Chổi trúc quét xuống,
tạo thành mấy vệt nhỏ dưới làn gạch xanh, hoa rụng đẫm nước do cơn mưa
rào tối qua, cánh hơi phai màu. Chỉ Tích đưa tay, vén tóc trên trán lên, cúi xuống nhặt từng đóa từng đóa. Nàng nghe thấy phía sau có tiếng
người đi đến, cũng không ngẩng lên, nhẹ nhàng gọi: “Đế tọa.”
Người kia dừng bước.
Chỉ tích cầm một đóa hải đường lên, cánh hoa đã phai sang màu hồng, đặt
trên bàn tay trắng nõn của Chỉ Tích trông vô cùng diễm lệ: “Tộc chúng
thần rất ít tiên nhân song sinh, người có biết vì sao không? Bởi vì một
người trong đó được nhiều yêu mến hơn người kia, cuối cùng người còn lại may ra cũng chỉ được yêu mến bằng nửa người kia .”
Nàng đứng lên, giống như tự thì thầm với bản thân: “Thần từng nghĩ, có một số
việc đã được định sẵn từ trước, như thần với Nhan Đàm, đế tọa với Nhan
Đàm, cuối cùng chỉ có một kết quả, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.” Nàng
dứt cánh hải đường ra, ngoảnh lại mỉm cười: “Thần không biết tỷ ấy có để ý dung mạo hai người giống nhau không, nhưng thần chưa bao giờ để ý,
dáng vẻ bề ngoài chỉ là ảo giác từ mắt nhìn, người đẹp thường trống
rỗng.”
Đường Châu ho khan một cái: “Thiện lý của ngươi rất hay.”
Chỉ Tích dịu dàng xoay người, còn khẽ mỉm cười: “Đế tọa người không hiểu ý
thần rồi, thần không nói về thiện lý. Nhưng giờ tỷ ấy cũng chẳng để ý
đến việc này đâu, rất nhanh thôi, khuôn mặt này trên đời chỉ còn lại
mình thần. Đế tọa, người từng nói cho thần biết, trên đời này làm gì có
phàm tình nào mãi mãi. Thần cũng chưa từng để ý đến, thật ra giờ nói
những điều này, đáy lòng người vẫn rất để ý, đúng không?
Đường Châu ngẩn ra: “Ngươi nói ……?”
“Tính ra thì cũng không lệch giờ lắm, một lúc nữa Da lan sơn cảnh cũng sẽ
khôi phục nguyên trạng, bộ tộc chúng thần có một chút đặc biệt. Đế tọa,
người có muốn gặp mặt Nhan Đàm lần cuối không? Lần này không gặp, từ nay về sau cũng không gặp lại nữa đâu.” Đóa hoa hải đường rơi xuống, cong
một đường rơi xuống đất .
Đường Châu phất tay áo, xoay người bước đi.
Chỉ Tích chầm chậm cúi xuống, nhặt từng bông, từng bông hoa lên, lẩm bẩm:
“Cố che đậy tình cảm của mình, thực là ngốc. Nói cái gì cũng đều tin,
sao giống đế quân chứ.”
Xin tỷ tin rằng, nếu trên đời này chỉ còn lại có muội mà không có tỷ nữa, khi đó muội…… cô đơn đến mức nào.
Nhan Đàm thật rối rắm, đọc quyển sổ Chỉ Tích để lại cho nàng, nàng mới thấu
mình đã làm những chuyện ngu ngốc cỡ nào. Nàng vẫn hay nghe người khác
bảo tim của tứ hiệp hạm đạm có thể trị bách bệnh, mấy ngày ở đình cũng
nghe Lăng Hoa Nguyên Quân tinh thông y đạo nói như vậy, sau tra mấy bản
điển tịch cũng đều nói vậy, liền tưởng là như vậy.
Đúng, Lăng Hoa Nguyên Quân tinh thông việc này, nhưng không phải là tộc nhân nhà
nàng. Sách nói cũng không sai, sai là nàng dùng nhầm cách. Sách thượng
cổ ghi lại, phần lớn là chuyện xảy ra khi tộc nhân tộc nàng bị tàn sát,
tim của hạm đạm chắc chắn có thể chữa khỏi bệnh tật, nếu tộc nhân nguyện dùng tu vi để cứu người, thật ra đâu cần dùng đến tim nàng thật.
Cái gọi là “Tim của Hạm đạm”, ý nói quyết tâm hy sinh, muốn nói đến việc nàng để ý đến người khác mà quyết tâm cứu họ .
Nhan Đàm ngoảnh lại, nhìn Dư Mặc, hắn vẫn cau mày mệt mỏi khoanh tay đứng
cạnh nàng, trầm mặc không nói câu nào. Hai người mới ở cạnh một thời
gian ngắn ngủi nhưng thời gian xa cách chắc sẽ rất dài.
Nàng xoay người, cười gọi “Dư Mặc”.
Dư Mặc chậm rãi quay đầu lại, vẫn cứ cau mày, nhìn nàng bước lại gần, ôm
chặt thắt lưng mình. Hắn cúi đầu, tựa cằm lên trán nàng, nhẹ cười: “Nàng nói gì, ta cuối cùng cũng không thể cản được ……”
Nhan Đàm
cảm thấy vòng tay đang ôm hắn nhẹ run, ngẩng đầu lên nhìn: “Dư Mặc, ta
nợ chàng nhiều lắm, ta biết đời này cũng chưa trả hết được. Giờ để ta
làm việc này trước, còn lại sẽ từ từ trả nốt, được không?”
Dư Mặc từ từ nhắm mắt lại, thở dài nói: “Được…… Chỉ là đừng quá lâu. Một trăm năm, ta chỉ chờ nàng một trăm năm.”
Nhan Đàm nhón chân, vui vẻ hôn lên má hắn: “Không đến một trăm năm đâu, ta sẽ nhớ kỹ mau mau tỉnh”.
Dư Mặc nhíu mày, sờ bên má vẫn còn hơi ấm : “Đây là lần thứ hai, lần sau dùng lại cách này cũng vô dụng thôi.”
Nhan Đàm bật cười, lùi lại hai bước: “Ta đi đây……” Nhìn nàng hiện giờ bình
tĩnh như mặt hồ không một gợn sóng, sau trăm năm nữa, nàng sẽ tỉnh lại.
Nàng vén làn váy lên, chầm chậm bước vào trong nước, làn nước mát rượi
phủ lên chân nàng, sóng lăn tăn cuộn, bỗng vai trĩu xuống, vừa ngoảnh
lại, một nụ hôn nóng rực đặt trên môi.
Nhan Đàm kinh ngạc
trợn to mắt, nàng nhìn thấy khuôn mặt của Dư Mặc, lông mi hắn run nhẹ,
không thể nói là bình tĩnh hay không. Nàng giơ tay ôm lấy hắn, nhẹ ngẩng đầu lên.
Trách duyên đến rồi duyên đi, ngắm được bao nhiêu thiên thu tròn khuyết.
Sau trăm năm, ngày tháng còn rất dài, dài đến cả đời, đến Thương Hải tang điền, vật đổi sao dời.
Khi Đường Châu đến nơi, Da lan sơn cảnh đã khôi phục vẻ an tĩnh, tươi đẹp
như trước kia, trên mặt hồ những sen là sen, thuần túy một màu sen
trắng, khẽ lay lay trong gió.
Hắn chưa bao giờ nhìn thấy
nhiều sen trắng đến thế, có thể bao kín mặt hồ, những bông sen được ánh
nắng chiều chiếu vào phiếm vàng, hương sen nhàn nhạt trong gió, giống
như trở lại tối hôm đó ở Địa Nhai. Khi đó hắn không nhìn thấy gì, chỉ có thể đứng bên cửa sổ cả ngày.
Hắn cứ nghĩ bên ngoài cửa sổ là hồ sen, luôn ngửi thấy thoang thoảng hương sen tươi mát.
Thật lâu thật lâu sau, khi hắn nhìn thấy được, mới biết chỗ ấy thật ra không hề có hồ sen nào, cũng không có một bông sen nào, hương sen thoang
thoảng hắn ngửi thấy thật ra là trầm hương mà Nhan Đàm đốt .
Hắn nhớ lại từng câu Nhan Đàm nói với hắn, từng câu một.
Từng câu một đều rõ ràng đến thế.
Cuối cùng hắn vẫn đến chậm.
Dư Mặc khoanh tay đứng trước hồ, ngoảnh lại thấy hắn, cười nhẹ: “Ngươi đã
đến rồi.” Ống tay áo hắn bay bay trong gió: “Ngươi tới hơi sớm một chút, nhưng tới sớm cũng tốt.”
Còn một trăm năm nữa.
Trăm năm nữa, nàng sẽ tỉnh lại ở đây, bọn họ sẽ gặp lại nhau.
Giống như bia mộ của một nương nương mất nước nằm lẻ loi ở đó, giống như Tà
Thần huyền Tương sau khi nhớ lại, giống như một đôi tộc nhân Lạc Nguyệt
sống chết vẫn bên nhau, giống như cuộc đời chìm nổi phiêu bạt, mang theo bí mật thiên địa minh cung, thậm chí giống như bên đình tĩnh lặng một
lò trầm hương chỉ còn tro vụn, mọi thứ vẫn tiếp tục .
Chỉ cần năm tháng không ngừng trôi đi, có cơ hội oanh oanh liệt liệt tương ngộ, hiểu nhau, xa nhau, rồi gặp lại.
Muốn nhỡ kĩ, lần đầu gặp gỡ, quả táo đó, nụ cười tiếng khóc lúc chia ly .
Có thể chờ đợi mà gặp gỡ lại.
Sóng nước dập dờn, một lò trầm hương được khắc gỗ tinh xảo bị ném vào trong hồ.
Mặt hồ liền nổi sóng dập dềnh.
Đường Châu bỏ con dao nhỏ trong tay ra, khẽ nở nụ cười: “…… Ta đã sống quá
lâu, rất nhiều cảm tình, rất nhiều việc, ta đã học cách không để ý đến.
Nhan Đàm, nàng có biết không, thật ra ta vẫn nhớ rõ lần đầu ta gặp nàng, nàng chỉ là một cô bé con, còn bé nhưng đã khó ưa, khi đó ta đã nghĩ,
đó là bản tính trời sinh, nếu có vị tiên quân nào dạy dỗ thì cũng chẳng
có tý dáng vẻ tiên tử gì đâu, sau này…… Nàng quả nhiên cũng không phải
tiên tử nữa ……”
Nói đến đây, cũng không có ai đáp lại.
Cũng chỉ là nói mà thôi.
Cho dù dùng trăm năm để ngẫm lại những chuyện trước kia, yêu hận, ly biệt
của họ cũng đã vô cùng rõ ràng. Rõ ràng là cùng một việc, mỗi lần nói
lại, lại phát hiện ra nhiều thứ mới mẻ.
Đường Châu cầm lấy
một khúc gỗ đàn hương, tiếp tục khắc một lò trầm hương mới, từng mảng
vụn gỗ lặng lẽ theo khe hở rơi xuống: “Ta biết nàng thích trầm hương,
khi đó ta còn không nhìn thấy, chỉ có thể mày mò khắc một lò trầm hương
tặng nàng. Ta vẫn không hiểu, sao lại cứ muốn làm nàng vui, cho đến khi, nàng nhảy xuống thất thế luân hồi……”
Sau ngày hôm đó, hắn đến Địa Nhai.
Đứng bên cửa sổ trước kia hay bần thần đứng cả ngày, mới phát hiện được có
một số việc chưa nghĩ đến nhưng sự thật lại khác xa tưởng tượng. Ngoài
cửa sổ thì ra chưa từng có hồ sen nào, hắn nghĩ lại lúc nàng líu lo về
cảnh hoa sen nở đẹp cỡ nào. Đình không vắng vẻ, chỉ còn duy nhất hơi thở của Nhan Đàm và lò trầm hương hắn khắc.
Trong lò trầm hương còn vụn trầm hương, nhưng lại lạnh lẽo như tro tàn.
Khúc gỗ đàn hương trong tay hắn dần thành hình lò trầm hương: “Luân hồi qua
bảy kiếp, ta còn nhớ rõ, mãi vẫn chưa gặp được nàng. May mắn kiếp thứ
bảy, ta tìm được Địa Chỉ, cũng tìm được nàng.”
“Chuyện buồn
cười nhất trên đời này là luôn mong tìm thấy thứ gì đó, ngoảnh lại thứ
muốn tìm đã ngay cạnh mình. Lúc ta là Thanh Ly Đế quân trên thiên đình
vẫn luôn nhớ nàng, đến khi thành phàm nhân cũng vẫn nhớ nàng.”
Hắn luôn mong tìm được thứ gì đó, cuối cùng lại cách càng xa hơn.
“Giờ ta không phải đế quân thiên đình, mà là thổ địa nơi này. Ta ở thiên
đình đã ngàn năm, giờ mới phát hiện, thì ra làm đế quân chẳng bằng làm
thổ địa tiêu dao. Chỉ là ta tò mò, quy củ thiên đình như vậy sao lại
nuôi được nàng ra thế này?” Tỉ mỉ khắc một cách sen, Đường Châu trượt
tay, suýt khắc vào tay: “Thì ra ta luôn có ý nghĩ khắc tặng nàng một lò
trầm hương. Dù sao nàng đã ở thế gian đã lâu, cũng luyện được tay nghề
nấu nướng. Khi vừa bắt đầu, ba tháng cũng không làm được gì cho ra dáng, nhưng cũng may hãy còn trăm năm, ta có thể từ từ học.”
“Nhan Đàm.” Khi nào nàng tỉnh, chỉ một cái chớp mắt, một trăm năm vèo cái qua đi thật nhanh.
Vì sao thời gian chúng ta quen biết không khác gì thời gian sau này?
Chỉ là đến lúc này đến lượt ta chờ nàng.
“Nhan Đàm.”
Lò trầm hương mới khắc nhẹ nhàng bị thả vào trong hồ, làn nước trong hồ được nhuộm sắc vàng bởi ánh nắng chiều khẽ xao động.
“Nhan Đàm, ta nghĩ rồi, ta sẽ không hỏi nàng gì nữa, nàng có trở về hay không không quan trọng nữa, chỉ cần như vậy là tốt rồi…… Chỉ cần để ta được
nhìn thấy nàng thôi…..”
Chỉ cần để ta lại được nhìn thấy nàng. Để ta không quên mất điệu bộ dáng vẻ của nàng .
Đường Châu đứng dậy, phủi phủi vụn gỗ dính vào ống tay áo, nhìn về phía chân
trời rực rỡ, một ngày nữa lại trôi qua. Hắn quay đầu lại, thấy Dư Mặc
thong thả bước lại, vỗ vai hắn, khóe miệng mỉm cười: “Đường huynh, ngươi xem ai đến này?”
Trời chiều ngả về tây, một bóng người đang đứng dưới chùm hoa đào, chi lan ngọc thụ, tao nhã trầm ổn.
Liễu Duy Dương khẽ mỉm cười: “Sao ta lại may mắn thế nhỉ, lại có thể chui ra khỏi Minh Cung.”
Đường Châu cũng cười: “Chuyện này thật mạo hiểm……”
Bọn họ đều là vậy. Cho dù đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, vòng một vòng lớn, cuối cũng cũng sẽ gặp lại.
Dư Mặc nhìn từng cơn gió nhẹ trong hồ, nụ sen dần hé nở, trong mắt là ý
cười vui vẻ, trong nháy mắt, cây cối xanh biếc xung quanh toàn bộ mất
hết màu sắc .