống lảng: “Sao dạo này không có ai lội Dạ Vong Xuyên hết
vậy cà?”
Mã Diện lên thuyền, gỡ bỏ dây neo: “Muốn lên thuyền thì
nhanh chân một chút, ta thấy mấy kẻ truy sát ngươi cũng sắp sửa đuổi tới nơi rồi, nói không chừng ngươi sẽ biến thành như đám quỷ thi kia vậy.”
“Cứ cho bọn chúng có đuổi tới đây, hai vị đại nhân đây muốn đối phó còn
không phải chỉ cần một ngón tay là đủ?” Nhan Đàm ngoái đầu nhìn mấy
người bạn đồng hành khẽ đá lông nheo. Nàng đây biết mẩm, chỉ cần nhắc
tới con đường chưa được bít chết từ u minh địa phủ dẫn về phàm giới, bọn họ nhất định sẽ cắn câu.
Thực ra con đường này có bít chết hay
không cũng chả khác nhau là mấy, đám ác quỷ và hồn phách kia căn bản
không có năng lực từ đó lỉnh đi phàm giới.
Nước chảy róc rách vỗ
vào hai bên mạn thuyền. Trên sông sương mù ngợp tỏa, khung cảnh ngoài
tầm mười xích một mảng lờ mờ trông không rõ nét. Do có chiếc trường minh đăng dẫn hồn, con thuyền nhỏ căn bản không cần người cầm lái, xuôi theo dòng nước chầm chậm tiến về phía trước.
Nhan Đàm chỉ về hướng
đông, khẽ nói: “Chính là trước mặt không xa, từ đây tới đó còn mất chừng một nén nhang.” Nàng vừa dứt lời, hơi xoay người sang thì vừa lúc hai
đợt gió mạnh lướt qua cạnh người, tùm tùm hai tiếng, Ngưu Đầu Mã Diện đã bị quét bay xuống thuyền, chìm chìm nổi nổi giữa Dạ Vong Xuyên.
Liễu Duy Dương thủng tha thủng thẳng chỉnh lại tay áo: “Tần Quảng Vương (1)
có đám thủ hạ đần độn này, khó trách địa phủ luôn có rắc rối liên miên.”
Dư Mặc động tác nhanh nhẹn, chỉ trong chớp mắt đã kết xong mấy tầng kết
giới, một tay ấn trên đầu thuyền, nhạt giọng lên tiếng: “Chiếc đèn dẫn
hồn sẽ gây cản trở, trả lại cho bọn chúng thì hơn.” Hắn bấm ngón tay
niết quyết, ngọn trường minh đăng treo trên cột buồm lắc lư chao đảo,
rơi tõm xuống nước. Hai tên Ngưa Đầu Mã Diện còn đang vùng vẫy giữa sông lập tức lao vào giành giật chiếc đèn.
Nhan Đàm ngồi chồm hổm ở
đầu thuyền, cười híp mắt nhìn xuống sông, chợt thấy khóe miệng hai tên
nổi lều phều trong nước kia khẽ nhúc nhích, thoăn thoắt niệm ra một đoạn chú thuật. Nàng biết đọc cử động môi, cũng đoán ra được đại khái nội
dung đoạn chú thuật này, sắc mặt không khỏi khẽ biến: “Tiêu rồi, bọn
chúng muốn triệu hoán quỷ vương!”
Nàng vừa dứt lời thì bỗng thấy
nước dưới đáy thuyền dường như bắt đầu sôi lên ùng ục, không ngừng có
hơi nước đen kịt ngùn ngụt bốc cao, một màn khí đen từ từ bao trùm lên
Dạ Vong Xuyên, khiến cho cảnh sắc xung quanh khoác lên một vẻ âm u rùng
rợn. Thình lình một tiếng gầm vang truyền dậy từ phía dưới, cứ như tiếng gào thét phẫn nộ của ác quỷ đang lãnh chịu bể khổ bảy kiếp, the thé inh tai.
Một khuôn mặt dài dị hợm chầm chậm trồi lên từ dưới mặt
nước. Khuôn mặt này gầy còm khô đét, hai má hóp vào, hốc mắt đen ngòm,
không có mũi cũng chẳng có miệng, chiếc cằm thì lại góc cạnh vuông vức.
Nếu gương mặt này không trồi dậy ở khoảng cách gần Nhan Đàm tới vậy thì
rất có thể nàng đã bật cười, dù gì quỷ vương trong truyền thuyết hóa ra
lại có khuôn mặt vuông góc quái dị thế này, kì thực vượt xa dự liệu của
nàng.
Khuôn mặt vuông kếch xù kia nhoáng cái phóng vọt từ dưới
nước lên, cuối cùng cũng để lộ ra thân thể đen sì phía dưới, nhắm vào
con thuyền nhỏ lao sầm xuống. Gương mặt bất thình lình tông vào màng kết giới trên thuyền, bùm cái bị văng bật ra mấy xích, rơi tõm lại vào mặt
nước.
Dư Mặc áp sát lòng bàn tay lên đầu thuyền, màng kết giới
vốn trong suốt từ từ có ánh sáng màu xanh nhạt chuyển động lan ra. Rõ
ràng không hề có gió, nhưng tay áo và tóc hắn lại khẽ dậy mình lay động.
Quỷ vương gầm vang một tiếng, lại nhảy vọt lên không trung, lần nữa lao ập mình xuống, bị kết giới đánh văng bật ra.
Đường Châu thấp giọng lên tiếng: “Sao tên quỷ vương này cứ như không hề có
tri giác vậy, chỉ biết không ngừng tông vào chúng ta?”
“Quỷ vương là do quỷ thi bên dưới Vong Xuyên hóa thành, không có ý thức và kí ức,
đến kẻ thi thuật cũng sẽ phản lại xơi tái.” Liễu Duy Dương im lặng một
lúc, đoạn xoay đầu sang nhìn Dư Mặc, “Đợi lát nữa huynh giải bỏ kết giới trong giây lát, sau đó lập tức kết trận trở lại, như thế được chứ?”
Dư Mặc thoáng cân nhắc, đoạn đáp lại bằng một cái gật đầu.
Liễu Duy Dương chìa tay ấn lên vai Đường Châu, chậm rãi bảo: “Đợi lát khi
kết giới được giải bỏ, huynh dùng Thất Diệu thần ngọc thâu tóm nó, hai
người chúng ta liên thủ hẳn là sẽ được.”
Nhan Đàm chỉ có nước ngồi xổm một bên xem náo nhiệt, loại tình huống này, nàng đây kì thực không có bản lĩnh xử lý.
Con quỷ vương đen đúa kia chầm chậm bò dọc theo màng kết giới phía ngoài
lên đến trên đỉnh, bắt đầu dùng đầu đập thùm thụp vào. Dư Mặc từ từ giơ
tay lên, giọng nói trầm thấp: “Vậy giờ ta đếm đến ba thì sẽ giải bỏ kết
giới, một, hai… ba.” Tiếng nói vừa dứt, màng kết giới với luồng sáng
xanh lan chảy bên trong tức thì biến mất, quỷ vương đang dùng gương mặt
khiến người ta sởn tóc gáy kia tông mạnh xuống, thế là chỉ tông hụt vào
không khí, vù cái đâm sầm xuống thuyền.
Nhan Đàm nghe Đường Châu
khẽ niệm vài câu chú, chỉ cảm thấy lông tơ dựng ngược: Một là vì con quỷ vương mặt vuông góc kia đã xáp khuôn mặt tới gần lắm rồi mà hắn lại còn có thể ở đó thủng tha thủng thẳng, câu từ rành rọt niệm chú, hai là vì
trước đó khi hắn thu nàng vào pháp khí cũng có niệm qua một đọan y
chang, nếu ngộ nhỡ hắn không cẩn thận, nàng và quỷ vương bị nhốt chung
vào một chỗ, vậy thì đúng là sống không bằng chết.
Vậy nhưng con
quỷ vương kia lúc phi thân xuống vừa khéo trong thế đối diện với nàng,
Nhan Đàm chỉ đành trơ mắt ra nhìn hốc mắt đen ngòm của nó nhắm thẳng vào mình, chỗ đáng ra là cái mũi hoàn toàn phẳng tẹt, chỉ có hai cái lỗ nhỏ có thể thông hơi, trên mấy ngón tay đen sì khô quắt là bộ móng vừa dài
vừa nhọn, suýt soát vừa chạm tới mi mắt nàng. Nàng kinh hãi tới độ một
câu cũng nói không ra, lăn lê bò lết lùi ra phía sau, tận cho đến khi
tông vào cặp giò không biết của ai, ngay tắp lự như kẻ chết đuối vớ được cọng rơm ôm chầm lấy: “Đường Châu, ngươi rốt cuộc còn phải niệm tới khi nào nữa hảảả?!”
Khuôn mặt vuông vức đang treo lủng lẳng chếch
phía trên đầu Nhan Đàm của quỷ vương kia bỗng khựng sững lại, cứ như bị
một nguồn lực nào đó hút lấy, chầm chậm kéo lên. Quỷ vương vùng vẫy
không lại, lồng ngực không ngừng phát ra tiếng kêu the thé, cuối cùng
vút tiếng bị thu vào Thất Diệu thần ngọc.
Nó dù đang ở trong miếng ngọc cũng vẫn như cũ không an phận dùng đầu tông liên tục, dường như muốn từ bên trong xộc ra.
Đường Châu nhấc Thất Diệu thần ngọc lên dòm qua, hãy còn có chút chưa thỏa
vui thú: “Món thần khí này không ngờ dùng vào rất thuận tay.” Hắn cúi
đầu hỏi Nhan Đàm: “Ngươi có muốn xem cho kĩ không?”
Nhan Đàm run
rẩy, sắc mặt tái mét: “Ta không muốn coi, cầm ra xa chút đừng có xáp qua đâyyy!” Bàn tay đang níu lấy gấu áo người bên cạnh của nàng càng nắm
chặt hơn, chợt giọng nói của Dư Mặc từ trên đỉnh đầu truyền xuống: “Nhan Đàm, ngươi hiện giờ đã có thể buông tay rồi chứ?”
Nhan Đàm giật
bắn, tức thì nghĩ tới bộ dạng xấu mặt của mình mới nãy chắc chắn đã bị
bọn họ chứng kiến từ đầu mùa tới cuối mùa, tinh thần lập tức ngập ngụa
thương tổn: “Ta chỉ là thấy bản mặt của con quỷ vương kia quá dị hợm mới hết hồn thôi, thực ra lá gan của ta không có nhỏ tới vậy đâu…”
Đường Châu ác ôn cầm Thất Diệu thần ngọc tới trước mặt nàng, thong thả cất
lời: “Ta dĩ nhiên biết lá gan của ngươi to chán, thực ra diện mạo con
quỷ vương này nhìn qua vài lần thì sẽ không còn sợ nữa.”
Nhan Đàm gồng mình cứng ngắc dòm con quỷ vương bên trong miếng ngọc, vừa lúc nó
cũng thò đầu sang, dùng cặp hốc mắt đen ngòm đối diện với nàng: “Đường
Châu ngươi cái đồ tiểu nhân này! Nếu hồi nãy ngươi mặt giáp mặt với nó
thì cũng sẽ sợ thôi có được không?!”
Đường Châu nhìn nàng, bất chợt thất thần trong giây lát: “Ngươi mới nãy vừa nói gì?”
Nhan Đàm thoáng nghệch mặt ra, mới nãy nàng có nói gì ghê gớm đâu cà, sao
phản ứng của hắn lại quái lạ như vậy: “Nếu hồi nãy ngươi mặt giáp mặt
với nó thì cũng sẽ sợ thôi có được không, câu này đó hả?”
“Câu trước đó.”
“… Ngươi cái đồ tiểu nhân này?”
Đường Châu lặng thinh một lúc, miệng lẩm bẩm: “Chắc chỉ là ảo giác thôi…”
Nhan Đàm rất lấy làm lạ, sao trước nay nàng chưa từng phát hiện Đường Châu
có thú vui dị hợm thích nghe người khác chửi mình là tiểu nhân nhỉ, sớm
biết như vậy từ đầu đã xạc thêm hắn vài tăng gỡ gạc lại chút vốn liếng.
Chú thích:
(1) Tần Quảng Vương: Nhất Điện trong Thập Điện Diêm La, chủ quản sinh tử của nhân gian và hung cát của cõi u minh.