Nàng lên tiếng thử
gọi: “Đường Châu?” thì lại nghe giọng Đường Châu đáp lại từ phía bên
phải, trong lòng thất kinh, cái người đang đứng ở bên trái mình rốt cuộc là ai? Kẻ đó khẽ cười, trong lúc Nhan Đàm còn không chú ý đã đi vòng ra sau lưng nàng, cất giọng ảm đạm: “Phát ngã khâu giả, tru (1).” Khi nói
đến chữ cuối cùng, thanh âm nghe đã xa xăm diệu vợi.
Trước mắt ánh lửa bừng sáng. Lăng Hư Tử cầm trong tay một que đánh lửa, cơ thịt trên mặt khẽ giật.
Dưới đất là Tần Minh Dương đang nằm ngã ra, bên cạnh đánh rơi một cuộn nến,
giữa hai chân mày có một chấm màu đỏ thẫm. Lăng Hư Tử nhặt cuộn nến lên
thắp lấy một ngọn, xé nửa phần ống tay áo bên dưới quấn bàn tay lại rồi
đưa tới trước mũi Tần Minh Dương dò xét. Hắn đã tắt thở. Tuy nhiên thần
sắc trên mặt lại rất bình lặng,thậm chí chẳng hề có lấy nửa phần đau
đớn.
Đường Châu lại gần lên tiếng: “Là mi tâm (2) một đòn chí
mạng. Thế nhưng,” hắn ngồi xổm xuống, giơ tay ấn nhẹ lên người Tần Minh
Dương: “Thi thể đã không còn hơi ấm, tuyệt đối không phải vừa mới chết.”
Trác Thương không nhịn được hỏi: “Vậy ban nãy vào cùng một lượt với chúng ta không phải là…”
Đường Châu bình thản đáp: “Chính là kẻ vừa mới nói chuyện.”
“Sao lại có thể như vậy, ta là cùng với huynh ấy đến trấn Thanh Thạch, giữa đường không hề có chia ra kẻ trước người sau!”
Nhan Đàm thở dài đánh thượt một hơi, nhìn hắn với vẻ rất chi là thông cảm:
“Điều này cho thấy, ngươi cả đoạn đường cũng không hề biết người đồng
hành với mình giữa đường đã bị người ta giết chết, hơn nữa kẻ giết chết
Tần Minh Dương kia lại còn cải trang thành hình dạng của hắn lên đường
cùng ngươi. Haizzz, cứ theo chiều hướng này mà nghĩ thì, hắn ta hiện giờ muốn cải trang thành bất kì ai trong số chúng ta cũng đều không phải
việc khó.”
Đường Châu giọng điệu lạnh lùng: “Sư muội, muội lại nghịch ngợm nữa rồi.”
Trác Thương mở miệng định nói gì đó nhưng lời cứ nghẹn lại trong cổ họng mãi không thoát ra được, chỉ dùng ánh mắt hoài nghi đánh giá những người
còn lại.
Lăng Hư Tử đem nến phân phát cho mọi người: “May là vẫn còn mấy ngọn nến này, đoạn đường còn lại xem như cũng dễ đi một chút.”
Nhan Đàm đang định bảo “Mấy cây đèn cầy này còn là cái tên kia để lại nữa
đó” thì đã nghe tiếng Đường Châu vang lên bên tai: “Ta thấy ngươi là quá thanh nhàn, lại muốn quay trở vào trong pháp khí ngồi chơi rồi đấy.”
Nhan Đàm trề môi bất mãn: “Ngươi hăm đi dọa lại cũng chỉ có mỗi câu này, thi thoảng cũng phải thay đổi cái gì mới mẻ chút đi chứ.”
Chợt nghe Ngô lão đại cất giọng trầm khàn: “Mọi người đến đây xem!”
Phía trước mặt trong tòa mộ thất, một cánh cửa bằng đá đang mở hờ, phía trên khắc năm chữ lớn.
PHÁT NGÃ KHÂU GIẢ TRU.
Một thoáng lặng im. Đường Châu bước lên trước đẩy mở cánh cửa, bước vào bên trong.
Nhan Đàm chỉ có thể nối gót theo sau, qua được một lúc, vẫn là không nhịn
được phải lên tiếng: “Thật ra mới nãy khi đèn cầy bị dập tắt, ta đã chạm phải tay của kẻ kia, tuy là so với người thường có hơi lạnh hơn một
chút, nhưng chắc chắn không phải ma quỷ. Ta cũng có thể khẳng định đối
phương không phải là yêu.”
Đường Châu lầm bầm: “Trên tay kẻ đó có vết chai chứ?”
Nhan Đàm hồi tưởng một lúc: “Không có.”
Đường Châu bảo: “Vậy thì lạ thật.” Thấy vẻ khó hiểu trong mắt đối phương, hắn xòe bàn tay mình ra: “Ngươi xem tay của ta, ta từng luyện qua kiếm
thuật, ngón trỏ và phần kẽ giữa ngón cái với ngón trỏ đều có vết chai.
Bất luận sử dụng loại binh khí nào, trên tay đều sẽ hình thành vết chai, chỉ có vị trí là không giống nhau. Theo vậy mà nói, hắn ta là làm cách
nào có thể vô ảnh vô hình đả thương người khác?”
Bọn họ đi được
khoảng mười mấy bước thì nghe thấy có tiếng bước chân vang lên phía sau, vừa quay đầu lại thì thấy năm người còn lại toàn bộ cũng đã bước theo
vào trong.
Vào sâu trong mộ đạo, bên tai là tiếng nước chảy róc
rách liên hồi. Lăng Hư Tử bảo: “Xét trên góc độ phong thủy, mộ thất này
quả đúng là nơi mai táng nữ tử, nữ tử thích hợp an táng ở nơi có Thủy.”
Chỉ trong chớp mắt đã tới đầu tận của mộ huyệt, lại là một cánh cửa bằng đá chắn ngang trước mặt. Ngô lão đại đột nhiên sải từng bước lớn xông lên
phía trước, ra sức lôi mạnh cánh cửa, cả gương mặt đã đỏ bừng mà cánh
cửa vẫn không mảy may nhúc nhích. Ngô lão nhị và lão tam tức khắc chạy
sang, ba người đồng loạt dốc sức, bấy giờ cánh cửa mới phát ra tiếng kêu kèn kẹt, từ từ mở ra.
Ba người kéo nhau xông vào, chỉ thấy ở
giữa mộ thất có bày một chiếc bàn thấp, ngay chính giữa bàn là một viên
dạ minh châu tỏa vầng u quang (3). Ngô lão đại lập tức vươn tay sang
định nhấc lấy viên bảo châu, nhưng viên châu này cứ như mang trong mình
sức nặng nghìn cân, không cách nào nhấc lên được.
Nhan Đàm tay
cầm ngọn nến, rảo bước vòng quanh rọi xem những bức họa đồ trên bốn vách tường đá. Nhìn màu sắc thì có thể thấy những bức họa này hãy còn khá
mới. Bức họa thứ nhất vẽ một nữ tử yểu điệu ngồi bên khung sổ soi gương, chải tóc vận trang, bên ngoài liễu bụi xanh rờn, tiết trời đang độ nắng xuân rực rỡ. Nữ tử trong bức họa thứ hai cũng lại là cùng một người,
nàng đang quỳ trong cung điện, một nam tử thân vận long bào hoàng sắc
rạng ngời đứng trước mặt nàng.
Đường Châu đứng cạnh Nhan Đàm thấp giọng cất lời: “Đây quả là nơi mai táng một vị phi tần.”
Bức họa thứ ba, thiên quân vạn mã, khí thế phi phàm, không sai chính là vẽ lại cảnh tượng chinh chiến.
“Xem ra đây chính là cảnh Tề Tương vong quốc năm xưa.” Đường Châu đưa mắt
sang nhìn bức họa thứ tư, giọng điệu trở nên nghiêm trọng, “Vị phi tần
này vốn dĩ không phải tự tẫn, mà là đang sống sờ sờ bị đám thuộc hạ nhét vào quan tài khiến cho ngạt chết.”
Nhan Đàm gật đầu: “Xem ra bọn chúng chỉ là muốn tìm một nơi chôn giấu kim ngân châu báu, vừa lúc mượn luôn chuyện này dựng làm cái cớ. Đem người sống nhốt vào quan tài, thủ
đoạn quả là tàn nhẫn vô đạo.”
Lời vừa dứt thì phía sau thình lình có kẻ bật cười điên dại, tiếng cười vang dội trong gian mộ thất, chiếc
bóng hắt ra từ ngọn nến lắc lư chao đảo, khiến cho mộ địa càng toát lên
vẻ u ám rợn người. Nhan Đàm vội quay đầu lại, chỉ thấy tia máu lóe lên
trước mắt, một vệt máu tươi bắn lên tung tóe trên bề mặt bức họa. Ngô
lão đại tay cầm trường đao, vừa một nhát chặt đứt thắt lưng của Ngô lão
nhị!
Mắt hắn vằn lên những tia máu đỏ, cơ mặt co giật, đột ngột
xông thẳng về phía Đường Châu. Đường Châu lách người sang bên, chỉ cảm
thấy phía sau dường như vừa va phải thứ gì đó, mặt đất dưới chân lên cơn chấn động, dường như mơ hồ nghe được âm thanh của cơ nỏ (4).
Ngô lão đại một đòn chém hụt, lại giơ cao trường đao trong tay, không trung khuấy động nổi gió vù vù. Lưỡi đao ‘keng’ một tiếng chém lên họa đồ
trên vách, những mẩu đá vụn lũ lượt tuôn rơi. Đường Châu tuốt thanh
trường kiếm khỏi vỏ, một luồng sáng xanh lóe lên sượt qua yết hầu của
đối phương. Ngô lão đại tay ôm lấy cuống họng đâm sầm vào vách tường,
thân thể co thắt một tràng, cuối cùng lăn ra bất động. Ngô lão tam phẫn
nộ gầm lên một tiếng, lao người về phía Đường Châu.
Trác Thương giơ chân chắn đường, Ngô lão tam vướng phải lập tức ngã oạch ra đất.
Lăng Hư Tử nghiêm giọng bảo: “Đại ca của ngươi chỉ e đã trúng kịch độc, thần trí không được tỉnh táo nên mới nổi loạn giết người như vậy. Nếu Đường
hiền điệt mới vừa rồi không ra tay, chúng ta e cũng không thể sống sót
mà ra khỏi đây!”
Trong lúc ông đang nói chuyện, cơn chấn động
dưới đáy mộ thất đã mỗi lúc một mạnh dần, âm thanh của cơ nỏ cũng ngày
một lớn. Đường Châu đột nhiên cảm thấy dưới chân hẫng mất chỗ trụ, cả
người rơi xuống một đường hành lang dài hẹp. Tuy hắn phản ứng vô cùng
nhanh nhạy, đã kịp vươn tay bám lấy một vách đá ở sát bên cạnh, nhưng
vách đá này đã bị bào mòn đến thật nhẵn nhụi, căn bản không thể bấu víu
vào được, thế nên hắn chỉ có thể thuận thế trượt mình xuống dưới.
Nhan Đàm hãy còn chưa kịp phản ứng thì đã bị một cỗ lớn lực đạo lôi theo
xuống. Trong đường hành lang có chỗ rẽ ngoặt, cũng may nàng có yêu thuật hộ thân, nếu không chỉ e là đã va tới sứt đầu mẻ trán. Nàng thuận theo
cỗ lực này trượt thẳng ra khỏi đoạn đường hành lang, liền sau đó thì
tông mạnh lên một thứ mềm mại, săn chắc lại còn đàn hồi. Trước mắt một
mảng đen ngòm, hoàn toàn không thể nhìn ra đó là thứ gì. Nàng vươn tay
ra sờ sờ mó mó, lại mó mó sờ sờ, rồi thình lình nghe thấy trong bóng tối có người dùng một âm giọng lạnh tanh chậm rãi cất lời: “Ngươi rốt cuộc
đã sờ đủ chưa?”
Chú thích:
(1) Phát ngã khâu giả, tru: Kẻ tìm thấy mộ phần của ta, xử chết.